TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1201: Một thân phận khác

Bên trong tòa nhà Tiên Nhân, mỗi một tầng lầu đều có gắn máy quay giám sát, từ mỗi hàng lang đến đến thang, mỗi cửa ra vào, đều có lắp đặt máy quy. Toàn bộ tòa nhà này, ít nhất cũng có hơn một trăm máy quay đang làm việc!

Nhưng mà, màn hình giám sát bên trong phòng an ninh là có hạn, muốn nhìn xem hình ảnh của tất cả máy quay trong mỗi phút mỗi giây, hiển nhiên là một chuyện không có khả năng.

Nguyên nhân chính là vì kích cỡ màn hình, mỗi một cái màn hình nhiều nhất cũng chỉ có thể biểu hiện mười hai hình ảnh của mười hai cái máy quay thôi. Nói cách khác, còn có hơn gấp mười lần số máy quay đang hoạt động, nhưng mà lại không hiện ra trong màn hình ở phòng an ninh.

Thang máy cũng có một máy quay riêng, mà toàn bộ công ty chỉ có bốn thang máy thôi, cho nên, có thể tiến hành giám sát dễ dàng, muốn đi thang máy lên, hiển nhiên là không có khả năng rồi, chỉ cần hắn vừa bước vào trong thang máy, thì người trong phòng an nịnh sẽ phát hiện ra ngay, và có thể sẽ ngắt điện của thang máy, như vậy thì xong đời.

Dương Minh vừa nghiên cứu quy luật thay đổi hình ảnh của màn hình thể hiện bên trong phòng an nịnh. Mỗi một màn hình nhỏ, đại diện cho một cái máy quay, mười hai màn hình, là mười hai máy quay ở mười hai tầng lầu.

Tòa nhà tổng cộng có ba mươi sáu tầng, cho nên, nói cách khác, muốn thể hiện toàn bộ hình ảnh bên trong tòa nhà thì mà? n hình phải thay đổi ba đợt. Mà mỗi một đợt như vậy kéo dài khoảng ba mươi giây. Sau ba mươi giây, màn hình sẽ tự chuyển sang máy quay tiếp theo, nói cách khác, muốn cho màn hình quay lại vị trí ban đầu của nó, thì cần ít nhất là một phút ba mươi giây thời gian.

Mà cái này, tuy rằng thoạt nhìn không nhiều, nhưng mà đối với Dương Minh như vậy cũng đã đủ rồi. Khoảng chừng nửa phút, Dương Minh cũng đã đủ chạy từ đây đến cầu thang! Nhưng mà, cái này không phải là then chốt, vấn đề then chốt nằm ở chổ tiếp theo, cứ mỗi một lần thay đổi như vậy, thì màn hình sẽ chuyển sang một góc độ của máy quay trong cầu thang, sau đó mới một lần nữa thay phiên cho nhau.

Cứ như vậy, Dương Minh bỏ qua đợt máy quay đầu tiên, chạy đến cầu thang, sau đó phải chạy một hơi từ lầu hai đến lầu ba mươi sáu, bởi vì lầu ba mươi sáu là phòng làm việc của Tùy Dược Tiến, nhưng mà, đây là một việc tương đối khó khăn.

Sức chịu đựng và thể lực của Dương Minh tuy rất cao, nhưng mà lần này còn phải kèm theo tốc độ nữa, tuy rằng hắn có nhanh hơn người bình thường, nhưng mà nếu so với kiện tướng thể dục thì sẽ kém xa.

Dù sao thì hắn là một sát thủ, chứ không phải là một vận động viên. Cho nên đây mới chính là điều mà Dương Minh lo lắng nhất, nhưng bây giờ, nếu không còn lựa chọn nào khác, Dương Minh cũng chỉ có thể cố gắng lớn nhất thôi.

Hình ảnh cuối cùng của mười hai máy quay từ lầu 1 đến lầu 12 hiện lên, màn hình trong phòng an ninh cũng đã hiện hình ảnh ra.

Dương Minh cũng bắt đầu chuẩn bị, bởi vì, đây là một đợt cuối cùng, đợt kế tiếp, sẽ lại chuyển về hình ảnh của máy quay trong cầu thang.

Quá trình đại khái như sau:

Ba mươi giây đầu, màn hình hiển hiện hình ảnh của máy quay trong cầu thang từ lầu 1 đến lầu 11. Sau khi hết ba mươi giây, màn hình chuyển, cùng lúc đó, Dương Minh cũng bắt đầu chạy, nhanh chóng chạy đến hướng cầu thang.

