"…Còn gọi điện nữa à? Vậy cứ gọi, ông ta mà giục cha, thì cha nói là đã giục tướng quân Kars, còn tướng quân Kars thì bảo chờ một chút!" Lý Chí Thành nói.
"… Vậ" y cũng không thể kéo dài lâu được, lão già Hoàng Hiếu Phương kia khẳng định sẽ hoài nghi" Lý Thiên Giai nói.
"Cái này cũng đúng!" Lý Chí Thành cười lạnh nói ;" Nhưng mà, như vậy cũng tối, cứ giục nhiều lên, cha sẽ nói là tướng quân Kars không nhịn được, bội ước! Tiền cũng không trả, mà mỏ vàng cũng không giao, như vậy không phải là xong rồi sao?"
"Biện pháp này thật hay, cha, cũng chỉ có cha có thể nghĩ ra thôi!" Lý Thiên Giai nghe xong cười nói: "Cứ như vậy, sẽ hoàn toàn không phải là trách nhiệm của chúng ta, Hoàng gia chỉ có thể câm lặng lần thứ hai! Muốn phân biệt phải trái với tướng quân Kars, thì cứ mặc bọn chúng!"
"Chính là vậy, vì thế chúng ta mới có được bốn mươi tỷ bồ tệ, kiếm tiền quá dễ, chỉ có Hoàng gia mới tin tưởng thôi, đã chịu lỗ một lần, không ngờ rằng ông ta vẫn còn ngu như cũ!" Lý Chí Thành nói.
"Nếu không phải là đầu đất, thì sao có thể cho chúng ta nhiều tiền như vậy!" Lý Thiên Giai cười nói.
Hoàng Hiếu Phương cầm lấy điện thoại, cả người run lên, ông ta đang giận muốn nổ tung luôn! Lý Chí Thành tự nhiên lại bày ra âm mưu lừa mình! Cái gì mà tướng quân Kars, cái gì mà hợp đồng, tất cả chỉ là do Lý Chí Thành làm giả! Hoàng Vinh Thiên và Hoàng Vinh Tiến cũng nghe được đoạn đối thoại bên trong điện thoại, bởi vì Hoàng Hiếu Phương đã mở loa ngoài ra, cho nên sắc mặt của ba người đều trở nên xấu xí vô cùng.
Hoàng Hiếu Phương cầm lấy điện thoại hét lớn: "Lý Chí Thành, thằng khốn nạn này, mày dám gạt tao?"
Nhưng mà, đối phương vẫn không có hồi âm gì, hiển nhiên là Lý Chí Thành căn bản vẫn không phát hiện ra điện thoại của mình chưa cúp, hơn nữa, giọng nói của Hoàng Hiếu Phương không truyền đến tai ông ta, Hoàng Hiếu Phương cố nén tức giận, cúp điện thoại, sau đó gọi lại cho Lý Chí Thành.
Lý Chí Thành đang nói chuyện với Lý Thiên Giai, thấy điện thoại vang lên, là số của Hoàng Hiếu Phương, vì thế nghe máy ;" Alo, Hoàng tiên sinh, có chuyện gì vậy? Không phải đã nói là tôi đang họp sao?"
"Họp?" Hoàng Hiếu Phương cười lạnh nói: "Họp xem tao ngu cỡ nào phải không? Họp xem tao thúc giục mày, mày sẽ nói là tướng quân Kars bội ước đúng không?"
"Ông…. ông nói vậy có ý gì?" Lý Chí Thành cả kinh nói.
"Có ý gì? Những lời mày nói mà mày đã quên?" Hoàng Hiếu Phương hừ một tiếng nói: "Mày đừng chối, vừa rồi mày chưa cúp điện thoại, nên những lời mày nói, tao đều nghe hết!"
"Ông nghe hết?" Trong lòng Lý Chí Thành càng thêm cả kinh.
"Nói cái gì? Lý Chí Thành, mày có ý gì? Hôm nay mày phải nói rõ cho tao, bằng không, chuyện này tao sẽ không để yên đâu!" Hoàng Hiếu Phương gào lên.
"Muốn chơi à? Haha, chơi thế nào? Tôi thật sự rất muốn nghe!" Lý Chí Thành thấy Hoàng Hiếu Phương đã biết hết rồi, cho nên không cần phải giả vờ nữa, trực tiếp nói: "Ông muốn tôi nói cái gì?"
"Trả tiền lại cho tao, thì chuyện này coi như xong, tao sẽ không truy cứu nữa, nếu mày không trả tiền…" Hoàng Hiếu Phương còn chưa nói xong thì đã bị Lý Chí Thành chặn lời.
