TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1074: Cách đồng quy vu tận

Cho nên lúc này Dương Minh đòi súng từ tay hắn, Lý mập mạp cũng mạo hiểm rất lớn mới đưa như vậy. Nhưng hắn nghĩ mạng mình do Phương Thiên cứu, nếu như không có Phương Thiên thì hai mươi năm trước hắn đã chết rồi. Lý mập mạp cũng không quá để ý.

Dương Minh nếu thật sự giết hắn thì đó cũng là ý của Phương Thiên. Cùng lắm coi như lấy mạng trả lại cho Phương Thiên. Cho nên Lý mập mạp mới có thể dễ dàng đưa súng cho Dương Minh.

Dương Minh cũng thấy Lý mập mạp do dự, sao có thể không hiểu suy nghĩ của đối phương. Chẳng qua lúc này Dương Minh cũng chẳng buồn nói gì. Hắn cầm lấy súng nhẹ nhàng nắm trong tay, tay kia giữ lấy cửa xe.

Lý mập mạp có chút kinh ngạc nhìn Dương Minh, không biết tên Dương Minh này định làm gì. Dương Minh đòi lấy súng mà không có hành động gì. Nhưng hắn cũng không tiện hỏi nên chỉ có thể sốt ruột ngồi đó mà thôi.

Đột nhiên Dương Minh động, hắn đẩy mạnh cửa xe ra, vung tay bắn ra ngoài một phát. Sau đó hắn rất nhanh đóng cửa xe lại. Tất cả động tác đều rất nhanh và không đến hai giây đồng hồ.

Đến khi Dương Minh đóng cửa xe lại thì bên ngoài xe mới truyền đến tiếng hét thảm.

Lý mập mạp vô cùng kinh ngạc? Cứ như vậy mà giết được một tên ư, sao nhanh như vậy? Hắn định hỏi gì đó nhưng thấy Dương Minh vẫn lẳng lặng cúi đầu xuống. Lý mập mạp mới có thể ngậm miệng lại.

"Đi đi, gần đây chỉ có một tên mà thôi. Hắn bị giết rồi, chúng ta mau đi thôi" Một lát sau Dương Minh ngồi dậy nói.

Lý mập mạp mấp máy môi. Hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Dương Minh nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Hắn không hiểu tại sao Dương Minh có thể xác định xung quanh chỉ có một người. Nhưng chỉ bằng khả năng Dương Minh bắn một phát súng giết một người đã đủ để chứng minh Dương Minh không hề đơn giản.

Hơn nữa thấy Dương Minh đã ngồi dậy, như vậy Lý mập mạp cũng không sợ nữa. Hắn cũng ngồi theo. Nhìn xác chết ngoài kia mà Dương Minh vừa giết, Lý mập mạp rất giật mình. Hắn đầy hung tợn mắng to: "Mẹ nó chứ, quả nhiên là Hắc lão tam"

"Anh nhận ra hắn sao?" Dương Minh chỉ chỉ vào xác chết trên mặt đất mà hỏi.

"Đó là một trong những tên tay chân đắc lực của Hắc lão tam, tên là Độc Hạt. Tôi sớm không vừa mắt với nó. Không ngờ lại bị huynh đệ một súng giết chết" Lý mập mạp nói đến đây liền có chút hưng phấn.

"Không có gì" Dương Minh thản nhiên nói: "Hắn chỉ là không có cơ hội ra tay mà thôi, chết quá oan uổng"

Dương Minh cũng không thể nào thần hóa mình một phát súng giết chết đối phương. Thực ra cho dù đối phương có ra tay? thì kết quả cũng sẽ chết.

Lý mập mạp không nói thêm về chuyện Dương Minh nổ súng. Hắn khởi động xe rồi áy náy nói: "Không ngờ lại gặp chuyện này. Hắc lão tam này, tôi tuyệt đối không tha cho hắn"

"Hắn ta lựa chọn lúc này mà ra tay, nhất định là có tự tin của mình" Dương Minh thấy rõ việc này. Nếu đã gặp thì cũng không nên trách ai cả. Lý mập mạp giúp hắn nhập cư trái phép, trên đường gặp phiền phức, mà phiền phức này bản thân Lý mập mạp cũng không mong xuất hiện, cho nên Dương Minh chỉ có thể giúp hắn giải quyết mà thôi.