Sau khi hết ba mươi giây tiếp theo, hình ảnh từ máy quay của lầu 12 đến lầu 24 chấm dứt, chuyển sang lầu 25 đến lầu 36, còn Dương Minh vẫn tiếp tục chạy từ lầu 12 đến lầu 24. Cuối cùng, ba mươi sau trôi qua, màn hình sẽ chuyển đến hình ảnh của máy quay trong hành lang từ lầu 1 đến lầu 11.

Ba mươi giây sau, hình ảnh của máy quay trong cầu thang của lầu 1 đến lầu 11 chấm dứt, chuyển sang hình ảnh từ lầu 12 đến lầu 25.

Trong thời gian ấy Dương Minh vẫn đang tiếp tục chạy lên nữa. Nếu không có gì bất ngờ, thì theo kế hoạch hắn sẽ có thể tiếp kiệm được một phút.

Đừng thấy một phút này ngắn, cái này đối với Dương Minh vô cùng quý giá, có thể thành công tránh né hình ảnh trong máy quay hay không, cũng chỉ kéo dài trong tích tắt mà thôi.

Nhưng mà, căn cứ vào tốc độ của Dương Minh hiện nay, sau một vòng chuyển ảnh, Dương Minh hoàn toàn có thể nắm chắc việc đi tới. Bởi vì độ bền của Dương Minh rất cao, vào dọc đường đi cũng không có dừng tốc độ, cho nên Dương Minh đã thành công lên tầng ba mươi sáu mà không bị phát hiện.

Lúc này, Dương Minh đương nhiên không có khả năng chạy ra ngoài rồi, bởi vì như vậy sẽ bị máy quay trong hành lang phát hiện. Tuy rằng mỗi máy quay trong hành la? ng đều có điểm mù, nhưng mà cũng có khó thể nhìn ra ngay trong thời gian ngắn, Dương Minh không nắm chắc là có thể tìm thấy được điểm mù tuyệt đối của máy quay, mà cho dù có tìm được, thì cũng không bảo đảm rằng sẽ tìm được điểm mù của các máy quay tiếp teo.

Nói cách khác, chỉ cần Dương Minh chọn sai vị trí, thì sẽ bị người trong phòng an ninh phát hiện, cho nên, Dương Minh sẽ không đi làm loại chuyện mạo hiểm này.

Khi máy quay từ lầu 25 đến 36 kết thúc, Dương Minh biết, cơ hội đã đến, sau một đợt này, sẽ là đợt của máy quay trong cầu thang sẽ khởi động, Dương Minh nhanh chóng thoát khỏi cầu thang, chạy về phòng làm việc của chủ tịch.

Tuy rằng theo kế hoạch của hắn thì hắn sẽ có dư một phút, nhưng Dương Minh không bảo đảm là có thể thuận lợi mở cửa phòng làm việc của Tùy Dược Tiến mà không dùng chìa khóa vạn năng, cho nên Dương Minh không mạo hiểm như vậy, mà đợi cho màn hình máy quay chuyển cảnh thì mới hành động.

Dương Minh nhanh chóng bò đến cửa phòng của Tùy Dược Tiến, nhẹ nhàng đẩy ra, phát hiện cửa đóng, nhưng không có khóa trái, Dương Minh cẩn thận vặn nắm cửa, đẩy nhẹ cửa phòng của Tùy Dược Tiến ra.

Tùy Dược Tiến lúc này đang ngồi chơi bài trong máy tính.

Dương Minh tiện tay khóa trái cửa lại. Dương Minh biết, bên cạnh phòng làm việc của Tùy Dược Tiến còn có một căn phòng khác, là phòng của thư ký, mà thư ký tiểu Vu của ông ta bây giờ đang nói chuyện điện thoại an ủi bạn gái.

Tiếng cửa phòng khóa lại, làm cho Tùy Dược Tiến cảnh giác, cũng khó trách, trong cái không gian yên tĩnh như vậy thì tiếng khóa cửa sẽ đặc biệt chói tai cũng bình thường.

Mà tiếng khóa cửa này cũng không nằm trong sự khống chế của Dương Minh, bởi nó là vấn đề của bên thiết kế, Dương Minh chỉ có thể cố gắng làm cho nó nhỏ một chút, nhưng mà không thể nào che giấu tiếng động được.

"Tiểu Vu, cậu đã trấn an bạn gái chưa?" Tùy Dược Tiến tuy rằng có nghe thấy tiếng cửa, nhưng mà ông ta vô thức tưởng rằng là thư ký của mình đi vào, mà tiếng khóa trái ấy, ông ta cũng cho rằng là tiếng cửa đóng vào phát ra thôi.

