Chiếc xe hơi dừng lại trước cửa một ngôi nhà, hay đúng hơn là một biệt thự lớn mang đậm lối kiến trúc Gothic cổ điển (nhà kiểu Pháp cổ), những người hầu trong trang phục chỉnh tề đã đợi sẵn ở bên ngoài, thấy khách xuống xe, các nàng vội vàng tiến lên hành lễ rồi đưa khách vào trong.
Hướng Nhật có vẻ ko để ý nhiều đến việc này, chỉ một mực bước theo đám người hầu. Nhưng Phương Oánh Oánh lại thầm ngạc nhiên, xem cái loại phô trương thanh thế như thế này, đối phương hẳn có địa vị ko nhỏ, nếu lát nữa mình nói xấu, thêm mắm muối về hắn thì ko biết hắn có gặp rắc rối ko nữa?
Sau một cái hồ bơi lộ thiên khổng lồ là một tòa nhà phong cách kiến trúc cổ điển từ thế kỷ 18. Có lẽ do thời gian đã bào mòn một số chổ nên có xuất hiện một chút các kỹ thuật hiện đại, vật liệu ở đây đều là hợp kim hiện đại và pha lê có thể thấy ở khắp nơi. Tuy chúng ở trên cao nhưng lại phối hợp chặt chẽ với lối kiến trúc cổ, những đường nét chạm trổ bên ngoài cũng ko hề tỏ ra khập khiễng so với lối kiến trúc cổ, nhìn qua rất hài hòa, cho thấy được chủ nhân đã tốn một lượng lớn tiền bạc và công sức.
Trước cửa tòa kiến trúc cổ điển, một nữ nhân xinh đẹp có thân hình cao gầy và dáng người đầy đặn đang lẳng lặng đứng đó, khi nàng nhìn thấy người cần tiếp thì lập tức ra nghênh đón.
Mà đám người hầu khi thấy chủ nhân tự mình ra nghênh đón cũng lặng lẽ lui xuống, cho thấy rất chu đáo và có trật tự.
"Hướng tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt."
Nữ hoàng mỉm cười, mái tóc vàng óng ả trên đầu theo gió bay phấp phới, nhìn qua vô cùng hấp dẫn.
"Đúng vậy."
Hướng Nhật thuận miệng đáp, trong lòng có chút thất vọng. Hắn còn tưởng đối phương sẽ cho hắn một cái ôm, sau đó là nụ hôn dài kiểu Pháp, nhưng bây giờ thấy đối phương đứng cách xa cả chục mét thì nguyện vọng này chắc chắn sẽ ko bao giờ đạt được.
"Và đây là.?"
Ánh mắt nữ hoàng chuyển về phía người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh người nào đó, dừng lại một lúc trên bộ ngực của đối phương, lúc này nàng mới thu hồi lại ánh mắt.
"Đây là một người bạn của ta, thiết nghĩ nữ hoàng bệ hạ sẽ ko ngại việc ta dẫn nàng ấy đến đây chứ?"
Hướng Nhật nhanh chóng giới thiệu.
"Ko sao, bạn của Hướng tiên sinh cũng là bạn của ta."
Nữ hoàng vẫn duy trì nụ cười mỉm trên môi, chỉ là trên mặt mơ hồ xuất hiện vẻ mập mờ, hình như vừa nhớ tới cái gì, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát rồi lại khôi phục bình thường, tiếp theo nghiêm mặt nói:
"Hướng tiên sinh ko cần khách sáo như vậy, hy vọng ông có thể gọi thẳng tên của ta "Đặc Lỗ""
"Hả?"
Hướng Nhật thấy hơi kỳ kỳ, cái tên này nghe thật là.
"Rất nam tính có đúng ko?"
Ko đợi Hướng Nhật suy nghĩ, nữ hoàng bệ hạ đã mở miệng nói ra trước.
"Ờ đúng vậy!" Hướng Nhật gật đầu.
"Người ko cảm thấy cái tên này êm tai sao?"
