Lúc trở lại trường học, đồng hồ đã chỉ 11 giờ kém, Hướng Nhật xem chừng vừa vặn hết tiết 3. Bởi vì từ xa hắn đã phát hiện cổng trường bu đầy người, bình thường trong thời gian lên lớp, không thể có nhiều sinh viên trốn tiết lộ liễu như vậy. Khi đến gần, Hướng Nhật phát hiện số người ở cổng trường còn nhiểu hơn so với vừa rồi nhìn từ xa, hơn nữa trong đó có rất nhiều người không giống sinh viên, trên cổ đeo đủ các loại dụng cụ quay phim chụp ảnh, trang phục cũng rất kì quái, hình như giống phóng viên hơn.
Còn có vài chiếc xe cảnh sát đỗ bên cạnh cổng trường, xem ra đã xảy ra chuyên đại sự gì đó, nếu không khó có khả năng kinh động đến cảnh sát. Nó cũng giải thích tại sao trong đám sinh viên lại có lẫn đông đảo phóng viên, có lẽ là muốn đến tìm mấy cái tít để viết bài. Suy luận một chút, Hướng Nhật liền hiểu được đại khái, tuy nhiên hắn không dừng lại mà tiếp tục đi vào trong trường học, dù sao việc này không liên quan tới hắn, cần gì phải đi xem náo nhiệt.
Nhưng chưa đi được đến bước thứ hai, đột nhiên có một người vọt tới bên cạnh, tay chỉ thẳng vào hắn:
- Chính là hắn!
Trong nhất thời, mọi ánh mắt của những người đứng xem đều đổ dồn lên người Hướng Nhật, các phóng viên cũng rất nhanh cầm lấy máy ảnh nháy lia lịa, rõ ràng không hề ngại tốn phim chụp.
- Ta, ta làm sao?
Hướng Nhật sửng sốt, những người này là tới vì mình? Ánh mắt đảo qua đảo lại, khi nhìn thấy kẻ chỉ thẳng vào người mình không phải ai khác mà chính là gã tiện nhân họ Âu Dương, trong lòng Hướng nhật liền biết có chuyện không ổn. Đồng thời hắn lập tức động não suy nghĩ, Tinh Tinh đã nhận lời giúp mình giải quyết việc này, như vậy tuyệt đối không có chuyện không đi làm. Nhưng bây giờ tên tiện nhân họ Âu Dương lại xuất hiện ở chỗ này, như vậy chỉ có một cách giải thích - đối phương đã sớm chờ ở đây, chỉ sợ mình đi ra ngoài không được bao lâu thì hắn đã mang theo người đến, bây giờ cho dù Tinh Tinh muốn đi hòa giải, không chừng cũng đã chậm một bước.
Lúc này trong lòng Hướng Nhật chỉ mong sao gã tiện nhân họ Âu Dương ở trước mặt mình không đi tố cáo cả cục cảnh sát Đông thành, nếu không chuyện lại quay về điểm xuất phát, cứ cho là Hướng Nhật không sợ, nhưng không thể không nghĩ cho nữ sĩ quan cảnh sát một chút.
- Ngươi làm sao ư? Ha ha, có ý đồ mưu sát, như thế chẳng lẽ không thể bắt ngươi?
Trong mắt Âu Dương Kiếm tràn đầy vẻ khoái trá vì trả được thù, có vẻ hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, hắn vung tay lên và nói:
- Dẫn đi!
- Khoan đã!
Hướng Nhật giơ tay ra ngăn lại hai tên cảnh sát chuẩn bị còng tay mình, ánh mắt thì lạnh lẽo nhìn gã tiện nhân:
- Nói ta có ý đồ mưu sát, có chứng cứ không? Hơn nữa ta nhớ ngươi hình như không phải cảnh sát, có quyền gì ra lệnh bắt ta?
Âu Dương Kiếm nghe được những lời này, lại nhìn thấy đám phóng viên đã đem ống kính nhắm về phía mình, sắc mặt căng thẳng hẳn lên, hắn biết nếu không giải thích rõ ràng thì khó tránh khỏi bị nghi ngờ, cho nên vội vàng nói:
- Ngươi đừng hiểu nhầm, đây không phải ra lệnh, ta chỉ hỗ trợ cảnh sát phá án thôi, còn chứng cớ về việc ngươi có ý đồ mưu sát, người bị hại - chính là người bị ngươi mưu sát bất thành vẫn đang ở cục cảnh sát, ta nghĩ lời khai của bọn họ chắc có thể xem là chứng cớ chứ?