"Nói cũng đúng, xem ra chúng ta phải cẩn thận một chút mới được" Lý mập mạp gật đầu nói: "Không biết có thể kiên trì khi đến thành phố không. Nếu vào được thành phố thì sẽ không có vấn đề gì"

Xe chạy như bay trên con đường đầy đất bụi, tính năng xe việt dã cũng chỉ có thể phát huy được tối đa ở hoàn cảnh này.

Dương Minh cũng không hề nhàn hạ nữa. Hắn đang cảnh giác mọi hoàn cảnh xung quanh. Vương Tiếu Yên lúc này cũng đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Nàng đã lấy khẩu súng bằng son môi vào trong tay.

"Phía trước có điểm cản đường kiểm tra xe không?" Dương Minh đột nhiên hỏi.

"Cái gì? Cản đường kiểm tra xe?" Lý mập mạp có chút sửng sốt mà nói: "Ở đâu cơ?"

"Cách đây không xa" Dương Minh nói xong liền bổ sung một câu: "Ánh mắt của tôi tốt hơn người khác nhiều, anh bây giờ vẫn không thấy được"

"Cản đường?" Lý mập mạp nhíu mày. Hắn không hề nghi ngờ lời Dương Minh nói, dù sao Dương Minh cũng không thể nào nói đùa chuyện này.

Về lý thuyết Lào lỏng chuyện nhập cư trái phép hơn nhiều. Dù nói như thế nào thì người nước ngoài đến Lào đều sẽ tiêu tốn. Lào hoan nghênh còn không kịp, rất hiếm khi tra xét người nhập cư trái phép.

Dù sao Lào cũng không phải là cường quốc kinh tế gì hả, có ai buồn nhập cư trái phép đến quốc gia nghèo cơ chứ?

"Không vấn đề gì cả" Lý mập mạp lắc đầu. Bằng trực giác hắn đã nhận ra việc này không bình thường. Lý mập mạp quan hệ rất mật thiết với quan chức địa phương, nếu không cũng không thể nào lấy được biển quân đội. Mà đối phương nếu kiểm tra trên quy mô lớn, Lý mập mạp không thể không biết một chút tin tức nào cả.

Nếu như không phải kiểm tra người nhập cư trái phép, như vậy không cần phải lập trạm gác kiểm tra ở đây. Bởi vì đây căn bản không phải con đường quan trọng. Ngoại trừ xe đón khách từ trên thuyền xuống thì sẽ không có ai qua lại quanh đây.

Dương Minh nhún vai. Hắn không quen thuộc hoàn cảnh nơi này, nhưng nếu Lý mập mạp nói có vấn đề thì nhất định sẽ có vấn đề.

"Lát nữa tôi sẽ nghĩ biện pháp lao qua. Nếu không thể lao qua thì có lẽ phải đấu súng" Lý mập mạp nghiến răng nghiến lợi nói: "Hai người là khách nên không cần phải mạo hiểm cùng tôi. Việc này là do tôi và Hắc lão tam đã kết thù rất sâu. Hai người xuống xe ở đây đi, tôi gọi Lão Khanh đón hai người"

"Cùng đi đi" Dương Minh xua tay nói: "Anh nếu xảy ra chuyện thì chúng tôi tìm ai đưa mình đến Châu Phi?"

"Hả …" mặc dù Dương Minh nói có lý nhưng Lý mập mạp cũng h? iểu đi Châu Phi không nhất định cần phải dựa vào hắn. Với quan hệ của Phương Thiên thì tìm một con đường khác cũng là dễ.

Chẳng qua Dương Minh bây giờ đúng là muốn bảo vệ Lý mập mạp. Dương Minh cũng biết Lý mập mạp không phải con đường duy nhất. Phương Thiên nhất định sẽ tìm được người khác nhưng là thời gian không đợi người. Nếu như đã theo Lý mập mạp đến Lào, tự nhiên phải giúp hắn một chút. Nếu không một lần nữa liên lạc người để tìm được đến Châu Phi thì không biết mất bao nhiêu thời gian.