Nữ hoàng tiếp tục hỏi, nhưng lần này nàng ko đợi đối phương trả lời mà đưa tay ra hiệu với hai người:
"Xin mời Hướng tiên sinh.cả vị tiểu thư này nữa."
Vừa nói, nàng đã đi trước dẫn đường.
Hướng Nhật nhún vai bước theo sau, còn Phương Oánh Oánh lễ phép nói lời cảm ơn. Thật ra thì.trong lòng bây giờ tràn ngập những kinh ngạc, bởi vì từ cuộc nói chuyện của hai người có thể thấy hai bên cũng ko phải quan hệ tình nhân, thậm chí còn có thể nói là xa lạ. Nhưng nàng nghĩ ko ra tại sao tên dê xồm này lại đến đây để gặp một người phụ nữ mà người ta làm như ko có chút quan hệ thân mật nào với hắn, chẳng lẽ hắn muốn chọn người ta làm mục tiêu tiếp theo? Cái này quả thật rất có khả năng, bởi từ lúc nàng ta xuất hiện, Phương Oánh Oánh đã cảm thấy choáng ngợp, so với sếp của nàng ko hề thua kém. Nhưng có một điểm nàng nghĩ mãi ko ra, nghe lưu manh gọi người đẹp tóc vàng là "Nữ hoàng bệ hạ", nhưng nước Pháp ko còn chế độ quân chủ lập hiến, cho nên cũng ko có nữ hoàng kiểu này.
Bất quá nghi vấn cuối cùng chỉ là nghi vấn, size 36F biết rằng đây ko phải thời điểm thích hợp để mở miệng hỏi, nên lặng lẽ theo sau lưu manh.
Dẫn hai người vào một cái phòng rộng siêu cấp như là phòng khách, đợi mọi người ngồi xuống rồi nữ hoàng mới lên tiếng hỏi:
"Hai vị, muốn uống chút gì ko?"
"Rượu vang đỏ, cảm ơn."
Hướng Nhật cũng ko biết khách sáo là gì, gác chân lên bàn trà và dương dương tự đắc nói:
"Có loại năm 86 thì càng tốt."
Nữ hoàng ko hề phật lòng, ngược lại còn có chút hâm mộ thái độ ko biết sợ của hắn, tiếp theo lại nhìn về phía nữ nhân bên cạnh hắn mỉm cười nói:
"Vậy còn vị tiểu thư này.?"
"Trà là được rồi."
Phương Oánh Oánh ko phải là loại da mặt dày như tường thành ko biết liêm sỉ như cái tên kia. Thật ra thì.bây giờ trong lòng nàng đang rất hối hận vì đã theo hắn đến đấy. Nàng thật sự ko ngờ rằng tên khốn này lại dám cư xử như vậy. Trời ơi, đây là đang ở nhà người khác, hắn đang ở nhà mình àh? Hại mình cũng mất mặt theo hắn. Càng nghĩ nàng càng đỏ mặt.
Nữ hoàng có chút ngạc nhiên khi nghe đối phương nói muốn dùng trà, những người trẻ tuổi bây giờ đã rất ít người dùng loại thức uống này nên trong lòng ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười như cũ:
"Hai vị chờ một chút, ta sẽ quay lại ngay!"
Vừa nói vừa xoay người rời đi một cách thanh nhã.
Cái này làm Hướng Nhật chút khó hiểu, rõ ràng nhà nàng có nhiều người hầu như vậy, sao còn muốn tự mình đi lấy đồ uống? Đương nhiên, cái loại trời đánh như hắn sẽ ko hiểu được điều này, khi một người khách quý đến chơi thì chủ nhân tự mình bưng trà ra mời, nó thể hiện sự đón tiếp trang trọng nhất của chủ dành cho khách.
"Này, ta hỏi chuyện được ko?"
Thấy chủ nhân đã rời đi, Phương Oánh Oánh nhân cơ hội này hỏi tên bên cạnh.
"Này nọ cái gì, ta có tên đàng hoàng mà!"
Hướng Nhật ko có thói quen đáp lại khi đối phương gọi hắn là "này", thái độ của hắn vừa rồi cũng xem như là trả thù cô nàng bắt hắn vừa lết vừa xách đồ khắp mấy con phố.