Sắc mặt Hướng Nhật không có gì thay đổi, hắn biết người bị hại mà đối phương nói có lẽ là mấy gã người triều tiên, cái ấy căn bản hắn không thèm bận tâm. Hơn nữa, gã tiện nhân họ Âu Dương nếu dám dẫn người đến, như vậy chứng minh hắn đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ mình chui vào rọ, chuyện rõ ràng như thế này làm gì hắn chẳng nhìn thấu? Không có hứng cùng đối phương nói chuyện, Hướng Nhật chuyển ánh mắt sang tên cảnh sát tầm hơn 30 tuổi đang đứng bên cạnh gã tiện nhân họ Âu Dương, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉm:
- Không phải Từ đội trưởng đây sao?
Hướng nhật loáng thoáng nhận ra tên cảnh sát thoạt nhìn trông rất quen này, lúc trước mình đánh thằng cặn bã họ Dịch trong nhà hàng năm sao, chính là hắn đến bắt mình đem về cục cảnh sát Đông thành. Họ Từ, Hướng nhật còn nhớ rất rõ, trong cái lần bị đưa đến cục cảnh sát, viên cảnh sát trẻ thẩm vấn mình cực kì bất mãn với hắn, lời nói rõ ràng là rất xem thường nhân phẩm của hắn. Không ngờ lại một lần nữa mình đụng phải hắn, hơn nữa còn trong tình huống y hệt. Lần trước hắn là vì thằng cặn bã họ Dịch, lần này là vì gã tiện nhân họ Âu Dương, rõ ràng tên này thích lấy lòng mấy thằng công tử nhà giàu.
- Ngươi, ngươi.Mạnh giỏi.
Ánh mắt của tên cảnh sát bị gọi là "Từ đội trưởng" có chút trốn tránh. Trên thực tế, hắn cũng nhận ra đối phương, trong lòng không khỏi hối hận vì để vuốt mông ngựa họ Âu Dương mà đi theo hắn tới bắt người, nếu sớm biết là thằng ôn này, nói thế nào mình cũng phải từ chối cái cơ hội thoạt nhìn thì rất có khả năng thăng tiến này. Mặc dù không biết đối phương có thân phận gì, nhưng Từ Thiên rất rõ một điều, người có thể được cả nữ thần kinh doanh và ông chủ của công ty bảo vệ Chiêu Tài nói giúp, dù thế nào cũng không thể là một người đơn giản.
Hơn nữa lần ấy lúc dẫn đối phương tới cục cảnh sát Đông thành hắn cũng rất thận trọng, không đưa người vào tận bên trong mà lập tức bỏ đi, sau đó chờ bên ngoài cục cảnh sát, quả thật không bao lâu đối phương đã được mời đi ra, điều đó càng chứng minh đối phương không tầm thường, chắc chắn phải có hậu thuẫn mạnh mẽ. Mang theo tâm trạng may mắn cùng một chút sợ hãi rời đi, hắn chỉ mong đối phương không nhớ rõ mình, ngay cả vị nhị thế tổ họ Dịch kia cũng không đối phó được hắn, mình trong mắt đối phương chỉ sợ không bằng cả con kiến, muốn dẫm chết thế nào thì dẫm. Không ngờ lần này lại dính vào đối phương, hơn nữa còn ở phe đối dịch, điều này làm cho Từ Thiên vô cùng khó xử. Hắn không thể đắc tội họ Âu Dương, nhưng thằng ôn trước mặt hắn cũng không đắc tội nổi.
- Từ đội trưởng, không biết lần này tôi lại phạm phải tội gì?
Hướng Nhật cũng không biết những suy nghĩ thật sự trong lòng đối phương, hắn không có bất cứ cảm tình gì với loại cảnh sát "trợ Trụ vi ngược" (1) này, con mắt liếc xéo kết hợp với giọng hỏi trào phúng.
Từ Thiên nhìn điệu bộ Hướng Nhật là biết mình đã chọc giận đối phương, trong lòng không khỏi căng thẳng, hắn lập tức tiến lên vài bước, lúc này là lúc nào mà còn để ý đến tôn nghiêm của cảnh sát cơ chứ? Hắn khúm núm nói:
- Thật sự là xin lỗi, chuyện này tôi cũng không làm chủ được, không bằng anh theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến?
Ý tứ rất rõ ràng, hắn cũng nghe theo lệnh cấp trên, hoàn toàn không phải chủ ý của hắn, sau này ngươi muốn trả thù cũng ngàn vạn lần đừng tìm tới ta.
