Bởi vì? thời gian cấp bách, cho nên Dương Minh cũng không rãnh để làm tỉnh tên tài xế kia để hỏi kế hoạch cụ thể là gì, bởi vì nếu Dương Minh làm lỡ thời gian, tên bên trong đi ra mà không thấy có xe sẽ nghi ngờ ngay.
Nhưng mà, thật ra thì cung không khó lắm, tên tài xế chỉ cần đi đón tên kia mà thôi, cho nên Dương Minh chỉ cần lái xe đến chổ mà tên bên trong đặt cái laptop và lách người vào mà thôi.
Sau khi lên xe, Dương Minh kéo mũ xuống thấp một chút, sau đó dùng công năng dịch dung để làm thành dáng dấp của tên tài xế, cứ để nguyên hình dạng cũ thì thật sự sẽ có phiền phức.
Mà biến thành tướng mạo cùng với dáng người như vậy, thì tên kia cho dù có khả nghi cũng không có chổ để nghi ngờ.
Khi chiếc xe chạy đến chổ mà tên kia đã đột nhập vào, Dương Minh dừng xe, dùng dị năng nhìn vào trong, thì thấy tên kia đã thu gôm xong báu vật bên trong, đang lẻ ra ngoài dọn đồ của mình.
Hắn ta nhanh chóng thu dọn đồ, rồi chạy như bay ra ngoài, lên xe, nói với Dương Minh: "Lái xe!"
Dương Minh không nói gì, mà cố ý quay đầu lại nhìn tên này một cái, để cho hắn ta xác định là tài xế không bị thay đổi.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy tướng mạo của Dương Minh xong, hắn ta căn bản là không hoài nghi, mà thở phào nói: "Bảo vệ ở đây cũng chỉ là lũ cùi bắp"
Dương Minh lái xe, còn tên này thì vẫn lẳng lặng ngồi ở phía sau, không nói một lời, làm Dương Minh kỳ quái. Ít nhất là sau khi làm xong hắn cũng nên gọi điện cho ông chủ để báo cáo một chút chứ? Chẳng lẽ đã báo rồi?
Quả thật, trong lúc Dương Minh lo xử lý tên tài xế kia thì đã không có giám sát bên trong, theo lý thuyết, trong lúc hắn vừa thành công xong, thì phải báo cáo ngay chứ?
Trong lòng Dương Minh nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, Dương Minh không muốn để lộ thân phận, bởi vì Dương Minh muốn nhìn xem tên này có liên hệ với ông chủ hay không.
Nhưng mà, hiên nhiên tên này không có ý mở miệng, Dương Minh đành kiên trì lái xe, rốt cục, tên này đã cảm thấy không thích hợp!
"Mày lái xe đi đâu vậy?" Tên này cả kinh nói: "Ông chủ không nói cho mày biết là lái xe chở tao đến sân bay sao?"
Nghe tên này nói xong, Dương Minh liền đoán rằng, tên này và tên tài xế khi nãy hiển nhiên là không quen thuộc, nên mới nói ra như vậy! Vậy thì tốt lắm!
"Không, ông chủ chỉ dặn tao, tiễn mày xuống địa ngục" Dương Minh nhàn nhạt nói.
"Cái gì?" Tên này trợn to mắt nói: "Không thể nào!"
"Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể…." Dương Minh cười nói: "Nhưng vì lợi ích, không thể cũng sẽ thành có thể"
"Mày… mày muốn làm gì tao?" Tên này kinh hoảng hỏi. Mặc dù hắn là một tay hảo thủ trong giới trộm cắp, nhưng nói về đánh nhau thì chẳng bằng ai.
Dương Minh biến thành dáng người vạm vỡ của tên tài xế, to con hơn tên trộm nhiều, cho nên nói về đánh nhau, tên này không có khả năng là đối thủ được.
"Bây giờ, có một biện pháp để tao buông tha mày, đó là mày đem châu báu kia chia cho tao một nữa, chúng ta ngang nhau!" Dương Minh quay đầu lại nói, trên mặt lộ ra vẻ tham lam.
