TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 164: Chia tay ngoài ý muốn

Hướng Nhật tỉnh lại không phải vì trời đã sáng mà cũng chẳng phải ngủ đã đủ giấc, mà vì hắn bị đè nên tỉnh dậy. Cánh tay phải chợt cảm tê rần đau đớn, hình như bị vật nặng gì đó đè lên trong thời gian dài.

Đang chuẩn bị đẩy cái vật nặng trên người ra, hắn lập tức sực tỉnh ngừng lại, nếu không có chuyện gì xảy ra thì rõ ràng trên người mình không phải ai khác mà chính là "huynh đệ" của mình - cô nàng thư ký có bộ ngực đồ sộ 36F, đôi gò bồng đảo mềm mại mang lại cảm xúc mất hồn ấy đã chứng thực điều hắn suy đoán. Hướng Nhật lập tức không dám nhúc nhích, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, hắn không muốn mình vì có được chút tiện nghi của đối phương mà xúc động khiến đối phương tỉnh lại.

Hướng Nhật nhẹ nhàng xoay đầu lại vì lúc trước hắn quay mặt hướng ra ngoài giường, cho nên nếu muốn quan sát phản ứng của nữ thư ký hắn cần đổi tư thế nằm quay vào. Vì sợ nữ thư ký bất ngờ tỉnh lại hắn liền giả bộ nhắm mắt lại, cho dù có bị phát hiện thì có thể chối là trong lúc ngủ mơ mà làm vậy.

Chờ chuyển vị trí tốt đâu đó xong xuôi, Hướng Nhật từ từ mở mắt, sợ giật thót người, xuýt không nhịn được mà quay đầu lại. Hoàn hảo, hắn kiềm chế ráng giữ nguyên tư thế. Khoảng cách giữa mặt hắn và nữ thư ký cách nhau không tới vài centimet, hắn có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng của nàng, mũi ngửi được một mùi thơm đặc biệt của nữ nhân, như nước thơm mùi hoa lan. Phương đại thư ký lúc này vẫn nhắm mắt ngủ say sưa, không biết lưu manh bên cạnh đang có ý đồ bất lương với mình.

Đường nét trên khuôn mặt cô nàng thư ký lúc ngủ trông nhu hòa hơn nhiều, nét thuần khiết đáng yêu mà ngày thường không hề thấy, bởi vì mắt nàng đang khép chặt khiến cho hàng lông mi dài cong vút của nàng càng thêm mảnh mai, thỉnh thoảng run lên như nàng đang mơ tới cái gì đó, hơi thở nhẹ phập phồng, đôi môi đỏ tươi vì hô hấp khéo léo lộ ra hàng răng đều trắng như ngà.

Hướng Nhật thấy vậy trong lòng xúc động mãnh liệt, hận không thể nhào tới mà điên cuồng cắn lấy đôi môi ấy, nhưng hắn vẫn ráng hết sức dằn xuống, mắt chậm rãi nhìn xuống.

Không thể không nói đến dáng ngủ của cô nàng thư ký, chăn mền bị đạp tụt xuống hơn phân nửa, hầu như cả nửa cơ thể phần trên đang tựa vào người lưu manh, hai quả bưởi khổng lồ mềm mại trước ngực làm cho Hướng Nhật muốn phún máu. Bởi vì cái áo ngủ chỉ được thắt bởi một cái nơ hơn nữa tư thế ngủ của nàng sau một đêm có phần hớ hênh nên Hướng Nhật có thể dễ dàng thấy được cảnh tượng núi đồi tuyệt vời bên trong áo ngủ lộ ra. Không cần nói tới một khoảng da thịt trắng ngần trước ngực, điều làm cho người ta tán dương đến ngây ngốc như lạc vào cõi thiên thai chính là hai ngọn núi sừng sững khi ẩn khi hiện. Hướng Nhật lúc này trong lòng chợt cảm kích nữ vệ sĩ da đen, nếu không phải cô nàng "tự cho mình thông minh" thì sợ rằng hắn đã không được thưởng thức cảnh đẹp như thế này. Nữ thư ký đang mặc trên người chính là áo lót "đặc biệt", hơn nữa còn là cái hoàn toàn trong suốt. Cái áo lót kia dường như không chịu nổi sức căng của bộ ngực lên xuống theo hơi thở phập phồng, có thể bung ra bất kỳ lúc nào.

Có thể nói, nữ thư ký mặc áo lót hay không mặc cũng như nhau. Nhưng khi mặc vào hình như càng khích thích hấp dẫn nam nhân hơn, hai hạt anh đào nổi lên giữa hai khối tròn mềm mại bị một lớp vải mỏng như lưới bao bọc, lực hấp dẫn không chỉ tăng lên vài phần mà là tăng lên gấp vạn lần.