"Không trả thì thế nào?" Lý Chí Thành cười nhạt nói: "Ông giao tiền cho ai? Cho tôi à? Tiền của ông đã đưa cho tướng quân Kras! Ông đòi hắn ta đi, đòi tôi làm gì? Có bệnh à?"
"Tướng quân Kars cái gì? Cũng là do mày giả mạo" Hoàng Hiếu Phương nói.
"Giả mạo? Chính ông chuyển tiền cho tướng quân Kars mà? Có năng lực thì đến chổ tướng quân Kars mà đòi, đừng nói những lời vô ích này!" Lý Chí Thành không chút lo sợ nói: "Chứng cứ, mọi sự đều coi trọng chứng cứ, ông có chứng cứ gì chứng minh tôi gạt ông? Tiền của ông cũng đâu có chuyển cho tôi! Hơn nữa, tôi cũng là người bị hại, tôi là đối tác của ông, tôi cũng tổn thất một nửa mỏ vàng!"
"Mày…." Hoàng Hiếu Phương giận để run cả người, trái tim nhất thời quặn đau, Hoàng Hiếu Phương ôm lấy tim mình, nói không ra lời! Đúng vậy, ông ta không có một chứng cứ gì, đều tự trách mình lúc đầu bị chuyện mỏ vàng làm cho mờ mắt, ngay cả biên lai hay các bằng chứng hợp tác đều không có, chỉ mơ hồ chuyển tiền cho tài khoảng tên là" Kars XXX"
"Bệnh tâm thần, không có chuyện gì thì đừng gọi điện!" Lý Chí Thành nói xong liền cúp điện thoại, sau đó trực tiếp tắt máy luôn, Hoàng Hiếu Phương cảm thấy máu đang nhồi lên não, ngay sau đó, tim đập nhanh một cách kịch liệt, và rồi, không còn biết gì hết….
"Cha!" Hoàng Vinh Thiên và Hoàng Vinh Tiến thấy cha đã ngã xuống, lại cảng hoảng sợ, vội chạy đến kiểm tra, nhưng mà Hoàng Hiếu Phương vẫn nằm gục trên ghế salon, Hoàng Vinh Thiên vội vã móc điện thoại ra, gọi cho cấp cứu, sau đó nói với Hoàng Vinh Tiến: "Anh đã gọi cấp cứu rồi, em mau đi lấy xe đi, chúng ta lập tức đưa cha đến bệnh viện!"
"Được!" Hoàng Vinh Tiến gật đầu, không dám chậm trễ, nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe, chạy ra ngoài cửa. Tuy rằng Hoàng Vinh Thiên và Hoàng Vinh Tiến đều rất oán giận về hành động của Hoàng Hiếu Phương, nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, mau đưa người đến bệnh viện mới là tốt nhất.
Sau khi đưa vào bệnh viện, Hoàng Hiếu Phương được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, Hoàng Vinh Thiên và Hoàng Vinh Tiến thì lo lắng chờ đợi bên ngoài.
"Vinh Tiến, Hoàng gia chúng ta lần này có thể nói là cùng đường rồi, nếu như cha xảy ra chuyện nữa thì Hoàng gia chúng ta sẽ không còn đất sống tại Singapo nữa!" Hoàng Vinh Thiên thở dài nói: "Cha thật hồ đồ!"
"Đại ca, bây giờ không phải lúc oán giận, chúng ta nên nghĩ cách nào để bù đắp tổn thất, không thể để cho Lý gia chiếm tiện nghi như vậy được!" Hoàng Vinh Tiến nói.
"Chúng ta làm được gì?" Hoàng Vinh Thiên bất đắc dĩ nói: "Lý Chí Thành nói đúng, chúng ta không có chứng cứ, tiền của cha đã chuyển cho tướng quân Kars, không có quan hệ với hắn, bị lừa cũng chỉ có thể im lặng, anh phỏng chừng, chuyện này tám chín phần là không có hy vọng!"
"Haizzz!" Hoàng Vinh Tiến nghe đại ca nói xong, cũng bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực này, không còn biện pháp, ai kêu cha lại không cẩn thận như vậy! Không kịp suy nghĩ mà đã chuyển tiền cho người ta!
"Bây giờ quan trọng hơn chính là c? ha phải khỏe mạnh, nếu không, Hoàng gia chúng ta coi như xong!" Hoàng Vinh Thiên lo lắng nhìn vào bên trong phòng cấp cứu.