Tên trộm c? ũng không ngu, nhìn thấy dáng vẻ tham lam của Dương Minh, liền rùng mình, nói: "Chỉ sợ là ông chủ không giết tao, mà là mày nổi lòng tham lên!"
Dương Minh kinh ngạc, không ngờ rằng tên trộm còn nghĩ được đến những thứ này, nhưng mà, nếu đã phóng lao thì phải theo lao, vì thế Dương Minh liền nói: "Nói nhảm, nhanh chóng chia của đi, nếu không tao trực tiếp giết chết mày"
"Haha! Nhanh nhanh!" Tên trộm nghe Dương Minh quát xong, cũng không kinh hãi, mà còn cười.
"Mày cười cái gì?" Dương Minh nhất thời khó hiểu.
"Trước khi đi ông chủ đã nói sẽ lưu tao lại, giao công việc cho tao, nên không có khả năng giết chết tao" Tên trộm trào phúng nhìn Dương Minh nói: "Cho nên, chỉ có khả năng là mày nổi lòng tham mà thôi. Thật không hiểu tại sao ông chủ lại giao chuyện quan trọng này cho mày. Còn nói mày là người có thể tin cậy được!"
Dương Minh thầm nghĩ, tên tài xế đang nằm trong xe mình rồi, đương nhiên là khác, chỉ có thằng ngu này vẫn nghĩ mình là tên tài xế cũ: "Nói mấy thứ vô dụng này để làm gì, hàng đâu? Mày không đưa thì tao ra tay?"
"Hàng? Đương nhiên là không ở trong tay tao" Tên trộm cười ha hả nói: "Mày không biết sao, hàng đã chuyển đi chổ khác rồi, tao làm sao mà mang trên người chứ? Ông chủ chỉ chuẩn bị cho tao sau khi nhiệm vụ kết thúc là lập tức bay đến Macao ngay để tránh mặt, làm sao có thể cho tao mang hàng theo chứ?"
Trong lòng Dương Minh nhất thời cả kinh, dùng dị năng nhìn vào trong balo, quả nhiên, ngoài những món dụng cụ ra thì chẳng có bất kỳ châu báu nào cả!
Dương Minh nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng, giữa đường còn xuất hiện biến cố như vậy, trong lúc hạ gục tên tài xế nên không có thời gian giám sát tên trộm này, mà hắn ta dời châu báu đi chổ khác cũng đúng ngay lúc đo!
"Mày đã chuyển đi đâu?" Dương Minh nhíu mày hỏi.
"Nói cho mày biết cũng không sao, tao đã ném vào trong thùng rác ở buổi triển lãm, mỗi ngày bốn giờ sáng đều có người đến dọn rác, bây giờ đã hơn bốn giờ, hàng đã bị chuyển đi rồi, ha ha ha!" Tên trộm cười đắc ý, nói: "Thế nào? Mày không ngờ hả? Tao khuyên mày nên thu hồi lòng dạ tham lam đi, rồi nhận lỗi với ông chủ, ông chủ có thể sẽ tha thứ cho mày"
Trong lòng Dương Minh khiếp sợ! Thật sự là người tính không bằng trời tính! Các phương diện đều đã dự liệu hết, cho rằng tất cả đều nằm trong tay mình, nhưng không ngờ rằng tên khố này lại còn có một chiêu như vậy, đã chuyển châu báu đi trước đó.
Dương Minh nhìn chiếc đồng hồ trên xe, quả nhiên là đã hơn bốn giờ sáng, tên trộm này sau khi thành công xong, liền đem châu báu ném vào trong thùng rác, sau đó tang vật đã bị chuyển đi rồi. Phỏng chừng là bên trong vẫn chưa phát hiện ra cái gì cả, có lẽ là vẫn còn chưa tỉnh do tên trộm dùng hương mê, vì thế căn bản là không phát hiện ra châu báu đã bị mất trộm, nên chẳng kịp có phản ứng đâu.
Dương Minh thở dài, mấy ngày trước đều có người dọn rác đến thu rác trong hội triển lãm cả, mọi người cũng đã quen rồi, có thể, người hốt rác kia đã bị bên ông chủ khống chế rồi cũng không chừng.
