- Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?
Thằng Mập thấy đại ca đột nhiên đứng lên, có chút kinh ngạc hỏi thăm, theo hắn biết, nếu chuyện không nghiêm trọng đại ca sẽ không hành động như vậy.
- Mấy người kia quen biết Hầu Tử à?
Hướng Nhật hỏi, ánh mắt chợt lóe lên. Mặc dù hắn không hiểu rõ tình hình đối phương, nhưng thấy Hầu Tử lúc này hình như đang chịu khổ đỏ mặt tía tai, một tên tóc vàng đang nắm chặt tay hắn.
Hướng Nhật đoán không biết chuyện gì đang xảy ra? Nhưng khi nhìn thấy hai người nam nữ đồng bọn của đối phương đang khuyên giải, hắn cũng không vội tiến đến giải vây.
Thằng Mập lập tức thuật lại chuyện vừa mới xảy ra, Hướng Nhật lúc này mới biết là truyện tranh hơi hơn thua, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu đi về phía Hầu Tử.
Tuy để cho Hầu Tử chịu một trận giáo huấn là đúng, nhưng nói thế nào đi nữa hắn coi như là thằng em của mình, không nên để hắn chịu ủy khuất.
Hác Tiện Văn lạ nước lạ cái đương nhiên lưu manh đi đến đâu nàng theo đến đó. Đám thằng Mập thấy tình huống bất thường cũng vội vã đi theo.
Còn chưa đến gần, Hướng Nhật đã nghe thấy tiếng rên của Hầu Tử. Đối phương ba người dường như cũng phát hiện ra hắn đang đi lại, mắt như vô tình liếc qua. Hướng Nhật thoáng dừng lại, rồi tiếp tục bước tới, tuy nhiên trong lòng lại có chút cảnh giác mơ hồ, đối phương có thể phát giác ra mình nhanh như vậy, cho thấy đối phương rất nhạy cảm, mà những người có cảnh giác cao như vậy thật không đơn giản, khó trách Hầu Tử lần này phải chịu khổ, đá vào sắt thì dĩ nhiên chân phải đau.
- Hầu Tử, xảy ra chuyện gì vậy?
Hướng Nhật bước đến gần, mặc dù biết rõ nhưng vẫn giả bộ hỏi.
- Đại.đại ca.
Hẩu Tử mắt thấy cứu tinh mặt mày vui vẻ ra, ngay cả bàn tay đang đau nhức như muốn vỡ vụn cũng quên mất tiêu. Điều này làm nam nhân trên mặt có ký hiệu quỷ dị cảm thấy khó chịu, đang định tăng thêm kình lực, chợt phát hiện tên thanh niên căn bã được gọi là "đại ca" vừa mới tới kia đột nhiên chụp về phía cánh tay mình. Hắn có ý xem thường coi như pha, ký hiệu bên má trái trông càng quỷ dị hơn.
Lại một tên ngu ngốc không biết sống chết là gì? Hai người nam nữ đồng bọn đi cùng đều có ý nghĩ như vậy, người đẹp tóc vàng chỉ liếc mắt một cái rồi lại nhìn tiếp về phía sân khấu, dường như không quan tâm tới mọi chuyện xảy ra bên cạnh. Nam nhân gầy yếu mặt lộ ra vẻ không đành lòng, bởi hắn hiểu rất rõ sức mạnh kinh khủng của bạn mình, hoàn toàn là một con quái vật chứ không phải người. Hắn lại ghét nhất là bị người khác khi không chọc vào, không ngờ bây giờ lại có kẻ phạm vào điều tối kị ấy, phỏng chừng tên kia sẽ lãnh hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Đương nhiên, theo như họ nghĩ, họ hoàn toàn không cần lo lắng tới việc đối phương có năng lực phản kháng, thực là nực cười, người bình thường có thể so sánh được với người có năng lực đặc biệt sao? Đây chính là sự kiêu ngạo của một cường giả.
Thực ra, bọn họ đã sớm nhận ra trong quán bar này không có lấy một đối thủ có năng lực vừa mắt, ngay cả tên đại ca đến sau này cũng vậy, khí lực trong cơ thể có hơn người bình thường đôi chút, nhưng cũng chỉ hơn một tẹo mà thôi, đối với cường giả thực lực đã vượt qua giới hạn của loài người như bọn họ mà nói, khí lực như vậy không có nghĩa lý gì, chẳng khác một con kiến yếu đuối!
Nhưng chuyện lần này không giống như dự đoán, nam nhân có ký hiệu quỷ dị trên mặt thấy đối phương chộp được cổ tay mình, chưa kịp có bất cứ hành động nào, đột nhiên cảm thấy đau đớn từ chỗ bị nắm truyền tới, giống như xương bị bóp nát ra, không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, đồng thời bàn tay đang nắm Hầu Tử cũng tự nhiên lỏng dần rồi rời hẳn ra.
- Thật xấu hổ, xin lỗi các vị, hắn đã uống quá nhiều.
Hướng Nhật cũng buông tay đối phương ra, mỉm cười dùng tiếng Anh nói.
Hiện tại hắn không muốn rước lấy phiền toái, nhất là đối với người nước ngoài, có quỷ mới biết bọn họ có thân phận phức tạp gì không. Hơn nữa, với cảm nhận nhạy bén của bọn họ vừa thể hiện, hắn có chút cảnh giác, trước khi chưa xác định được thân phận của đối phương, chuyện này tốt nhất là nên giải quyết trong ôn hòa. Huống chi hắn cũng biết chuyện lần này là do Hầu Tử gây ra, bên mình đã không đúng, dù có đánh tiếp cũng không có lợi lộc gì.