"Tùy tiên sinh thật là hăng hái, đã trễ thế nào mà vẫn còn ngồi chơi bài trong công ty" Dương Minh lạnh nhạt nói.

"Ai?" Tùy Dược Tiến ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đứng trước mặt mình, vẻ mặt coi thường mình, Tùy Dược Tiến nhất thời kích động, người này lên đây như thế nào? Bảo vệ dưới lầu làm ăn cái quái gì thế?

"Tự giới thiệu một chút, tôi là Dương Minh, có thể ông đã nghe qua tên tôi" Dương Minh nói xong, liền đĩnh đạc ngồi xuống ghế sô pha đối diện Tùy Dược Tiến, bắt chéo chân lên, nhìn về hướng đối phương.

Bộ dáng tự nhiên mà kiêu ngạo của Dương Minh làm cho Tùy Dược Tiến khó chịu, không biết người này đêm khuya đến công ty có chuyện gì. Về phần cái tên Dương Minh, Tùy Dược Tiến mơ hồ nghe qua, nhưng mà cái tên này thật sự quá tầm thường, ở trong Hoa Hạ không một trăm thì cũng có tám chục người mang cái tên này, cho nên đối với cái tên đại chúng này, Tùy Dược Tiến thật đúng là không nghĩ ra ai.

Còn Dương Minh, nếu đã đem t? hân phận thực nói ra ch Tùy Dược Tiến biết, thì sẽ không sợ ông ta trả thù, lần này Dương Minh đến đây, cũng chỉ muốn cảnh cáo Tùy Dược Tiến một chút, để cho ông ta thành thật lại, không nên lộn xộn gây chuyện lung tung.

Nói cách khác, lần này là cảnh cáo, nhưng lần sau sẽ không phải là cảnh cáo đơn giản như vậy.

"Cậu muốn làm gì?" Tùy Dược Tiến tuy rằng trong lòng khiếp sợ Dương Minh làm cách nào xuất hiện trong phòng làm việc của mình, hơn nữa còn thấy Dương Minh đến đây không có ý tốt, nhưng mà, dù sao Tùy Dược Tiến cũng là một đại nhân vật, có tình huống nguy hiểm gì mà chưa trải qua, cho nên lúc này vẫn có thể giữ đủ bình tĩnh để ứng phó.

"Làm gì? Lẽ nào trong lòng Tùy tổng không rõ sao?" Dương Minh nhún vai, nhếch miệng cười nói: "Ông không phải vừa gọi điện sao?"

"Gọi điện? Gọi điện cái gì?" Tùy Dược Tiến không hiểu Dương Minh đang nói gì, hừ lạnh một tiếng, nói: "Cậu rốt cục là ai, có mục đích gì, cứ nói, đừng có lòng vòng trước mặt tôi, đừng trách tôi không cảnh cáo cậu, ở Tĩnh Sơn, không ai có thể giở trò trước mặt tôi!"

"Xin lỗi nha, tôi không phải là người của Tĩnh Sơn" Dương Minh cười thản nhiên, noi: "Nhưng mà, cho dù tôi là người của Tĩnh Sơn, tôi cũng sẽ nói như vậy. Tùy Dược Tiến, ông không phải muốn biết, nhiệm vụ ám sát Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám tại sao vẫn chưa hoàn thành sao?"

"Cậu… cậu…" Tùy Dược Tiến mở to hai mắt ra, ông ta nghĩ đến vô số khả năng, đem Dương Minh tưởng tường thành kẻ thù trên đường hoặc là những kẻ đến lừa tiền mình, nhưng tuyệt đối không ngờ, Dương Minh lại vì chuyện này mà đến, như vậy, Dương Minh là sát thủ của Hồ Điệp gia tộc sao?

"Không cần cứ cậu cậu mãi, ông đoán không sai, tôi là một sát thủ" Dương Minh cắt lời Tùy Dược Tiến, lạnh lùng nói. Dương Minh cũng không muốn lừa Tùy Dược Tiến làm gì, hắn không nói láo, hắn là một sát thủ, nhưng mà sát thủ này có phải do Tùy Dược Tiến mời hay không, thì do tự ông ta hiểu lấy thôi.

"Vậy sao cậu không đi giết bọn họ đi, đến chổ tôi làm gì?" Tùy Dược Tiến vốn đang rất bình tĩnh, nhưng lúc nghe Dương Minh nói hắn là một sát thủ, Tùy Dược Tiến liền sợ hãi! Sát thủ đối với một số người mà nói, vốn là một nghề nghiệp vô cùng kinh khủng.