"Vậy gọi ngươi là gì, ông chủ à? Ko phải ngươi nói ko thể sao? Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"
Phương Oánh Oánh tức giận bùng nổ, xả stress như xả đạn AK47 ko chút kiêng kỵ, bây giờ nàng hoài nghi những tên khốn như tên này đều mắc một loại bệnh chung.
"Quên đi, sao cũng được, cứ gọi tên ta. Biết tên đầy đủ của ta là gì ko? Hướng Quỳ! Hoặc gọi ta là Hướng ca ca cũng được, dù sao chúng ta cũng là "Anh em"."
Hướng Nhật nổi cơn vô lại, sẵn tiện trêu chọc cái quan hệ "Anh em" mới được thừa nhận.
Phương Oánh Oánh cố gắng đè nén lửa giận trong lòng:
"Ko dám, ngươi là ông chủ, nếu Tô giám đốc biết."
Hướng Nhật ngắt lời nàng:
"Ko sao, cứ nói ta đồng ý là được, ngươi xem, ta đều gọi thẳng tên ngươi, Oánh Oánh, Oánh Oánh.Cái tên này đọc lên quả thật thấy kỳ kỳ."
Nói xong câu cuối cùng, Hướng Nhật cũng cảm thấy mất tự nhiên.
Phương Oánh Oánh nghe thế cũng nổi da gà khắp người, đồng thời trong lòng xuất hiện cảm giác ghê tởm trước này chưa từng có:
"Á, ngươi đừng nói nữa, cứ gọi tên đầy đủ hoặc Phương Oánh cũng được, còn nói nữa là ta phải nghỉ cơm tối luôn đấy."
"Được rồi, gọi Phương Oánh là được chứ gì. À, vừa rồi muốn hỏi gì ta?"
Hướng Nhật cũng ko muốn dây dưa với cái vấn đề kia nữa.
"Ta thấy rất kỳ quái, tại sao ngươi lại gọi cô ấy là nữ hoàng bệ hạ?"
Đây là điều Phương Oánh Oánh băn khoăn nãy giờ.
"Có gì lạ đâu, gọi cô ấy là nữ hoàng bởi vì cô ấy là người đứng đầu của một quốc gia."
Khuôn mặt Hướng Nhật xuất hiện vẻ kỳ quái hiếm thấy.
Nhưng Phương Oánh Oánh cứ như đang nói chuyện với không khí:
"Đây là nước Pháp, nước Pháp bây giờ còn có nữ hoàng sao?"
Hướng Nhật cũng vô cùng bất ngờ, quả thật hắn quên mất chỗ khác thường này. Trước giờ toàn gọi nữ hoàng nữ hoàng, mà ko biết bà nàng làm nữ hoàng của nước nào, bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, quả thật đầy nghi vấn. Nếu như nói nàng là nữ hoàng của nước Pháp (Điều kiện tiên quyết là nước Pháp phải có ngôi vị hoàng đế), vậy tại sao còn ở nơi này, cung điện Versailles ko phải thích hợp hơn sao? Đã vậy nàng ta lại có một cái biệt thự to đùng ngay giữa Paris nữa chứ, nói tiếng Pháp nữa nè, lại còn những người hầu cũng toàn người Pháp nói tiếng Pháp.nói chung là đều liên quan đến Pháp
"Sao rồi, có phải ngươi đã nghĩ ra cái gì ko?"
Thấy sắc mặt đối phương biến đổi như tắc kè, Phương Oánh Oánh cuống quít hỏi.
"Ko có gì."
Hướng Nhật trầm giọng phủ nhận, dù ko rõ là chuyện gì, nhưng chủ nhân đang ở đây, cứ hỏi là rõ.
Đúng lúc này, nữ hoàng tóc vàng cũng đã đi tới, hai tay bưng theo một cái khay.
"Hướng tiên sinh, đây là rượu vang đỏ của ông."