Người đẹp tóc vàng tuy không chứng kiến cảnh vừa rồi, nhưng nàng lại nghe thấy tiếng rên của đồng bọn lập tức xoay người lại, chỉ thấy tay của tên thanh niên cặn bã kia đang thu về, còn đồng bọn của mình mặt lộ vẻ đau đớn, đang xoa xoa cổ tay. Điều này làm nàng có chút hiếu kì, kinh ngạc nhìn về phía tên "đại ca" vừa mới tới kia.
Nam nhân gầy yếu chứng kiến tất cả mọi chuyện lại càng kinh ngạc, với sự hiểu biết về bạn mình, hắn tin tưởng không ai có thực lực có thể so sánh với bạn hắn, thế nhưng mọi chuyện vừa xảy ra đã đánh đổ sự tự tin của hắn, không ngờ tự nhiên lại có người biến thái hơn, cho dù bạn hắn còn chưa sử dụng năng lực đặc biệt, nhưng người có thực lực như vậy là người bình thường sao? Nhưng tại sao lại không cảm nhận được khí tức cường giả trên người đối phương, khi tức so với người bình thường không khác mấy.
Kẻ kinh hãi nhất chính là người trong cuộc, nam nhân trên mặt có ký hiệu quỷ dị trong lòng cuộn sóng, đối với cơ thể của mình, không người nào hiểu rõ bằng chính hắn, nhưng hồi nãy chỉ thoáng va chạm với đối phương, hắn cảm thấy cổ tay mình như thể bị đối phương bóp nát.
Chuyện này đúng là khó tin, tay hắn lúc đó trở nên yếu ớt như một tảng đá bị xói mòn. Nhưng hắn không phục, theo hắn nghĩ, đối phương lợi dụng lúc hắn chưa chuẩn bị, đang trong trạng thái khinh thường mới có thể ra tay đánh lén, nếu hắn có sự chuẩn bị, đố tên kia làm gì được.
Nghĩ tới đây, hắn vừa muốn phát tác liền bị người đẹp tóc vàng ngồi bên ngăn lại, nàng lúc này đã khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm, quay sang nói với Hướng Nhật:
- Tiên sinh, ông quá khách khí rồi, thực ra chúng tôi cũng có lỗi, có phải không?
- Không ngờ tiểu thư cũng có thể nói tiếng Trung.
Hướng Nhật kinh ngạc, vừa rồi hắn dùng tiếng Anh nói chuyện, nhưng đối phương lại trả lời bằng tiếng Trung. Đồng thời, hắn cũng bội phục giọng điệu nói chuyện của đối phương, nhất là ba chữ "có phải không" ở cuối câu, đơn giản trực tiếp đến cực điểm, làm cho người ta có muốn nổi cáu cũng không được.
Người đẹp tóc vàng cười nhạt, dường như mọi việc trong mắt nàng chẳng có gì đáng nói, lại hỏi tiếp:
- Tiên sinh là đại ca của hắn?
Vừa nói vừa quét mắt về phía Hầu Tử.
- Có chuyện gì không?
Hướng Nhật không rõ tại sao đối phương lại hỏi như vậy, nhưng cũng không phủ nhận.
- Không có gì, tôi chỉ hỏi cho biết vậy thôi.
Người đẹp tóc vàng lạnh nhạt cười, đang lúc nói như vô tình mắt liếc qua Hác đại tiểu thư bên cạnh Hướng Nhật, ánh mắt có chút tán thưởng nhưng đa phần là vẻ hứng thú như đang nhìn món đồ chơi thú vị nào đó.
Hướng Nhật cũng không thèm suy đoán ý tứ của đối phương, cho dù hắn thấy cô nàng ngoại quốc trước mặt xinh đẹp như hồ ly, nhưng cũng không thấy hứng thú gì nhiều, lại thấy biểu hiện không nóng không lạnh của đối phương, hắn hơi khó chịu, gật đầu tỏ ý chào rồi dẫn người rời đi.
- Anna, sao vừa rồi cô lại cản tôi?
Lúc này, tên nam nhân có ký hiệu quỷ dị trên mặt mới bất mãn hỏi.
- Loffi, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta, trước khi đi Đức Thánh Cha đã căn dặn thế nào?
Người đẹp tóc vàng giọng lạnh lẽo nói, khiến không khí xung quanh như bị đóng băng.
Nghe thấy từ "Đức Thánh Cha" nam nhân mặt có ký hiệu quỷ dị lập tức bình tĩnh trở lại, nhưng mắt vẫn đầy vẻ cuồng nhiệt nóng nảy.
Người đẹp tóc vàng bổ sung thêm:
- Loffi, anh đã chịu lễ rửa tội của "Lực thiên sứ", anh nghĩ người bình thường có thể đả thương được anh sao?
- Đả thương? Không thể nào? Tôi đâu có bị thương?
Nam nhân có ký hiệu quỷ dị vẻ mặt kích động.
- Nhìn cổ tay anh đi.
Người đẹp tóc vàng nhắc nhở.
Nam nhân có ký hiệu quỷ dị cúi xuống xem, quả nhiên trên cổ tay có một vòng tím bầm hiện rõ cả dấu ngón tay:
- Sao lại như vậy.
- Tên nam nhân kia cũng không đơn giản.
Người đẹp tóc vàng mắt đột nhiên lóe lên rồi lại dịu lại, thở dài nói:
- Không ngờ chúng ta chỉ ra ngoài dạo chơi lại tình cờ gặp phải "mật giả" cao thủ, xem ra lời nói của Hồng Y Matthew không hề sai, tại Trung Quốc quả thật có nhiều nhân tố không xác định được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 300: Nhân tố không xác định được
Chương 300: Nhân tố không xác định được