Anh mang em đến khu này" Dương Minh cười nói: "Thực ra lần đầu tiên anh đến trụ sở của em, anh cũng rất ngạc nhiên tại sao trụ sở của em cũng bố trí ở đây. Bởi vì người bạn sát thủ của anh cũng ở đây"
"Hả? Trùng hợp như vậy sao?" Vương Tiếu Yên chợt hiểu ra, bảo sao Dương Minh lại đi đến đây. Nàng vốn nghĩ hắn có việc gì đó. chẳng qua nghe Dương Minh nói như vậy, Vương Tiếu Yên lại có chút khó hiểu mà nói: "Bạn của anh là sát thủ ở nơi này ư?"
"Ừ, cũng là sát thủ. Chẳng qua đã lui về ở ẩn rồi, không tự mình đi làm nhiệm vụ nữa. Chẳng qua quan hệ vẫn còn nên có thể liên lạc một chút nhiệm vụ giúp chúng ta" Dương Minh nói hết cả ra. Điều này thực ra là do Phương Thiên cho phép. Dương Minh không rõ Phương Thiên tại sao lại bảo hắn nói nhiều như vậy. Theo lý thuyết chuyện này phải giữ bí mật, cho dù quan hệ giữa Vương Tiếu Yên và mình rất gần đi nữa. Nhưng dù sao vẫn không biết vấn đề thân thế của Vương Tiếu Yên, cho nên Dương Minh từ trước đến giờ vẫn rất cẩn thận.
Chẳng qua nếu Phương Thiên nói không sao thì Dương Minh cũng không quá để ý. Vì thế hắn liền nói rõ mọi việc cho Vương Tiếu Yên nghe.
Vương Tiếu Yên thực ra đang rất cảm động vì Dương Minh có thể nói nhiều như vậy với mình. Mới đầu hai người kết hợp với nhau chính là vì quan hệ lợi ích, không có tin tưởng và được tin tưởng gì hết. Chẳng qua theo thời gian trôi qua, quan hệ giữa hai người đã dần thay đổi.
Vương Tiếu Yên hôm đó uống nhiều rượu nên nói thẳng ra như vậy, nhưng không có nghĩa nàng không tỉnh táo. Vương Tiếu Yên tuy có say nhưng vẫn nhớ kỹ những gì mình nói.
Đối với tâm trạng của mình bây giờ, Vương Tiếu Yên hiểu rất rõ nhưng lại khó xử. Nàng không biết tiếp tục phát triển với Dương Minh là đúng hay sai nữa. Chẳng qua có một điều có thể khẳng định, Dương Minh đã rất thật với nàng.
Đối với giới sát thủ bí ẩn thì nếu không phải người quá thân thiết sẽ không nói ra bí mật của mình. Mà lần này khi chấp hành nhiệm vụ, Dương Minh lại mang nàng đến giới thiệu người kia. Điều này đủ để thấy Dương Minh coi trọng nàng như thế nào?
Đương nhiên Vương Tiếu Yên k? hông biết tất cả là do Phương Thiên cho phép. Nếu không Dương Minh dù to gan đến đâu cũng không dám tùy tiện để lộ ra thân phận của Phương Thiên.
Dương Minh dừng xe ở đường gần tiểu khu rồi nói: "Đằng trước không thể đi tới, chỉ có thể dừng ở đây mà thôi. Chúng ta xuống xe đi bộ tới đó"
Vương Tiếu Yên không phải tiểu thư công chúa gì, đi vài bước là sẽ mệt. nàng không thấy có gì không đúng, ngược lại Dương Minh cố ý nhắc nhở làm nàng cảm thấy có chút kỳ quái.
"Đến rồi, ở đây" Dương Minh dừng lại bên cạnh một căn nhà rồi nói với Vương Tiếu Yên. Nói xong hắn đẩy cửa đi vào.
"Lão già, cháu đến rồi" Dương Minh lớn tiếng gọi vào trong. Điều này làm cho Vương Tiếu Yên không khỏi chậc lưỡi. Dù như thế nào người ta cũng là bậc tiền bối, Dương Minh này sao không tôn trọng vậy?