Bây giờ,? châu báu khẳng định là đã bị chuyển đi rồi, Dương Minh hối hận cũng không kịp, đành bó tay thôi, cũng may là tên trộm và tên tài xế vẫn còn ở trong tay mình, Dương Minh vẫn có thể lần ra được chút manh mối.
Nghe tên trộm nói, tựa hồ như từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ, là một trong những người thân cận với ông chủ, mong rằng hắn biết được một số tin tức.
"Mày còn chưa đưa tao đến sân bây sao? Chuyện này tao có thể coi như chưa xảy ra" Tên trộm nói với Dương Minh.
Hắn cũng không ngu, đầu tiên là muốn dụ dỗ Dương Minh, nếu không lỡ mà chọc giận Dương Minh thì lúc đó muốn chạy cũng không kịp.
Về phần sau khi mình thoát thân rồi, ông chủ sẽ có phương pháp trừng trị kẻ phản bội.
"Ngại quá, tao vẫn không thể chở mày ra sân bay được" Dương Minh dừng xe lại tại một con đường thưa thớt, xuống xe, đi ra phía sau.
Trong lúc bước xuống và đi ra phía sau, Dương Minh đã khôi phục lại diện mạo ban đầu.
"Mày… mày muốn làm gì?" Tên trộm nhìn thấy Dương Minh xuống xe, đi về phía mình, không biết là muốn làm gì. Hắn ta cũng muốn chạy trốn, nhưng mà đối phương có xe, hắn căn bản là không chạy thoát được, nhưng, lúc Dương Minh đứng trước mặt hắn, hắn ta nhất thời ngẩng người, cả kinh nói: "Mày… mày là ai?"
"Vừa rồi chúng ta mới nói chuyện xong, trí nhớ của mày thật là tệ!" Dương Minh mở cửa xe, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh tên trộm, tay trái đã đè lên cột sống chổ thắt lưng của hắn, chỉ cần hắn ta làm bậy thì sẽ bị biến thành liệt cả người.
Tên trộm hiển nhiên cũng là người hiểu các huyệt vị trên người, cho nên thấy Dương Minh đột nhiên ra tay, nhất thời toát mồ hôi lạnh! Làm nghề như hắn, nếu mà bị liệt cả người, chẳng khác nào là phế nhân.
"Mày… vừa rồi…" Tên trộm hiển nhiên là vẫn chưa thích ứng được, không rõ tại sao lại thành hai người trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
"Vừa rồi cũng là tao, thuật dịch dung, chưa từng nghe qua sao?" Dương Minh đáp: "Tên tài xế thật sự đã bị tao giết chết, đã chết còn bị mày hiểu lầm, thật là xui xẻo"
"Mày… mày là ai? Tại sao mày lại biết hành động của bọn tao?" Tên trộm càng lúc càng e ngại Dương Minh! Tên tài xế kia nói thế nào cũng là người một nhà, còn Dương Minh là một kẻ xa lạ, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, và dường như đã nhìn ra kế hoạch này!
Theo lý thuyết, hành động này được bảo mật, không có khả năng nói cho bất kỳ người ngoài nào biết!
"Tao là ai? Hỏi rất hay" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Tao là tổng phụ trách của công việc bảo vệ buổi triển lãm lần này, mày ăn trộm đồ trong địa bàn của tao, còn hỏi tao là ai sao?"
"Thì ra là mày! Khó trách!" Tên trộm nghe Dương Minh nói xong, liền nói: "Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hầu! Vốn tưởng rằng đây là một kế hoạch hoàn mỹ, nhưng không ngờ mày lại cao tay như vậy! Nhưng mà, tao đã nói rồi, châu báu không nằm ở trên người tao!"
Đây cũng là nổi đau của Dương Minh, vốn tưởng rằng mọi chuyện có thể giải quyết tốt đẹp, nếu mà biết trước như vậy thì trong? lúc tên trộm đột nhập vào hắn đã thông báo bắt người rồi!