Tuy nhiên bởi vì có phóng viên ở đây, Từ Thiên cũng không dám có biểu hiện thân cận quá mức, hơn nữa thanh âm cũng thấp đến đáng thương, chỉ sợ Âu Dương Kiếm - người đứng gần hắn nhất chỉ sau Hướng Nhật - cũng không nghe rõ hắn đang nói gì, chứ chưa nói đến đám phóng viên cùng sinh viên. Hơn nữa hắn đã tính cả rồi, chỉ cần về tới cục cảnh cục là phải tìm lí do để từ chối không tham dự việc thẩm vấn, đến lúc đó cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng không phải mình đi chịu tội thay cho người khác.
Hướng Nhật không khỏi có chút kinh ngạc, họ Từ này hình như không hung hăng như lần trước, ngược lại còn có vẻ khách khí với mình, thái độ quay ngoắt 180 độ kiểu này làm hắn có phần không quen.
Đang muốn dò hỏi thêm, nhưng Âu Dương Kiếm ở bên cạnh không nhịn được đã mở miệng:
- Các ngươi biết nhau?
Rất rõ ràng, đối tượng mà hắn hỏi không phải Hướng nhật, mà chính là Từ Thiên vừa mới lui về bên người hắn.
Từ Thiên vừa xoa xoa cái trán vốn chẳng có chút mồ hôi nào vừa nói:
- Gặp qua một lần, gặp qua một lần.
Âu Dương Kiếm hừ lạnh một tiếng, đương nhiên hắn có thể thấy tên cảnh sát này trả lời một cách miễn cưỡng, tuy nhiên cái này cũng không quan trọng, chỉ cần dẫn người về là được, đến lúc trở về cục cảnh sát mình sẽ thay cảnh sát khác lấy "lời khai", họ Từ này rõ ràng có quan hệ với thằng ôn kia, có lẽ mình cũng không cần dùng hắn nữa. Nghĩ tới đây, Âu Dương Kiếm lên tiếng nhắc nhở:
- Đã trì hoãn lâu như vậy rồi, có phải nên trở về hay không nhỉ?
Từ Thiên liên tục gật đầu ra vẻ đồng tình, hắn nháy mắt với hai tên cảnh sát lúc nãy định còng tay Hướng Nhật. Hai tên này đều là tâm phúc của Từ Thiên, đương nhiên có thể ngầm hiểu được ánh mắt của cấp trên, hơn nữa bọn họ cũng đều nhìn ra hành vi vừa rồi của Từ đội trưởng có chút mập mờ, thế nên không dám như lúc nãy hùng hùng hổ hổ đi bắt người. Mỗi người nhẹ nhàng ôm lấy một cánh tay của Hướng Nhật:
- Mời theo chúng tôi đi một chuyến!
Nếu như bình thường, đây tuyệt đối không phải một câu khách khí, nhưng trong tình huống hiện tại, đây tuyệt đối là một câu rất khách khí.
Hướng Nhật đương nhiên có thể cảm nhận được, trong lòng càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc mình có chỗ nào giá trị để tên họ Từ này kính trọng, thậm chí không thèm để ý đến cả thái độ của gã tiện nhân họ Âu Dương mà hắn đi theo vuốt mông ngựa.
Có điều phong cách của Hướng Nhật luôn là: người khác kính hắn một thước, hắn kính lại một trượng, nếu hiện tai đối phương khách sáo với hắn, dù trong lòng hắn vẫn không có tý hảo cảm nào, nhưng cũng không tiếp tục châm biến đối phương, thế nên theo hai cảnh sát vào xe, hắn muốn xem lần này gã tiện nhân họ Âu Dương rốt cuộc muốn bày trò gì, đến cục cảnh sát thì sao? Có thể làm thịt mình được chắc?
Nhìn chiếc xe cảnh sát đi xa dần đến khi mất dạng, nhiệt tình của đám người đứng xem cũng giảm xuống, tất cả giải tán dần. Cũng có một ít phóng viên nhanh trí vội đuổi theo hướng xe cảnh sát rời đi, khứu giác nhạy cảm của bọn họ cảm thấy được trong này có điều bất bình thường, hy vọng có thể khám phá ra một tin tức chấn động.
Chỉ có một sinh viên để đầu hình củ tỏi khi thấy Hướng Nhật bị đưa vào xe cảnh sát liền xoay người chạy thục mạng vào trong trường học, không hề để ý đến ánh mắt kinh dị của những người xung quanh mình.
(1) trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy "trợ Trụ vi ngược".
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 284: Nghi hoặc
Chương 284: Nghi hoặc