Biết Dương Minh sẽ không xuống xe, Lý mập mạp cũng không nói nhiều nữa, hắn liền lắp đèn báo của xe cảnh sát lên trên, sau đó còn bật còi. Nếu như là kiểm tra xe bình thường mà nhìn thấy còi xe hú của Lý mập mạp thì sẽ trực tiếp cho qua. Chẳng qua nếu như có ai cố ý ngăn cản thì khó mà nói.

Lý mập mạp cũng hiểu ba người không thể nào ở lại trong rừng. Độc Hạt bên phía Hắc lão tam đã bị Dương Minh giết, nếu như Hắc lão tam lâu không nhận được tin của Độc Hạt, mà trạm gác bên này không thấy xe của Lý mập mạp xuất hiện, như vậy rất có thể sẽ dẫn người lao vào rừng. Kết quả cuối cùng chính là ba người sẽ bị phát hiện.

Cho nên Lý mập mạp mới đề nghị Dương Minh và Vương Tiếu Yên lưu lại, mà chính hắn lại tự xông về phía trước. Nhưng bây giờ Dương Minh muốn đi cùng hắn, Lý mập mạp lại yên tâm không ít. Với thực lực mạnh mà Dương Minh biểu hiện ra, chỉ trong nháy mắt đã làm cho Lý mập mạp kính phục. Hắn là người cũng trong hắc đạo nên thấy tài bắn súng của Dương Minh rất chuẩn, sức phán đoán quá mẫn cảm làm cho Lý mập mạp không thể nghĩ hắn còn trẻ như vậy.

Lý mập mạp đã là người hơn 40 tuổi, trước mặt Dương Minh thực ra có thể với thân phận của cha chú, nhưng Lý mập mạp không hề coi Dương Minh là bề dưới.

Bạn của Phương Thiên đúng là không bình thường. Đây là câu than thở của Lý mập mạp.

Đi được một đoạn nữa thì Lý mập mạp thấy đằng trước có ánh đèn cảnh sát, có lẽ đây là trạm gác mà Dương Minh nói. mặc dù Lý mập mạp tò mò tại sao Dương Minh có thể phát hiện, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều. Loại người như Phương Thiên luôn có chỗ không bình thường.

"Tít tít …" Lý mập mạp tăng nhanh tốc độ xe và không ngừng ấn còi định lao qua điểm gác.

Lúc này đã có thể mơ hồ thấy chỗ chắn có bốn năm người. Ở phía sau đám người này có một chiếc xe tải che bạt, không thấy rõ trong đó có bao nhiêu người.

Chẳng qua Dương Minh lại thấy rõ ràng. Trong xe tải có hai tên đang ôm hỏa tiễn.

Đây là đâu cơ chứ? Dương Minh không khỏi giật mình. Hắn không phải nhân vật siêu cấp gì, nếu như cái này bắn trúng không phải sẽ lập tức chết hay sao?

"Gặp quỷ rồi" Lý mập mạp rõ ràng cũng thấy xe quân dụng kia. Giờ phút này chiếc xe đã đứng chắn giữa đường, xe của hắn tuyệt đối không thể mạnh mẽ lao qua. Bên cạnh là rừng cây nên xe cũng không thể lái vào đó. Trên trán Lý mập mạp không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

"Dừng xe" Dương Minh quả quyết nói.

"Két" Tiếng phanh xe đột ngột vang lên chói tai. Chẳng qua vẫn còn cách phía trạm canh đằng trước một đoạ? n nên bọn họ chắc không nghe thấy.

"Làm thế nào bây giờ?" Lý mập mạp cắn răng. Lúc này hắn chỉ có thể nghe theo Dương Minh điều khiển, bản thân hắn lúc này không có quyết định gì. Ngoài liều mạng đúng là không có bất cứ biện pháp nào.