Bản thân mình thật sự quá tự đại rồi, phạm phải một cái sai lầm chết người, vốn nghĩ rằng sau khi tên trộm này lấy đồ xong sẽ ắt giữ hắn, rồi ép ông chủ đứng sau đi vào khuôn khổ, nhưng không ngờ rằng đối phương thông minh hơn, đã chuyển châu báu đi.
Dương Minh biết bây giờ có ra lệnh đuổi theo người hốt rác thì khẳng định đã không kịp rồi, châu báu đã nằm trong xe hốt rác, và được chuyển ra khỏi hội triển lãm từ lâu rồi, có lẽ bây giờ chúng đang nằm trong tay của ông chủ.
Tuy rằng những món bảo vật này đã được đăng ký trước khi tham gia, nhưng mà cũng có vài cái tên nước ngoài lạ hoắc, có lẽ không phải là tên thật, cho dù có tìm hiểu nguồn gốc cũng không tìm được kết quả gì.
Dương Minh thở dài, ông chủ phía sau có chỉ số thông minh và trình độ cẩn thận cực cao, nếu như mình tiếp tục tự đại như vậy, khẳng định sẽ có hại cho bản thân, lần này là một ví dụ rất điển hình.
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Dương Minh, tên trộm làm ra vẻ thẳng thắn nói: "Châu báu không nằm trong tay tao, muốn giết thì cứ tùy tiện!"
Tên này không nói thì thôi, nói rồi cứ như đang nhắc nhở Dương Minh! Hắn ta đã nói qua, hắn là một trong những người thân cận của ông chủ, tuyệt đối là có quan hệ không tầm thường! Không biết là dùng tên này làm con tin có uy hiếp được ông chủ hay không?
Nghĩ đến đây, hai mắt của Dương Minh nhất thời sáng lên! Thân thủ của tên trộm rất cao, ngay cả Dương Minh cũng phải bội phục, nếu như dùng tên trộm làm con tin để trao đổi, hẳn là có thể!
Một người lợi hại như vậy rất là khó tìm, hơn nữa, hắn ta không giống như đám lính đánh thuê trước đó, cho dù đám người kia có chết thì cũng không có liên quan đến ông chủ. Nhưng mà, tên trộm này thì khác, xem ra hẳn là đồ đệ của ông chủ, tối thiểu cũng là một người thân cận!
Như vậy thì ông chủ sẽ không có khả năng mặc kệ sống chết của tên trộm, cho dù đống châu báu kia có giá trị thì sao? Với thân thủ của tên trộm như vậy, muốn lấy món báu vật nào mà không được?
Cuộc trao đổi này chắc chắn sẽ làm ông chủ suy nghĩ, bây giờ việc cần làm là khống chế tên trộm này, lẳng lặng chờ ông chủ liên hệ với hắn.
Quả nhiên, không lâu sau, điện thoại của hắn vang lên! Tên trộm cả kinh, muốn đập điện thoại, nhưng mà đã bị Dương Minh đoạt lấy!
Luận tốc độ, hắn ta không bằng Dương Minh, luận sức lực, hắn càng không bằng Dương Minh, cho nên điện thoại bị Dương Minh đoạt lấy một cách dễ dàng. Mà Dương Minh cũng tiện tay điểm huyệt câm của hắn, để cho hắn im lặng một chút.
Ông chủ đã phái người đến sân bay để đón tên trộm, nhưng mà hắn ta vẫn chưa xuất hiện, cho nên ông chủ mới gọi điện đến.
Dương Minh mỉm cười, nhấn nút nghe: "alo!"
Giọng nói của Dương Minh hiển nhiên đã làm cho đối phương cả kinh, bên kia im lặng một hồi rồi mới hỏi: "Cậu là ai?"
Giọng nói của người này đã trải qua xử lý, không thể nhận ra được là của ai, nhưng vẫn có thể nghe rõ đối phương đang nói gì.
"Tôi là D? ương Minh" Dương Minh nói: "Tin rằng ông cũng biết tôi là ai, không cần giới thiệu chứ"
"Người của tôi đâu? Cậu đã làm gì hắn?" Đối phương không trả lời Dương Minh, mà trực tiếp hỏi.
"Yên tâm đi, bây giờ hắn rất tốt" Dương Minh tiện tay giải huyệt cho tên trộm.