Đối với dân chúng bình thường, sát thủ có lẽ còn cách quá xa, nhưng mà, đối với loại người đã từng giao tiếp với sát thủ đồng thời cũng đã biết chổ đáng sợ của sát thủ như Tùy Dược Tiến mà nói, thì càng có vẻ kinh khủng hơn!

Tùy Dược Tiến vô thức đưa tay về hướng ngăn kéo trên bàn mình, chổ đó có một khẩu súng lục, Tùy Dược Tiến dùng để phòng thân.

Tùy Dược Tiến là một lão cáo già, lúc này ông ta tuyệt đối không cho rằng Dương Minh tìm đến ông ta chỉ để nói rõ vì sao không ám sát Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập, thấy vẻ mặt của Dươn? g Minh, cũng không coi ông ta như là người ủy thác vậy, mà cứ như đang đối mặt với một mục tiêu cần ám sát!

Tuy rằng Dương Minh xuất hiện rất không bình thường, nhưng mà, chuyện này vốn đã rất khác thường rồi! Lúc đầu vốn chỉ cho rằng là một nhiệm vụ ám sát đơn giản, nhưng mà nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa giải quyết, Tùy Dược Tiến cũng không ngờ rằng, sát thủ lại tìm đến người ủy thác để nói chuyện!

Tùy Dược Tiến sao có thể không cảnh giác? Điều duy nhất bây giờ ông ta có thể làm, là tìm một vũ khí phòng thân, khi Dương Minh còn chưa phát hiện ra, tấn công bất ngờ giành chiến thắng.

Đương nhiên, ý tưởng của Tùy Dược Tiến làm sao mà giấu được ánh mắt của Dương Minh, khẩu súng nằm trong ngăn kéo bàn cũng đã bị Dương Minh nhìn thấy ngay từ đầu.

"Không nên hành động thiếu suy nghĩ, như vậy sẽ khiến cho tôi có xúc động giết ông" Dương Minh lạnh lùng nói: "Vốn dĩ tôi không muốn làm gì ông, nhưng ông đừng ép tôi"

Tùy Dược Tiến bình thường nói dối rất nhiều, cho nên lời nói của Dương Minh, ông ta căn bản là không tin! Không làm gì mình? Không làm gì thì đến dây làm gì? Cho nê, Tùy Dược Tiến vô thức cho rằng Dương Minh đang nói dối gạt mình, vì thế bàn tay mò xuống khẩu súng vẫn không dừng lại!

Bởi vì ông ta thấy Dương Minh không có vũ khí gì, hơn nữa khoảng cách giữa ông ta và Dương Minh cũng cách gần hai mét, lấy súng lục từ trong ngăn kéo ra là hoàn toàn không có vấn đề.

Trong tình huống như vậy, ai chiếm được thế thượng pho thì người đó có lực, cho nên, Tùy Dược Tiến làm sao mà bỏ qua cơ hội này? Nghe Dương Minh nói xong, chỉ hơi dừng lại một chút, và tay vẫn tiếp tục mò xuống.

Ống tay áo của Dương Minh khẽ động, vung lên một cái, còn Tùy Dược Tiến thì hét thảm một tiếng. Một cái phi châm gần như trong suốt đã đâm vào huyện đâm trên tay phải của ông ta, làm cho bàn tay của ông ta không thể động đậy được, đau đến nổi run lên liên tục.

"Tôi đã cảnh cáo ông rồi, tôi không hy vọng ông làm sai ý của tôi" Dương Minh cũng thờ ơ với vẻ đau đớn của Tùy Dược Tiến: "Cái này chỉ là một bài học cho ông, để cho ông nhớ rõ một chút"

Tuy rằng không thấy rõ, nhưng mà, có một vật cắm vào tay của mình, Tùy Dược Tiến vẫn có thể cảm giác rõ trên tay là một cây kim! Nhưng mà, theo tình hình cho thấy, thì cái thứ này không có đi vào trong tay, điều này làm cho Tùy Dược Tiến đau đớn, đồng cũng lo lắng vô cùng, không biết thứ này có ảnh hưởng gì đến mình không.

"Không có gì đâu, là độc châm từ từ, tạm thời chưa chết đâu" Dương Minh thấy biểu tình của Tùy Dược Tiến, làm sao mà không biết ông ta đang nghĩ gì, vì thế cố ý chọc ông ta một chút.

Quả nhiên, Tùy Dược Tiến vừa nghe xong, trên trán liền toát ra mồ hôi lạnh vù vù, chảy lộp bộp xuống đất! Sự hoảng sợ của Tùy Dược Tiến về Dươ? ng Minh bây giờ đã xuất phát ra từ trong lòng rồi.