"Để tôi nghĩ xem sao" Dương Minh thực ra không quá lo lắng, dù sao số người đằng trước tổng cộng chỉ có bảy người mà thôi, Dương Minh cũng không quá e ngại. Chính thức làm Dương Minh e ngại chính là hai tên cầm hỏa tiễn trong xe tải.

"Bỏ xe có đau lòng không?" Dương Minh nhìn thoáng qua chiếc xe mà mình đang ngồi rồi nói với Lý mập mạp.

"Có thể giữ mạng là tốt rồi, xe này đáng gì chứ?" Lý mập mạp lắc đầu cười khổ nói: "Vấn đề quan trọng bây giờ chính là bỏ xe thì chúng ta cũng không thể chạy thoát"

"Bỏ các thứ cần thiết trên xe xuống, còn đâu giao cho tôi" Dương Minh gật đầu nói với Lý mập mạp. Xem ra Lý mập mạp cũng không phải kẻ keo kiệt, không để ý đến các vật ngoài thân.

"Cậu … được" Lý mập mạp định nói gì đó nhưng lại phát hiện hình như mình chẳng giúp được gì cả. Bây giờ đã đến bước đường cùng, nếu có thể may mắn sống sót đã là may lắm rồi.

Lý mập mạp cũng không phải là kẻ nhát gan. Từ việc hắn có chút danh tiếng đến bây giờ là xưng vương xưng bá ở khu này thì đã biết hắn gặp bao nhiêu việc rồi.

Cho nên vào lúc này, Lý mập mạp cũng có thể thản nhiên mà đối mặt cái chết, cùng lắm là chết chứ sao. Chẳng qua bây giờ có Dương Minh, mọi thứ lại có thể. Thực ra có ai muốn chết cơ chứ, có thể có một tia hy vọng thì ai cũng muốn nắm lấy.

Khi Lý mập mạp đang vội vàng chuyển các thứ xuống, Vương Tiếu Yên đi đến bên cạnh Dương Minh mà nói: "Anh muốn làm như thế nào?"

"Lái xe tới đó, trước khi bọn chúng có hành động thì anh sẽ ra tay trước đó là cho nổ bình xe của xe tải" Dương Minh không giấu diếm mà nói thẳng kế hoạch của mình ra"

"
Quá nguy hiểm, đây là cách cùng chết mà" Dương Minh vừa nói xong thì Vương Tiếu Yên đã vội vàng kêu lên: "Nếu bọn chúng cũng có cùng mục đích như vậy thì sao?"

"
Nếu không em nghĩ nên làm như thế nào bây giờ?" Dương Minh cười khổ nói: "Cũng không thể ngồi đây chờ chết mà?"

"
Nhưng mà … hay là em đi cùng anh" Vương Tiếu Yên do dự một chút rồi nói.

Không được"
Dương Minh lắc đầu nói: "Chẳng có tác dụng gì. Nếu em đi theo thì anh còn phải lo cho em. Được rồi, Lý mập mạp sắp xong rồi. Anh phải đi. Nếu dừng lại quá lâu thì sẽ khiến chúng nghi ngờ"

"
Em phải đi cùng anh" Vương Tiếu Yên mím chặt môi rồi kiên định nói.

"Không được" Dương Minh lạnh lùng nói: "Em không muốn anh chết thì ngoan ngoãn ở đây chờ anh về"

"
Em …" Vương Tiếu Yên còn định nói gì thì Dương Minh đã xoay người đi chỗ khác, chuẩn bị lên xe.

"Đừng có này nọ nữa. Em nếu không yên tâm thì hai chúng ta mau lên xe làm việc một lần. Chờ sau khi anh chết thì em cũng sẽ sinh một đứa con cho anh" Dương Minh cười cười trêu chọc Vương Tiếu Yên.

"Anh. lúc này mà còn nói đùa được ư?" Vương Tiếu Yên đỏ mặt mà nói, không khí cũng tốt hơn nhiều. Vương T? iếu Yên đang định nói thì Lý mập mạp đã làm xong.