Phương Thiên có lẽ đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, nghe thấy Dương Minh gọi lão liền nói vọng ra: "Đừng gọi, vào nhà đợi một lát. Tôi liên hệ chuyện xuất cảnh"
Dương Minh và Vương Tiếu Yên cùng nhau đi vào. Vương Tiếu Yên tò mò đánh giá phòng của Phương Thiên, đây là một căn phòng rất bình thường với một bộ bàn ghế, một chiếc giường, một chiếc Tv cũ, một chiếc đài, còn cả mấy thứ linh tinh nữa chứ.
Mà đối với người như Phương Thiên, Vương Tiếu Yên cũng rất tò mò. Một lão già bình thường như vậy cơ mà, Vương Tiếu Yên nhìn như thế nào cũng không thấy giống sát thủ? Chẳng qua người không thể dựa vào vẻ ngoài mà phán đoán. Trước đây Vương Tiếu Yên cũng không nghĩ Dương Minh có gì giống sát thủ, chẳng qua Dương Minh còn lợi hại hơn cả nàng mà.
"Rất được, rất được" Phương Thiên gọi điện xong liền đi vào nhà cười hì hì nhìn Vương Tiếu Yên, lão không nhịn được gật đầu nói: "Cô bé trông rất xinh"
Dương Minh nghe Phương Thiên nói như vậy không khỏi đổ mồ hôi lạnh, sao giống như đánh giá con dâu của mình thế nhỉ? Hắn vội vàng giới thiệu: "Lão già, đây là Vương Tiếu Yên, cháu đã nói với lão"
"Ừ, tôi biết" Phương Thiên gật đầu nói: "Bạn gái của cậu hả?"
"Hả" Dương Minh rất kinh ngạc. Phương Thiên hôm nay làm sao vậy nhỉ, không ngờ lại nói đùa với mình. Chẳng qua tính cách của Phương Thiên hơi loạn nên Dương Minh tập mãi thành quen.
Phương Thiên nói một câu như vậy làm cho Vương Tiếu Yên đỏ mặt. nàng vội vàng giải thích: "Không đúng … bọn cháu chỉ là cộng tác của nhau"
"Ồ, là cộng tác à?" Cộng tác là tốt rồi" Phương Thiên gật đầu rồi đột nhiên đổi sang chuyện khác: "Chẳng qua tuyệt đối không được hợp tác trên giường đó"
Vương Tiếu Yên vốn đã chột dạ, bây giờ Phương Thiên lại nói trúng tim đen khiến mặt nàng càng đỏ hơn. Vương Tiếu Yên đúng là không biết nên nói gì cho phải.
"Thực ra cũng không có gì" Phương Thiên xua tay mà nói: "Thực ra tôi là sư phụ của Dương Minh, thấy cháu rất được. Cháu làm vợ đồ đệ của ta là rất được"
"Hả?" Nghe Phương Thiên nói như vậy, Vương Tiếu Yên không khỏi ngây ra. Lão già trước mặt này không ngờ lại là sư phụ của Dương Minh? Vậy chẳng phải nói lão ta còn lợi hại hơn Dương Minh ư? Sao mình dù? như thế nào cũng không thấy lão lợi hại nhỉ?
Hơn nữa lời vừa nãy của lão già có ý gì? Ý là lão già đồng ý chuyện của mình và Dương Minh? Nghĩ đến đây Vương Tiếu Yên không khỏi xao động. Nàng cũng có chút hâm mộ Dương Minh. Sư phụ của Dương Minh thật thoáng, nếu bố nàng cũng như vậy thì tốt quá.
Công phu của Dương Minh mạnh hơn nàng gấp nhiều lần. sư phụ của Dương Minh tự nhiên cũng không thể nào kém hơn vậy mà nói chuyện dễ dàng như vậy. Nhưng sao bố nàng lại ngặt nghèo trong hôn nhân của nàng như vậy?
Nghĩ đến đây Vương Tiếu Yên không khỏi thở dài một tiếng rồi nói: "Chuyện sau này để sau hãy nói ạ. Bây giờ quan trọng nhất là nhiệm vụ ạ"
Phương Thiên Cười cười một tiếng không nói gì nữa. Phương Thiên hiểu rõ thân phận của Vương Tiếu Yên hơn Dương Minh nhiều. Lão cũng biết rõ lý do Vương Tiếu Yên bỏ nhà mà đi. Cho nên giờ phút này Vương Tiếu Yên đang lo nghĩ điều gì thì lão cũng hiểu rõ. Chẳng qua Phương Thiên cũng không nói ra mà thôi. Có một số việc nói ra sẽ không tốt bằng để im.