Rốt cục, đèn ngoài cửa cũng tắt, một bác sĩ đi ra, Hoàng Vinh Thiên và Hoàng Vinh Tiến vội vã chạy lại hỏi: "Bác sĩ, tình huống của cha tôi thế nào?"
Người bác sĩ này nhìn thoáng qua Hoàng Vinh Thiên và Hoàng Vinh Tiến, sau đó nói: "Các anh là con trai của người bệnh à? Tình huống của người bệnh không được tốt, tạm thời đã ổn định, nhưng bởi vì xúc động quá độ, dẫn đến nhồi máu cơ tim, cần phải tiến hành phẫu thuật ngay, phiền các anh ký tên vào giấy cam kết!"
"A!" Hoàng Vinh Thiên và Hoàng Vinh Tiến nhất thời cả kinh, bọn họ đương nhiên biết nhồi máu cơ tim là nghiêm trọng cỡ nào, sau khi hồi phục vẫn để lại di chứng, nhẹ thì liệt nửa người, nặng thì sống đời thực vật!
"Được rồi, đừng làm chậm trễ, quyết định nhanh lên, các anh ai có thể quyết đinh?" Bác sĩ hỏi: "Người bệnh không chờ được đâu!"
"Được, tôi ký!" Hoàng Vinh Thiên vội nói, kết quả là được một cô y tá đưa cho một tờ giấy cam kết để ký, nhanh chóng ký tên của mình lên: "Vậy làm phiền ngài nhanh chóng giải phẫu đi!"
"Được!" Bác sĩ nhìn thoáng qua qua tờ cam kết, sau đó triệu tập mọi người để bắt đầu giải phẫu cho Hoàng Hiếu Phương, mà Hoàng Vinh Thiên và Hoàng Vinh Tiến thì ngồi bên ngoài phòng giải phẫu than thở.
"Đại ca, chuyện này, chúng ta có nên nói cho Nhạc Nhạc biết không?" Hoàng Vinh Tiến hồi nãy đi quá vội vàng, cho nên không nói cho Hoàng Nhạc Nhạc biết chuyện này.
"Trước tiên đừng nói, để tránh cho Nhạc Nhạc lo lắng, chờ cha thoát khỏi cảnh nguy hiểm rồi tính" Hoàng Vinh Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
"Cũng được!" Hoàng Vinh Tiến gật đầu nói: "Lý Chí Thành, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!"
"Không bỏ qua thì thế nào? Giết hắn?" Hoàng Vinh Thiên bất đắc dĩ nói: "Bây giờ, chúng ta không có một biện pháp để làm gì Lý Chí Thành cả, kiện ra tòa cũng không được, không có một chứng cứ …."
Hoàng Vinh Tiến cũng chỉ nói mà thôi, bây giờ nghe đại ca nói như vậy, quả thật đúng là hết cách.
"Tiểu Nhã, tổng giám đốc Locke của bên tổ chức vừa tới…." Trợ lý của Thư Nhã, Hứa Lệ, đi vào trong phòng nói với Thư Nhã.
"Có chuyện gì vậy?" Thư Nhã hỏi.
"Ông ta nói, ngày mai muốn tổ chức một bữa tiệc rượu, mời em tham gia, coi như là chào đón em…." Hứa Lệ trả lời.
"Nói với ông ta rằng em cảm ơn ông ta, em hơi mệt, hai ngày nay cần phải nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi trình diễn" Thư nhã nói.
"Tiểu Nhã, cái này không phải là chủ yếu, mà Locke có ám chỉ rằng, có vài người thanh niên có bối cảnh muốn gặp mặt em…." Hứa Lệ nói.
Thư Nhã nghe xong lập tức nhíu mày nói: "Tại sao giới giải trí bên này cũng như vậy?"
Hứa Lệ nhất thời cười khổ nói: "Tiểu Nhã, giới giải trí ở đâu cũng đều như vậy cả, tại Hồng Công, có thế lực của Thư tiên sinh, cho nên không ai dám làm gì với em, nhưng mà ở bên này,? muốn được yên ổn, thì nhất định phải ứng phó tốt với mấy người này…."
Thư Nhã hơi hơi gật đầu, trước đây lúc còn chưa phát triển ra quốc tế, nàng ở Hồng Công cũng đã từng nghe nói về những quy tắc ngầm như vậy, nhưng bởi vì bản thân có bối cảnh mạnh mẽ, cho nên không ai dám động đến nàng.