"Huynh đệ, tôi chuẩn bị xong rồi" Lý mập mạp cũng hiểu Dương Minh nhất định sẽ làm chuyện rất nguy hiểm nên trầm giọng nói: "Lời thừa tôi không nói. Lần này có thể lao ra thì Lý mập mạp tôi nợ cậu một cái mạng"

Dương Minh cười cười lên xe. Hắn sợ Vương Tiếu Yên đổi ý nên khởi động xe thật nhanh rồi lao tới trước.

Nói thật Dương Minh bình tĩnh như vậy chỉ là để an ủi Vương Tiếu Yên mà thôi. giờ phút này trong lòng hắn rất khẩn trương, dù sao trò chơi khó khăn như vậy thì là lần đầu hắn chơi.

Hỏa tiễn rõ ràng nguy hiểm hơn là súng nhiều. Hơn nữa ở trong khoảng cách nhất định, Dương Minh không thể giết đối phương, mà đối phương lại có thể dễ dàng giải quyết hắn.

Dương Minh một tay khống chế tay lái, một tay cầm súng. Lòng bàn tay hắn lúc này ướt đẫm mồ hôi. Dương Minh chỉ có thể không ngừng chùi lên quần áo để tránh cho ảnh hưởng đến khi bắn súng.

Tầm bắn hiệu quả của súng lục chỉ là 50 mét, khoảng cách lớn nhất chỉ là 100 mét. Chẳng qua khoảng cách từ 50 mét trở nên thì không chính xác về quỹ tích viên đạn.

Dương Minh không thể nào nổ súng trong phạm vi 50 mét, hỏa tiễn trong tay đối phương có tầm xa ít nhất cũng là 200 mét. Cho nên Dương Minh rất có thể còn không thể đến được cách mục tiêu 50 mét thì đối phương đã nổ súng trước.

Dương Minh nhân lúc lái xe liền bắn một phát súng ra ngoài. Hắn không cần biết đối phương có nghe tiếng súng hay không. Bây giờ hai bên coi như đã hiểu rõ ý đồ của nhau. Đối phương nhất định cũng biết Lý mập mạp đã phát hiện ra có người muốn giết mình.

Bởi vì lâu như vậy mà Độc Hạt không liên hệ với Hắc lão tam, điều này đã nói rõ có vấn đề.

Dương Minh vẫn dùng dị năng chăm chú quan sát hướng đi của viên đạn và cự ly. Dương Minh phải nhanh một chút bắn ra vài viên đạn trước khi đến được gần mục tiêu 50 mét, quỹ tích viên đạn và phương hướng cũng nhiều hơn.

Nếu là bình thường thì đạn do cùng một người bắn sẽ có quỹ tích tương tự nhau. Dương Minh chỉ cần nắm rõ được quy luật một viên đạn thì các viên tiếp theo sẽ dễ làm hơn. Chỉ cần dựa theo quỹ tích viên đạn là có thể nhằm chuẩn mục tiêu.

Ba trăm mét, hô hấp của Dương Minh liền trở nên dồn dập. Đây đúng là liều mạng rồi. Dương Minh không thể nào không khẩn trương được. Các lần trước hắn đều giết người dễ dàng, hiếm khi gặp lúc nguy cấp như thế này.

200 mét, Dương Minh không quá để ý đám người kia phản ứng như thế nào. Đúng lúc này hai tên trong xe tải đã dựng đứng hỏa tiễn lên.

Cũng may, bây giờ có thể thấy bọn chúng vẫn chưa định bắn mình. Điều này làm cho Dương Minh yên tâm hơn một chút. Chẳng qua hắn không dám khinh thường, ai biết đến lúc nào xayur ra vấn đề.

150 mét, Dương Minh thấy người bên kia có kẻ nghe điện, sau đó mặt sa sầm lại rồi nói gì đó với m? ấy tên trong xe tải với giọng Lào. Dương Minh không hiểu được. Ngay sau đó hai tên trong xe liền đừng từ cửa sổ xe tải chuẩn bị nhắm bắn.

Dương Minh lúc này rất giật mình, tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. mặc dù không biết người bên kia nghe điện sẽ như thế nào, nhưng có thể khẳng định là liên quan đến cái chết của Độc Hạt.