Hướng Nhật thấy cảnh này ngứa ngáy tay chân, muốn chạm tay sờ vài cái nhưng lại sợ làm đối phương tỉnh dậy. Nếu không nếm thử thì không phải có lỗi với cơ hội lần này sao? Vừa hạ quyết tâm thì trong đầu lại có suy nghĩ mới, giống như trong đầu có hai người đang cãi lộn:

- Cầm thú! Ông đây không thể làm chuyện cầm thú.

- Nhưng không làm như vậy, ông đây ngay cả cầm thú cũng không bằng ư?

- Nhưng đây là huynh đệ, sao có thể làm như vậy?

- Huynh đệ thì làm sao? "Phù sa không để chảy qua ruộng người ngoài', bị mình sờ nắn hai cái cũng chẳng hại gì!

-.

Chết thì chết! Hướng Nhật hạ quyết tâm, rốt cuộc cũng quyết định sờ soạng một phen nhưng trong lòng không ngừng nhắc nhở mình phải cẩn thận, tuyệt đối không để nữ thư ký tỉnh dậy. Để tránh có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, Hướng Nhật nhẹ nhàng gọi:

- Oánh Oánh.

Đợi một lúc không thấy đối phương trả lời mà hô hấp vẫn đều đều như thường, hắn quyết định đánh bạo làm tới.

Tuy nhiên, cái động tác sờ của hắn không.bằng một cái chạm nhẹ, bởi vì hai khối mềm mại của nữ thư ký đặt trên ngực hắn, hắn chỉ dùng tay nhẹ nhàng tách ngực của hai người đang tiếp xúc nhau, ở giữa ngực hai người chỉ còn cách một đồ vật mà thôi. Chỉ tội món đồ vật này hơi đặc biệt một chút, đó chính là bàn tay quỷ lông lá "An Lộc Sơn" (1) của hắn.

Vừa tiếp xúc, Hướng Nhật cảm thấy một trận khoái cảm mạnh mẽ truyền đến, không thể dùng từ để hình dung, trong đầu chỉ bưng bưng hai chữ - mềm mại và đàn hồi, mềm mại như sờ một cuộn bông, đàn hồi khiến hắn thiếu chút nữa tưởng rằng đã tới thế giới bên kia. Chỉ sợ kinh động đến nữ thư ký nên hắn không dám xoa nắn, nhưng chỉ cần thế này hắn cảm thấy sảng khoái tìm không ở đâu ra.

Mắt lại chuyển nhìn lên mặt nữ thư ký, Hướng Nhật không khỏi lần nữa nuốt nước miếng, cảm thấy tay chân chưa đủ sung sướng, bây giờ hắn còn muốn nếm thử tư vị từ đôi môi nhỏ nhắn của nàng.

Bởi vì động tác sờ vuốt ngực không làm khinh động đến đối phương, lá gan Hướng Nhật càng lớn, nhìn khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, hơi thở như lan gần trong gang tấc hắn chậm rãi dí miệng mình đến gần.

Nhưng hắn không thể ngờ, ngay trong khoảng khắc đôi môi hai người sắp chạm nhau, mắt của nữ thư ký không báo trước mở ra. Cơ thể Hướng Nhật cứng đờ, động tác cũng hoàn toàn dừng lại duy trì ở tư thế muốn hôn môi nàng.

- A.

Phương Oánh Oánh hét lên một tiếng, trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt lưu manh nàng lập tức không do dự đẩy hắn ra. Nhưng vừa đẩy ra, nàng phát hiện có chỗ không hợp lý, tựa như ngực mình mình bị vật gì đó chạm vào, trừng mắt nhìn xuống nàng phát hiện tay trái của lưu manh nhanh chóng rút về.

- Hướng Quỳ, ta giết ngươi!

Phương Oánh Oánh không thèm để ý tới quần áo của mình không chỉnh tề lao tới đánh đối phương.

- Oánh Oánh, cô nghe tôi giải thích!

Hướng Nhật vội vàng né tránh, trốn qua một bên cầu xin tha thứ.

- Đừng giải thích với ta! Ta không muốn nghe, tên khốn khiếp này, chẳng những thừa dịp ta ngủ sờ soạng, lại còn chuẩn bị hôn ta, ta muốn giết ngươi.

- Cốc, cốc, cốc.

Đúng lúc hai người đang xô đẩy nhau thì tiếng gõ cửa truyền đến.

- Ai?

Phương Oánh Oánh tức giận còn chưa tiêu tan, quát hỏi không chút khách khí.

- Phương tiểu thư, Hướng tiên sinh, nữ hoàng bệ hạ mời hai người tới dùng bữa sáng!

Ngoài cửa vang lên một giọng nói lễ phép, cũng không vì giọng quát của người nào đó mà cảm thấy bất mãn.

- A, được rồi, chúng tôi sẽ đi ra ngay.

Thừa dịp nữ thư ký quay đầu, Hướng Nhật lập tức né khỏi móng vuốt của nàng, lắc mình trốn vào buồng tắm.