Nhưng mà ở nước ngoài thì khác, nếu như muốn phát triển, không thể không xã giao. Thư Nhã nhất thời đau đầu, tuy rằng không tình nguyện, nhưng đối phương chỉ yêu cầu tham gia một buổi tiệc nhỏ, Thư Nhã cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng mà nếu có yêu cầu khác thì Thư Nhã sẽ không bao giờ đặt chân đến châu Âu nữa, cũng sẽ không làm ra chuyện gì khác người.
"Vậy chị trả lời với Locke rằng, tiệc rượu em sẽ tham gia, nhưng mà chỉ tham gia tiệc rượu thôi, còn những thứ xã giao khác, em không tham gia đâu" Thư Nhã do dự một chút, rồi gật đầu đáp ứng.
"Được rồi, để chi trả lời Locke như vậy!" Hứa Lệ gật đầu, đứng dậy, trở về phòng gọi điện cho Locke.
Về đến phòng, Hứa Lệ suy nghĩ một chút, rồi mới gọi điện cho Locke, trong vài tình huống, những chuyện như vậy nên để cho người đại diện đi làm.
Phần lớn các ngôi sao, đặc biệt là siêu sao, đều rất kiêu ngạo, sẽ không cúi đầu đơn giản như vậy, nhất là một ngôi sao quốc tế như Thư Nhã, nhưng mà bên tổ chức lần này và người gặp mặt đều có bối cảnh rất lớn, cho nên chỉ đành làm nhức đầu người đại diện.
Cho nên Hứa Lệ nói chuyện với Locke cũng không thể dùng từ ngữ cứng rắn được, nàng ta cần phải tìm một lý do thích hợp để thuyết phục Locke.
"Locke tiên sinh sao? Tôi là người đại diện của Thư Nhã tiểu thư, Hứa Lệ!"
"Xin chào Hứa Lệ tiểu thư!" Locke vội vã nhiệt tình nói: "Ý kiến của Thư tiểu thư thế nào?"
"Thư tiểu thư nói, nàng vừa đến đây, vẫn còn chưa quen với thời gian bên đây, cho nên có chút mệt mỏi" Hứa Lệ đầu tiên nói về nguyên nhân khách quan, sau đó mới nói: "Nhưng mà, nếu là do Locke tiên sinh mời, thì Thư tiểu thư cũng sẽ nể mặt ngài tham gia buổi tiệc này"
"Ồ? Vậy thì quá tốt!" Locke nhất thời thở phào, ông ta nghe Hứa Lệ nói câu đầu, còn tưởng rằng không được chứ, thế là sẽ không biết ăn nói thế nào với Lao Feng tộc trưởng và thị trưởng Mark đây, bây giờ nếu Thư Nhã đã đồng ý, thì dễ xử rồi: "Thư tiểu thư thật sự đã nể mặt tôi, Hứa Lệ tiểu thư, vậy buổi tối ngày mai, tôi phái xe đến đón hai người?"
"Được, nhưng mà có một chuyện, tôi phải nói sớm một chút, Thư tiểu thư chỉ tham gia tiệc rượu thôi, sẽ không tham gia các hoạt động khác… ngài có hiểu ý tôi không?" Hứa Lệ ám chỉ: "Thư tiểu thư không thiếu tiền, ở trong nước cũng có thế lực…."
"Cái này tôi hiểu!" Locke làm sao mà không hiểu ý của Hứa Lệ? Vội vã gật đầu nói: "Yên tâm đi, chỉ tham gia tiệc rượu thôi…."
"Tốt, vậy tôi an tâm, vậy chuyện này coi như xong?" Hứa Lệ hỏi.
"Chờ một chút, Hứa tiểu thư, tôi còn có một chuyện cần phải dặn…." Locke do dự một chút rồi nói: "Những người khách q? uý đến đều có thế lực rất lớn, có một người là khách của tộc trưởng gia tộc Feng nắm giữ toàn bộ châu Âu, ngoài ra, còn có con trai của thị trưởng Mark, và con trai của phó thống đốc, đều là những người vô cùng có thế lực, cho nên tôi mong muốn cô chuyển lời cho Thư tiểu thư, ngày mai phải nhìn tình hình…"
"A!" Hứa Lệ cũng không ngờ, mấy người này lại có bối cảnh lớn như vậy, đây là điều nàng không ngờ đến, vốn tưởng rằng chỉ ứng phó một chút thôi, nhưng mà xem ra không dễ đối phó rồi.