Nữ hoàng cầm một chai rượu vang đã mở nắp và một chiếc ly đế cao đặt trước mặt lưu manh, tiếp theo đặt xuống một cái chén trà nóng tỏa ra hương thơm nồng đậm đến trước mặt người phụ nữ có bộ ngực khiến cho người khác phải ghen tỵ.
"Cảm ơn!" Phương Oánh Oánh nhỏ giọng nói cảm ơn, cẩn thận đón lấy chén trà.
Hướng Nhật vẫn ko chút khách khí cầm lấy chai rượu đổ nửa ly, sau đó uống một hơi cạn sạch, lúc này mới thở dài thật sảng khoái:
"Rượu ngon!"
Hắn lại nhìn về phía nữ hoàng đang mỉm cười ở một bên:
"Đặc Lỗ tiểu thư, có thể hỏi người một vấn đề ko?"
"Hướng tiên sinh cứ nói."
Hướng Nhật e hèm một tiếng, quyết định trực tiếp hỏi rõ nghi vấn trong lòng:
"À.chuyện này.tôi muốn hỏi.người là nữ hoàng của quốc gia nào?"
Phương Oánh Oánh vừa mới bưng chén trà lên miệng cũng dừng lại, đưa tai chăm chú lắng nghe.
Trên mặt nữ hoàng cũng ko xuất hiện vẻ băn khoăn như trong tưởng tượng, thong dong nói:
"Ko biết Hướng tiên sinh có từng nghe nói đến nước "Somes"?"
Hướng Nhật lắc đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ mờ mịt, nữ thư ký bên cạnh hắn cũng cau mày suy nghĩ.
Chỉ nghe nữ hoàng nói bằng một giọng cô đơn:
"Đó chỉ là một quốc gia nhỏ bé, hai vị chưa từng nghe nói là chuyện bình thường. Ta từ nhỏ lớn lên tại Paris, sau này lúc mẹ ta qua đời, bà mới đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho ta. Tính ra thì ta là người đứng đầu của một quốc gia, nhưng ta ko thích cuộc sống như vậy. Ta thích tự do, có thể giống những cô gái bình thường khác đi dạo phố mua sắm, ăn những thứ mình thích, mặc những bộ quần áo mình thích, thậm chí có thể yêu người đàn ông mình thích."
Nói tới câu cuối cùng, ko biết vô tình hay cố ý mà nàng nhìn thoáng qua người con trai bên cạnh.
Hai người Hướng Nhật bởi vì mấy lời tâm sự của nàng mà tâm trạng trở nên nặng nề, nhất là phụ nữ như Phương Oánh Oánh, cảm thụ của nàng là rõ ràng nhất, nếu như ngay cả tự do cũng ko có, nàng ko dám tưởng tượng cuộc sống sẽ bi thảm như thế nào? Nhất là kết hôn với một người đàn ông mình ko thích, đây là chuyện khó khăn nhất đối với nàng. Nàng chấp nhận tự sát còn hơn là đi vào giáo đường thành hôn với một người đàn ông mình ko yêu.
"Đặc Lỗ tiểu thư, đừng nói chuyện ko vui nữa, ko phải bây giờ cô đang ở Pháp sao? Như vậy thì cứ thoải mái hưởng thụ cuộc sống tự do đi."
Hướng Nhật vội vàng chuyển đề tài thay cho cái bầu không khí u ám này.
"Cảm ơn ông, Hướng tiên sinh."
Nữ hoàng cảm kích nhìn người đàn ông đối diện:
"Sự thật ta cũng muốn làm như lời ông nói, ta đang chuẩn bị truyền ngôi lại cho em trai mình, sau này có thể trở thành một cô gái bình thường, nhưng mà."
"Xin thứ lỗi, thưa nữ hoàng bệ hạ"
Một giọng nói đột nhiên cắt ngang lời nữ hoàng, nữ vệ sĩ người da đen Susan đang đứng ở cửa.
"Có chuyện gì sao?"
Nữ hoàng cau mày hỏi.
"Thân vương điện hạ Tác Nhĩ Khắc Tư xin được tấn kiến!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 149: Thân vương điện hạ tấn kiến
Chương 149: Thân vương điện hạ tấn kiến