Ông ta sợ hãi triệt để rồi! Dương Minh ra tay quá nhanh, ông ta căn bản là không thể chống cự, có súng trong tay thì sao, còn chưa kịp nổ súng, sợ rằng phi châm đã đâm vào trán của mình rồi.

Tùy Dược Tiến lần đầu tiên biết được cái gì gọi là sát thủ! Cũng hiểu rõ sát thủ không phải chỉ là có tiếng mà không có miếng, mà thật sự vô cùng lợi hại!

Dương Minh chỉ muốn cho Tùy Dược Tiến một sự cảnh cáo, bởi vì ngay từ đầu hắn ta đã không có ý định giết chết Tùy Dược Tiến rồi, dù sao thì xung đột giữa Tùy Dược Tiến và hắn cũng không tính là lớn, còn Dương Minh, cho dù giết chết Tùy Dược Tiến rồi, thì đối với hắn cũng không có chổ tốt gì.

Cho nên, mục đích lần này của Dương Minh là đến cảnh cáo, làm cho Tùy Dược Tiến không dám thông đồng với Điền Long nữa, nếu không thì ông ta sẽ chết rất thảm.

Chờ phi châm hòa tan vào trong máu của huyệt đạo trên bàn tay của Tùy Dược Tiến, tay cuu3a ông ta cũng khôi phục lại bình thường, trừ một chút khó chịu ngay miệng vết thương ra, thì không còn đau đớn gì nữa.

"Được rồi, còn gì nữa không?" Dương Minh nhíu mày, phỏng chừng theo thời gian, phi châm hẳn là đã hòa tan hết rồi,

Tùy Dược Tiến cảm thấy khác thường, tay của mình sao lại không còn đau nữa, nhưng mà, ông ta cũng không dám vui vẻ, tay không đau, cũng không có đại biểu cho cái gì, Dương Minh không phải đã nói rồi sao, là chất độc từ từ, một khi chất độc phát tay, tay bị liệt luôn cũng là bình thường.

Nghe thấy Dương Minh nhắc nhở, Tùy Dược Tiến mới chính thức cảm giác được, tay của mình không còn có cảm giác khác thường nào cả, đã khôi phục lại bình thường, nhưng mà, trong lòng ông ta vẫn có chút lo lắng: "Tay của tôi… không sao chứ?"

"Chút độc ấy, không chết được đâu!" Dương Minh lạnh lùng nhìn Tùy Dược Tiến, nói: "Được rồi, tôi không nhiều lời nữa, tôi là Dương Minh, là bạn học thời sơ trung của Tùy Quang Khải, Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám là thủ hạ của tôi, bây giờ biết tôi vì sao tìm ông rồi chứ?"

"Cái gì!" Tùy Dược Tiến nghe Dương Minh nói xong, nhất thời cả kinh, ông ta thật không ngờ, Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám lại chính là thủ hạ của Dương Minh! Lúc đầu Tùy Dược Tiến còn tưởng rằng Dương Minh chỉ là một sát thủ thôi, nhưng bây giờ xem ra, Dương Minh hình như là người sinh sống tại Tùng Giang? Ngoài ra, Dương Minh còn là bạn học của con trai ông ta Tùy Quang Khải, điểm này làm cho Tùy Dược Tiến vô cùng kinh ngạc.

"Nhưng mà, tôi còn có một thân phận khác, là sát thủ!" Dương Minh chờ Tùy Dược Tiến hết kích động, mới bổ sung thêm một câu: "Bây giờ, ông hiểu vì sao tôi tìm ông rồi chứ?"

Lúc này, Tùy Dược Tiến không nghe Dương Minh nói xong, cũng không biết vì sao Dương Minh lại tìm đến đây, thì chẳng phải là một thằng ngu sao? Trong lòng ông ta tuy rằng khiếp sợ, nhưng cũng đành phải chấp nhận cái sự thật không may này!

Theo những gì ông ta hiểu, thì ông ta thuê tổ chức sát thủ, sau đó tổ chức phái sát thủ đi để giết hai người kia! Sau đó nữa xảy ra kết quả gì, dùng đầu ngón chân cũng có t? hể nghĩ ra… Người xui xẻo chính là Tùy Dược Tiến!

"Nói đi, vì sao lại muốn giết Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập? " Dương Minh hỏi: "Rốt cục là ông xuất phát từ động cơ và mục đích gì? Hai người kia có thù oán gì với ông?"

Đọc truyện chữ Full