"Lát nữa tôi sẽ tìm một chiếc xe đưa hai đứa đến Nghiễm Tây, sau đó đi thuyền đến Lào" Phương Thiên nói: "Mặc dù đi máy bay sẽ rất nhanh nhưng tại sao không để hai đứa đi thì chắc cũng hiểu"
Dương Minh gật đầu. Đi máy bay sẽ phải đăng ký. Dù là bay trong nước cũng phải xuất trình chứng minh. Phương Thiên không muốn có ghi chép nào chứng minh Dương Minh và Vương Tiếu Yên đi đến Nghiễm Tây.
"Sẽ có một người phụ trách đưa hai đến đến Lào, sau đó bên kia cũng có người tiếp ứng" Phương Thiên nói: "Chắc là sẽ không có vấn đề gì. Chẳng qua dù có xảy ra chuyện thì với thân thủ của hai đứa cũng không có vấn đề gì. Dù sao cũng không phải địa bàn quốc gia chúng ta, muốn giết ai thì cứ giết. Dù có làm loạn đến lật trời cũng không vấn đề gì?"
Dương Minh đổ mồ hôi lạnh. Hắn thầm nghĩ lão già này cho rằng giết người là thái rau sao? Còn nói muốn giết thế nào thì tùy. Nói thật, Dương Minh giết người nhưng không bao giờ giết lung tung người vô tội. Kẻ chết trong tay Dương Minh về cơ bản đều là kẻ đáng chết mấy lần.
Ví dụ như đối thủ của tướng quân Kars thì trong tay hắn nhất định đã có rất nhiều mạng người vô tội, cho nên Dương Minh có giết hắn cũng không oan uổng hắn.
Biên giới sang nước khác từ Trung Quốc thì có mỗi ở Lào là ra thì các nơi khác rất nghiêm khắc. Hơn nữa từ Lào có thể đi thông nhập cư trái phép sang nhiều nước khác như Thái Lan, Campuchia.
"Tôi không nói gì nhiều, chú ý cẩn thận là được" Phương Thiên dặn dò Dương Minh. Chỉ có những lúc như thế này thì lão mới có vẻ là một sư phụ.
"Yên tâm" Dương Minh gật đầu nói: "Cháu biết nên làm như thế nào mà"
"Bảo vệ tốt bạn gái của cậu đó" Phương Thiên nhìn Vương Tiếu Yên rồi dặn Dương Minh.
Dương Minh không hiểu tại sao Phương Thiên lại coi trọng Vương Tiếu Yên như vậy. Chẳng lẽ do Vương Tiếu Yên là một sát thủ? Chứ không các bạn gái khác của Dương Minh, Phương Thiên gần như không bao giờ hỏi han tới.
"Vâng" Dương Minh lập tức đáp ứng.
Vương Tiếu Yên cũng rất khó hiểu. Nàng cảm thấy Phươ? ng Thiên hình như có ấn tượng rất tốt đối với nàng.
Không lâu sau Phương Thiên lại nghe điện, lúc này ngoài cửa có tiếng cốc cốc. Phương Thiên ra mở thì thấy một người béo mập đi vào rồi nhiệt tình bắt tay Phương Thiên: "Phương lão, đã nhiều năm không gặp"
Phương Thiên cười cười bắt tay hắn. Tên béo còn muốn ôm Phương Thiên nhưng thấy Phương Thiên không có ý này nên đành thôi. Hắn nói: "Xe đã chuẩn bị xong, bao giờ có thể xuất phát?"
"Đây là Dương Minh, còn đây là bạn gái của nó. Giúp tôi chiếu cố hai đứa nó" Phương Thiên chỉ vào Dương Minh mà nói.
"Yên tâm đi Phương lão. Chuyện lão dặn thì tôi trăm phần trăm làm được" Tên béo vội vàng cam đoan.