Tên trộm nhất thời hét lớn: "Ông chủ, mặc kệ tôi"
"Hắn nói nhiều quá" Dương Minh hừ một tiếng, rồi lại điểm huyệt câm của tên trộng, sau đó nói: "Bây giờ tôi có hỏi mục đích của ông là gì, vì sao lại nhắm vào tôi thì ông cũng sẽ không nói cho tôi biết"
"Được rồi" Đối phương hiển nhiên là cũng đồng ý với cách nói của Dương Minh: "Cậu muốn gì?"
"Tôi muốn gì, tin rằng ông còn rõ hơn tôi" Dương Minh lạnh nhạt nói: "Ông chưa từng làm gì thì tôi cũng sẽ chưa từng làm cái đó"
Đối phương do dự một chút, nhưng mà vẫn đáp: "Châu báu không bị mất trộm, chỉ là đã được rút về sớm"
"Ngày mai nếu không có chuyện gì thì người của ông tự nhiên cũng sẽ không có chuyện gì" Dương Minh nói.
"Tôi tin cậu một lần" Đối phương nghe Dương Minh nói xong liền nói.
"Ông phải tin tưởng" Dương Minh nói: "Ông nhằm vào tôi, hẳn là cũng hiểu con người của tôi, cho dù có bắt tôi bồi thường thì tôi vẫn có thể trả nổi"
Lời nói của Dương Minh làm đối phương ngẩn người, nhưng mà cũng hiểu được, quả thật Dương Minh có thể thu dọn tàn cuộc được, chứ nếu không cũng sẽ không cần biểu hiện như vậy.
"Mong rằng chúng ta hợp tác vui vẻ" Đối phương nói xong liền cúp điện thoại.
Dương Minh nhìn nhìn số điện thoại gọi đến, cũng không cần phải đi dò số làm gì, bởi vì hắn khẳng định nó cũng đã được xử lý rồi, không cách nào dò ra được.
Kết quả như vậy làm cho Dương Minh rất thỏa mãn, quả nhiên là ông chủ không có ý định từ bỏ tên trộm, mà Dương Minh cho dù có giết tên trộm cũng không chiếm được gì.
Dương Minh cũng rõ ràng, ông chủ phía sau vô cùng cẩn thận, cho dù tên trộm là người thân cận với ông ta thì chưa chắc đã biết được các bí mật của ông ta…
Chờ một chút, Dương Minh đột nhiên nghĩ ra một chuyện! Trước đó tên này có nói rằng sẽ đi Macao để tránh mặt, điều này làm cho Dương Minh đột nhiên nhớ đến Trịnh Thiếu Bằng ở Macao.
Cái tên đã lập bẫy để hại Vương Tiếu Yên! Lai lịch của hắn, cũng giống như tên trộm? Đều gọi người phía sau là" ông chủ", mà tên trộm này muốn đi Macao, vậy hai người này có liên hệ với nhau không? Ông chủ của họ có phải là một người không?
Tất cả đều có thể giải thích được! Ông chủ phía sau không chỉ nhắm vào một mình Vương Tiếu Yên đâu! Mà tử sĩ xuất hiện tại nhà của Vương Tiếu Yên, chắc hẳn là cũng do" ông chủ" phái đến!
Nghĩ đến đây, Dương Minh vội hỏi: "Sau khi mày đến Macao sẽ làm gì?"
"Hừ" Tên trộm hừ lạnh một tiếng, làm ra vẻ không sợ, cũng không trả lời Dương Minh.
"Tao thấy mày có vẻ hiểu biết huyệt vị trên cơ thể người" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Có? một loại đau khổ, không biết mày đã từng thưởng thức qua chưa?"
"Cái gì?" Tên trộm hiển nhiên là không hiểu Dương Minh đang nói gì.
Nhưng mà Dương Minh cũng không kỳ quái, phương pháp điểm huyệt này là tuyệt kỹ độc môn của Phương Thiên, cho dù là người hiểu biết huyệt vị cũng không có khả năng biết nhiều đến như vậy!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1055: Hoàng tước tại hậu
Chương 1055: Hoàng tước tại hậu