Độc Hạt đã chết khiến đám người này căm giận, vì thế khiến bọn chúng không muốn đợi xe đến nữa mà đã định dùng hỏa tiễn giải quyết đối phương.

150 mét, đây không phải khoảng cách mà súng lục có hiệu quả. Mặc dù Dương Minh bây giờ có thể nhảy ra khỏi xe nhưng làm như vậy thì các việc lúc trước sẽ uổng công. Ở trong khu rừng mà hắn không biết được hoàn cảnh, Dương Minh căn bản không phải đối thủ của Dương Minh.

Mà trong tay bọn chúng còn có vũ khí hạng nặng, Dương Minh không thể dùng tay chân để chống lại.

140 mét … 130 mét … một tên cầm hỏa tiễn lên đã giật giật ngón tay chuẩn bị bắn. Dương Minh lúc này đang rất sợ, chẳng qua hắn vẫn không luống cuống tay chân.

Chỉ còn 10 mét nữa, chỉ còn có mười mét. Chỉ cần kiên trì một chút là sẽ đến tầm bắn của súng lục, cũng chính là thời gian một giây đồng hồ mà thôi.

Chẳng qua thời gian không đợi người. Khi Dương Minh thấy người đàn ông kia động ngón tay thì hắn đã chạm cò súng, cũng chỉ là thời gian nửa giây đồng hồ mà thôi.

Dương Minh đột ngột đẩy xe ra rồi nhắm bắn ngay vào bình xăng xe quân dụng mà nổ súng. Nổ súng xong hắn cũng đã ra khỏi xe, không hề dừng lại một giây.

Đương nhiên đây chỉ là đối với Dương Minh mà nói, nếu là người khác chưa chắc đã làm được như vậy. Bởi vì Dương Minh lúc bắn súng cũng không cần nhắm vào trước, hắn chỉ cần nhắm mắt lại là có thể rõ ràng nhìn thấy mục tiêu.

Sau khi Dương Minh nhảy ra xe, người hắn rất nhanh liền lăn từ trên con đường nhỏ vào rừng.

"Ầm" một tiếng nổ lớn vang lên. Chiếc xe Toyota4500 mà Dương Minh vừa lái đã biến thành quả cầu lửa, khí cực nóng bắn mạnh vào lưng Dương Minh. Xe nổ tung làm đất đá bay loạn lên, cành cây cũng rơi vào người. Dương Minh lúc này tuy đau nhưng hắn vẫn không quá để ý mà tiếp tục lăn ra ngoài.

Dương Minh nhìn chiếc xe quân dụng thì thấy đã là một quả cầu lửa lớn. Hắn nở nụ cười lạnh lùng. Dương Minh đã thành công. Vừa nãy khi nhảy ra khỏi xe, Dương Minh cũng không chắc chắn 100% bắn trúng bình xăng xe quân dụng. Dù sao khoảng cách cũng là tầm bắn lớn nhất của súng lục. Nếu có thể bắn trúng chính là do may mắn mà thôi.

Dương Minh nhìn biển lửa, lúc này đám người kia đã bị cháy không thành hình người. Hắn cười lạnh một tiếng, tạm thời đã được an toàn. Dương Minh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua từ đây đi tiếp còn nhiều Km nữa. Dương Minh lắc đầu đứng dậy đi về phía sau.

Dương Minh đi rồi, Vương Tiếu Yên vẫn vô cùng lo lắng nhìn theo hướng hắn đi. Con đường mòn chạy trong rừng thẳng tắp không có chướng ngại vật gì, bây giờ lại đang là trời sáng nên Vương Tiếu Yên có thể thấy rõ xe của Dương Minh.

Tâm trạng Vương Tiếu Yên chưa bao giờ khẩn trương như hôm nay, thậm chí lúc đầu k? hi Vương Tiếu Yên quyết chí bỏ nhà đi cũng không có cảm giác này. Đó là một cảm giác vô cùng lo lắng cho một ai đó, đây là lần đầu tiên Vương Tiếu Yên có cảm giác này. Đến tận bây giờ, Vương Tiếu Yên mới hiểu đây có lẽ là cảm giác yêu một ai đó sao?