Đương nhiên, Thư Nhã cũng không ý thức được thân phận của Elise tiểu thư là ghê gớm cỡ nào, cho nên cũng không có nhắc với Hứa Lệ chuyện này, làm cho Hứa Lệ lo lắng. Dù sao những người này ở đây đều có thế lực rất lớn, cho dù ở Hồng Công Thư Nhã cũng có thế lực, nhưng mà ở đây thì khác.
Sau khi đem thân phận của những người này nói cho Thư Nhã biết, Thư Nhã cũng rất lo lắng, dù sao thì những người này cũng không dễ đối phó, đủ làm cho Thư Nhã đau đầu, nhưng mà đã đồng ý rồi, bây giờ mà đổi ý thì sẽ không tốt.
Không còn cách nào, tuy rằng không muốn, nhưng Thư Nhã vẫn phải kiên trì tham gia buổi tiệc này, Thư Nhã thật sự có chút mệt mỏi, có đôi khi nàng ta muốn rời khỏi cái giới giải trí này, muốn cùng Dương Minh sống một cuộc sống không lo không phiền, nhưng mà chỉ là suy nghĩ thôi, nếu thật sự làm vậy, thì sẽ làm tổn thương hàng ngàn hàng vạn con tim của những người hâm mô, hơn nữa đối với Dương Minh mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.
Dương Minh đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, Thư Nhã cũng không muốn gây áp lực cho hắn, bây giờ hai người còn trẻ, nếu muốn hưởng thụ cuộc sống, sau này vẫn còn cơ hội, cho nên cần phải phấn đấu nhiều, chờ đến khi Dương Minh thành công trong sự nghiệp, thì nàng cũng có thể từ bỏ tất cả.
…………………………………………..
"Sư phụ, ngày mai bên phía tổ chức sẽ có một buổi tiệc rượu nhỏ, Thư Nhã tiểu thư cũng tham gia, con đã nói chuyện với hắn ta, sư phụ cũng có thể tham gia!" Lao Feng nói lấy lòng.
"A?" Dương Minh không ngờ Lao Feng lại đi chuẩn bị mấy chuyện này, ý định của Dương Minh là không muốn gặp mặt trực tiếp Thư Nhã, nhưng mà nếu Lao Feng đã chuẩn bị rồi, thì cũng không thể nói gì hơn nữa, vì vậy gật đầu nói: "Được rồi, ngày mai chúng ta cùng tham gia"
"Vậy thì quá tốt!" Lao Feng nói: "Vậy con chuẩn bị xe, sau đó kêu người chuẩn bị một ít lễ phục"
"Không cần đâu, tôi mặc cái này được rồi!" Dương Minh nhìn nhìn bộ đồ trên người mình, nói: "Cũng không phải là trường hợp đặc biệt gì, chỉ là một buổi tiệc thôi, mặc cái gì cũng không phải như nhau sao?"
"Nói cũng phải!" Lao Feng đương nhiên là hiểu Dương Minh đang nói gì, muốn chuẩn bị đồ cho Dương Minh cũng chỉ là vì xuất phát từ tôn kính, chứ không phải là nể mặt nể mũi gì Locke cả, kêu Dương Minh phải nể mặt những người này? Bọn họ xứng đáng sao? Lao Feng đương nhiên không cho rằng là vậy.
Bốn giờ chiều ngày hôm sau, Lao Feng cùng Dương Minh và Vương Tiếu Yên ngồi trên chiếc Bingley dài, Lao Feng tự mình lái xe, ba? người cùng nhau đi về địa phương tổ chức tiệc rượu. Lao Feng cũng biết Dương Minh không thích phô trương, cho nên không dẫn theo ai cả, ngay cả tài xế cũng không mang, chỉ có ba người mà thôi.
"Buổi tiệc này còn có ai tham gia?" Dương Minh hỏi, hắn ta cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, đương nhiên là biết mục đích của buổi tiệc này không có khả năng chào đón Thư Nhã một cách đơn giản như vậy, nếu mình có thể tham gia, thì những người quyền quý khác cũng có thể tham gia, cho nên, Dương Minh cần phải biết rõ ràng những người tham gia là ai, để tránh có người gây chuyện với Thư Nhã.
"Cái này con đã điều tra rồi, sao vậy sư phụ, ngài có người nào thấy ngứa mắt à?" Lao Feng vội hỏi.
"Không phải, tôi chỉ muốn nhìn xem trong buổi tiệc có nhân vật quyền quý nào thôi" Dương Minh nói.
"A, mặc kệ hắn là ai, sư phụ ngài cứ yên tâm, chỉ cần là người mà sư phụ thích, con xem ai dám động!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1096: Hoàng lão phát bệnh
Chương 1096: Hoàng lão phát bệnh