Phương Oánh Oánh ở phía sau quát lớn:

- Hướng Quỳ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

olo

Lúc ăn sáng, Hướng Nhật cố ý tránh né ánh mắt giết người của cô nàng thư ký liên tiếp như đạn bắn về phía hắn, hắn cúi đầu ăn mà không biết mình ăn gì. Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, Hướng Nhật cảm thấy ánh mắt nữ hoàng nhìn hắn có chút khác thường, hơn nữa sắc mặt tốt hơn nhiều lắm, thoạt nhìn thì có chút mệt mỏi nhưng hàng lông mày đã giãn ra giống như đã giải quyết được chuyện đại sự vướng bận trong lòng đã lâu.

- Hướng tiên sinh, tối hôm qua ngài đi ra ngoài một chuyến có đúng không?

Nữ hoàng có ý muốn hỏi thăm, trong ánh mắt lộ ra một chút ý tứ khác.

- Đúng vậy.

Hướng Nhật biết không thể giấu được nàng, ngày hôm qua chính nữ vệ sĩ da đen dẫn hắn tới biệt thự của tên hề thân vương, chắc chắn nữ vệ sĩ da đen cũng không giấu diếm chủ nhân của nàng, mà đúng lúc hắn tới đó thì chủ nhân của căn biệt thự lập tức xảy ra chuyện, nếu nữ hoàng không đoán ra vậy Hướng Nhật sẽ không chỉ hoài nghi chỉ số IQ của nàng, mà còn muốn biết nàng làm sao trị vì thần dân của mình với chỉ số IQ thấp như vậy.

- Cảm ơn!

Nữ hoàng cảm kích từ đáy lòng, thực ra nàng cũng đang phiền muộn vì chuyện này. Ngày hôm qua xem văn kiện từ trong nước gửi tới, tất cả đều chỉ trích hoàng thân Suoerkesy trong nước làm càn khiến cho người người oán trách, hơn nữa nàng cũng thu được một tin tình báo, trong đó nhắc tới danh hiệu "đồ tể" của thân vương, điều này làm nàng có chút do dự không dám quyết, nói như thế nào thì hai người cũng có quan hệ máu mủ, cuối cùng vì suy nghĩ cho tương lai của em trai, nàng chỉ còn cách tàn nhẫn hạ quyết tâm.Nhưng còn chưa bắt đầu kế hoạch hành động, ngay sáng nay còn đang ngủ, nữ hoàng được đánh thức dậy, sau đó nữ vệ sĩ da đen đưa cho nàng một tờ báo, và nói ra hành động muốn "tính sổ" của lưu manh tối hôm qua. Với sự thông minh của nữ hoàng, nàng dễ dàng đoán ra chuyện gì đã xảy ra, trong lòng nàng âm thầm cảm thấy kinh ngạc vì thân thủ của nam nhân lớn mật kia, nhưng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

- Thật ra không có gì, tôi cũng chỉ vì suy nghĩ cho an toàn của bản thân.

Hướng Nhật bình tĩnh nói.

Phương Oánh Oánh lại không hiểu gì mô tê gì, nàng cảm giác mình lại thành người thừa, điều này làm cho nàng cảm thấy khó chịu, hơn nữa từ lời đối thoại của hai người, nàng cũng biết được một tí vấn đề mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng nàng biết được tên lưu manh khốn kiếp tối hôm qua đi ra ngoài không phải vì giải quyết cái vấn đề sinh lý, mà rất có thể vì nữ hoàng làm một chuyện gì đó, nếu không đối phương sao lại cảm kích hắn? Phương Oánh Oánh càng nghĩ càng giận, nghĩ đến tên kia tìm ra một cái lý do thối tha bỏ mình lại nhà để đi giúp người khác, lại còn thừa dịp mình ngủ say sờ soạng chiếm tiện nghi, thù mới hận cũ, Phương Oánh Oánh không chút nghĩ ngợi, dưới bàn ăn hung hăng tặng hắn mấy cước.

Cảm thấy lửa giận ngút trời trong mắt nữ thư ký, Hướng Nhật nét mặt không đổi dịch chân sang một bên, đột nhiên hướng tới nữ hoàng tóc vàng trên ghế chủ tọa nói:

- Đặc Lỗ tiểu thư, có chuyện tôi muốn báo cho cô, là vầy.tôi tính chiều nay quay trở về.

Chú Thích:

(1) Lộc Sơn chi trảo = móng vuốt Lộc Sơn. Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi đặng có thể dễ dàng gian díu tới lui chơi đùa. Một hôm An Lộc Sơn để lại trên cặp nhũ phong của Quý Phi hai vết xước do tay cào, Quý Phi sợ Huyền Tông phát hiện, nên mới làm cái yếm bằng gấm đoạn che trước ngực lại. Đây là nguồn gốc áo ngực, và cũng do đó thành ngữ "Lộc Sơn chi trảo" hình thành.

Đọc truyện chữ Full