Vương Tiếu Yên không thể tưởng tượng được nếu như Dương Minh xảy ra chuyện thì mình sẽ như thế nào?

Đột nhiên Vương Tiếu Yên sợ đến ngây ra. Xe của Dương Minh đã biến thành quả cầu lửa, xe của đối phương cũng thành quả cầu lửa thì Vương Tiếu Yên cũng đã nhìn thấy. Giờ phút này Vương Tiếu Yên thậm chí quên cả tự hỏi, cả người chỉ đứng ngây ra đó không biết gì nữa.

Lý mập mạp cũng nghẹn đến tận yết hầu. Lúc này Dương Minh là hy vọng duy nhất của hắn. Dương Minh còn sống thì hắn sẽ có thể sống sót. Nếu Dương Minh chết cho dù hắn may mắn thoát nạn thì Phương Thiên có bỏ qua cho hắn hay không, hắn cũng không biết nữa.

Dương Minh xảy ra chuyện trong địa bàn của hắn, Phương Thiên có thể không truy cứu sao? Một khi truy cứu thì thủ đoạn của Phương Thiên, Lý mập mạp biết rất rõ. Mâu thuẫn của hắn và Hắc lão tam lớn đến đâu cũng đều là trực tiếp dùng súng giải quyết, còn không giở các thủ đoạn nào khác.

Nhưng Phương Thiên thì khác rồi. Phương Thiên nếu muốn lấy mạng hắn, như vậy Lý mập mạp cũng không biết mình sẽ chết như thế nào nữa.

Vương Tiếu Yên đang tự trách mình. Nếu như không phải nàng muốn làm tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới thì Dương Minh cũng không cùng nàng đi mạo hiểm. Nếu Dương Minh thật sự xảy ra chuyện, Vương Tiếu Yên có chút không dám tưởng tượng là mình sẽ đối mặt với những gì Dương Minh lưu lại cho nàng như thế nào?

Nhớ lại thời gian quen biết Dương Minh, cũng đã là một năm rồi thì phải? Chẳng qua hai người ở bên nhau lại chưa đầy một tháng. Hai người mới đầu từ hiểu lầm nhau, đến bây giờ đã thành yêu nhau.

Dương Minh có yêu nàng hay không, Vương Tiếu Yên không quá xác định. Nhưng vào lúc này Vương Tiếu Yên có thể khẳng định mình đã yêu Dương Minh. Nàng không muốn Dương Minh xảy ra chuyện, không muốn Dương Minh bị tổn thương.

Chỉ trong nháy mắt, Vương Tiếu Yên đã nghĩ ra rất nhiều việc. Nếu Dương Minh có thể bình yên quay về thì như vậy nàng sẽ dũng cảm đối mặt với tình cảm này. Dù là gặp khó khăn như thế nào nàng cũng nhất định sẽ kiên trì đến cùng.

Dù ở nhà phản đối Vương Tiếu Yên cũng sẽ không sợ nữa. Vương Tiếu Yên tin rằng mình nhất định sẽ có thể thuyết phục bố, để ông tiếp nhận Dương Minh. Về phần hôn ước kia thì để nó đi gặp quỷ đi.

"Mẹ nó chứ, hai người sao không đi về phía trước tiếp tôi một chút. Mệt chết tôi"

Vương Tiếu Yên đang vô cùng đau buồn lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở cách đó không xa. Vương Tiếu Yên vội vàng ngẩng đầu lên thì thấy Dương Minh mặt đầy bụn đất đang đi nhanh về phía này.