Phương Thiên xem ra rất tin tên béo nên gật đầu nói: "Chuẩn bị một chút rồi mau chóng xuất phát. Nơi này cách mục đích gần ba nghìn Km, lái xe cũng mất một ngày một đêm đó"
"Chào hai người bạn trẻ, tôi là zz. Ha ha, đương nhiên không phải là thái giám năm đó ở bên cạnh Tần Thủy Hoàng. Tên này đúng là hơi … nhưng không có cách nào mà. Tên do bố mẹ đặt. Hai người gọi tôi là Lý mập mạp đi" Lý mập mạp cười ha hả giới thiệu mình với Dương Minh và Vương Tiếu Yên.
Dương Minh nghe Lý mập mạp giới thiệu mình như vậy nên đúng là không khách khí. Tên của đối phương đúng là gọi ra hơi buồn cười, tốt hơn hết gọi là Lý mập mạp.
"Lý mập mạp, chúng ta lập tức xuất phát thôi. Trên đường làm phiền anh" Dương Minh gật đầu nói.
"Được" Lý mập mạp gật đầu rồi chào tạm biệt Phương Thiên. Sau đó hắn dẫn Dương Minh và Vương Tiếu Yên ra ngoài.
Xe của Lý mập mạp là một chiếc Toyota4500 cũ màu xanh. Xe của Dương Minh thì đã được hắn bảo Bạo Tam Lập đến lái đi, cho nên Dương Minh cũng không lo lắng gì.
Sau khi lên xe Lý mập mạp, Dương Minh ngồi ở ghế trên còn Vương Tiếu Yên ngồi ở ghế sau.
"Nếu mệt thì em ngủ một giấc đi" Dương Minh nói với Vương Tiếu Yên: "Chúng ta phải đi một ngày đó"
"Vâng" Vương Tiếu Yên dần dần cũng quen với sự quan tâm của Dương Minh dành cho mình. Nếu như có một ngày bên cạnh không được Dương Minh quan tâm như vậy, Vương Tiếu Yên đúng là khó có thể tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ ra sao.
"Hắc hắc, tôi nói cậu bạn này, chiếc xe phía trước có biển đúng là rất đẹp phải không? Sao lại đỗ ở khu nghèo này chứ?" Lý mập mạp lên xe rồi chỉ vào xe của Dương Minh ở đằng trước, hắn lẩm bẩm một tiếng: "Chẳng lẽ người nào có tiền biến thái đến đây ra vẻ ư?"
"Hì hì …." Lý mập mạp vừa dứt câu thì Vương Tiếu Yên ngồi phía sau đã không nhịn được mà cười.
"Sao thế? Cười gì vậy? Chẳng lẽ tôi nói có gì không đúng?" Lý mập mạp nghe Vương Tiếu Yên cười nên có chút khó hiểu.
Dương Minh đưa tay lên định lau mồ hôi rồi nói: "Lý mập mạp, đó là xe của tôi"
"A ….a?" Lý mập mạp ngẩn ra một chút chẳng qua lập tức cười cười có chút xấu hổ mà nói: "Huynh đệ, đó là xe của cậu? Xấu hổ quá …"
"Không có gì đâu" Dương Minh lắc đầu nói: "Anh nói rất đúng, biển số xe này quá bắt mắt. Chờ sau khi về tôi sẽ đổi xe nếu không lại bị ngườ? i nói mình là biến thái"
"Ha ha …" Lý mập mạp thấy Dương Minh không để ý liền cười phá lên.
Lý mập mạp lái xe rất tốt, xe chạy cũng nhanh và thuận lợi lao đi trong đoàn xe ở Tùng Giang, rất nhanh đã lên đường cao tốc.
Lý mập mạp là một người hay nói. Đi chưa được bao xa thì Dương Minh đã biết quan hệ của hắn và Phương Thiên. Năm đó Phương Thiên đã từng cứu Lý mập mạp một lần, Lý mập mạp vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Chẳng qua hắn cũng rõ ràng Phương Thiên là một nhân vật lợi hại, có quan hệ tốt với người như Phương Thiên không có gì thiệt cả nên mấy năm nay vẫn giữ liên lạc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1072: Lý mập mạp
Chương 1072: Lý mập mạp