"Dương Minh" Vương Tiếu Yên đúng là không thể tin vào những gì mà hai mắt mình đang nhìn. Sau khi nàng dụi dụi mắt mới xác định người trước mặt là Dương Minh. Vương Tiếu Yên không thèm để ý đến Lý mập mạp ở bên cạnh mà trực tiếp nhào vào lòng Dương Minh?. Nàng nấc ghẹn mà nói: "Thật sự là anh, anh không sao rồi. Tốt quá, tốt quá"

Đây là lần thứ hai Vương Tiếu Yên thổ lộ tình cảm của mình, lần trước là sau khi nàng uống rượu say. Chẳng qua lần này Vương Tiếu Yên rất tỉnh táo, nhưng nàng cũng đã nghĩ thông suốt không cần để ý đến cái nhìn của người khác. Nàng muốn thổ lộ tình cảm và được yêu Dương Minh.

Lý mập mạp vốn chỉ cho rằng Vương Tiếu Yên đi theo nhằm để mọi người không nghi ngờ về đôi yêu nhau đi du lịch, hai người Vương Tiếu Yên và Dương Minh không phải là người yêu chính thức. Bởi vì trước đó Vương Tiếu Yên không hề lộ rõ tình cảm với Dương Minh mà.

Chẳng lẽ hai người này thực sự là người yêu ư? Như vậy tại sao Dương Minh lại còn muốn mang theo Vương Tiếu Yên?

Nếu như thật sự chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm gì đó thì mang theo một người phụ nữ ở bên cạnh chẳng phải rất không tiện sao? Chẳng qua đây là chuyện riêng của Dương Minh, Lý mập mạp cũng không tiện can thiệp. Hắn cũng không cho rằng Vương Tiếu Yên nhỏ con như vậy mà có công phu gì. Hắn chỉ cho rằng Vương Tiếu Yên là bạn gái bình thường của Dương Minh mà thôi.

"Được rồi, không có gì, đừng ôm chặt như vậy chứ?" Dương Minh vỗ vỗ Vương Tiếu Yên mà an ủi.

"Cứ ôm đó" Vương Tiếu Yên lại lắc đầu không hề che giấu tình cảm của mình.

"Sau lưng anh bị thương, em mà ôm là anh đau đó" Dương Minh cười khổ nói: "Chờ xử lý xong vết thương chúng ta sẽ về nhà ôm nhau? Cởi sạch quần áo nằm trên giường ôm mới thích chứ"

"
Đáng ghét" Vương Tiếu Yên liền đỏ mặt lên, nàng vội vàng thả lỏng Dương Minh ra rồi quan tâm nói: "Anh bị thương ở đâu, để em xem một chút"

"
Cũng không có gì đâu, chỉ là lúc xe bị nổ thì có mấy mảnh nhỏ bắn vào lưng thôi" Dương Minh nói: "Chỉ là vết thương ngoài da"

"
Vậy thì còn đỡ" Vương Tiếu Yên gật đầu rồi quay sang nói với Lý mập mạp: "Anh có mang theo thuốc chữa thương không thế? "

"
Có, có" Lý mập mạp vội vàng đi tìm hộp thuốc. Lúc này tảng đá trong lòng hắn đã rơi xuống đất. Chẳng qua Dương Minh mặc dù bây giờ không sao nhưng trước mặt không biết chừng còn có nguy hiểm chờ bọn họ.

Vương Tiếu Yên thân là sát thủ nên cũng là cao thủ trong việc băng bó vết thương. Ở rất nhiều tình huống sát thủ là một bác sĩ giỏi. Bởi vì khi làm nhiệm vụ thì bị thương và đâu thể kịp thời đến bệnh viện mà chữa trị, mà lúc này tự mình ra tay sẽ tiện hơn. Nhưng nếu bị thương ở mấy vị trí khó có thể chạm vào như lưng thì cần có đồng bọn ra tay giúp đỡ. Dương Minh bị thương ngoài da mà thôi nên không cần băng bó gì. Vương Tiếu Yên rất nhanh đã bôi thuốc cho Dương Minh. Ngay cả Lý mập mạp cũng không khỏi sợ hãi vì cách làm chuyên nghiệp của Vương Tiếu Yên, không kém gì bác sĩ chuyên nghiệp cả. Lúc này Lý mập mạp mới hiểu được thì ra Vương Tiếu Yên là cao thủ ngành y. Nhưng hắn không ngờ được Vương Tiếu Yên cũng là một gã sát thủ.

Đọc truyện chữ Full