TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1230: Không ở

Nhìn đôi mắt trũng sâu, nhiều ngày không ngủ của Tôn Hồng Quân, Tôn Tam thật sự không đành lòng: "Lão gia, ngài ăn một chút gì đi, không thể cứ hút thuốc mãi được."

"Tôi ăn không vô." Tôn Hồng Quân cười khổ cầm lấy điếu thuốc trong tay đưa lên miệng, phà ra một ngụm khói.

Tuy rằng bị Điền Long giam lỏng ở đây, nhưng mà Điền Long đã ra lệnh cho thủ hạ không được bạc đãi người của Tôn gia, cho nên thuốc rượu và đồ ăn đều đầy đủ, ngoại trừ không thể đi ra ngoài, thì cơ hồ là muốn cái gì thì có cái đó.

"Cha, cha đừng có lo lắng, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt" Tôn Khiết nhìn thấy cha như vậy, cũng rất đau lòng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà Tôn Hồng Quân giống như là đã già đi mười tuổi, không còn hăng hái như trước nữa, là một ông già sắp xuống lổ rồi.

Tuy rằng Tôn Khiết không có chủ ý, nhưng mà nếu như lúc này biểu lộ sự bi quan ra, thì người của Tôn gia sẽ sụp đổ triệt để, cho nên Tôn Khiết không thể biểu hiện giống như Tôn Hồng Quân, p nàng cần phải lạc quan một chút, thì mới có thể kiên trì được, đợi một cơ hội không biết.

Điền Long bỗng nhiên phản bội đồng thời ngầm chiếm tất cả sản nghiệp của Tôn gia, điều này làm cho Tôn gia bất ngờ, người nhà Tôn gia đều rất tin tưởng Điền Long, cũng giống như Điền Long tin tưởng Vương Bình Nhâm vậy, chưa từng hoài nghi bao giờ.

Chỉ buồn cười chính là, Tôn gia tin tưởng Điền Long như vậy, mà Điền Long lại phản bội Tôn gia, còn Điền Long tin tưởng Vương Bình Nhâm, thế nhưng Vương Bình Nhâm lại phản bội hắn.

Nhưng mà, đây là điều Tôn gia không ngờ, Tôn Khiết bây giờ đúng là không có biện pháp gì, nàng tự nhận mình là một người thông minh, nhưng trong tình huống bị giảm lỏng như vậy, Tôn Khiết cũng không có biện pháp, không có bất kì phương pháp gì liên lạc với bên ngoài, bọn họ chỉ có thể tiếp tục ngồi ở đây.

Hai ngày trước, Tôn Hồng Quân còn muốn dụ dỗ những người trông coi ở đây, hứa hẹn rằng nếu như thả bọn họ ra, thì ngày sau khẳng định sẽ trọng thưởng, nhưng mà những người này đều thờ ơ, người của Tôn gia đều không nói được gì, chỉ đành phải chấp nhận thôi.

Sau này ngẫm lại cũng khó trách, những người đều là người dưới chót, sợ rằng khi thả bọn họ ra xong, còn chưa kịp đợi thưởng cùng thăng quan tiến chức, thì đã bị quan trên giết chết rồi.

Huống chi ở đây không chỉ có hai người gác cửa, cho dù có mở rộng cửa thả bọn họ đi, thì bên ngoài cũng còn có nhiều người khác, mà bọn họ cũng không thể xúi giục mọi người thành công được.

Dưới sự cường thế như vậy, ai mà dám hành động bậy bạ?

"Tiểu Khiết, đều là do cha quá tin tưởng Điền Long, cho nên mới đưa đến cục diện ngày hôm nay" Tôn Hồng Quân thở dài: "Làm liên lụy đến con. sớm biết như vậy, cha đã đem toàn bộ sản nghiệp giao cho con rồi, là nam hay nữ, cũng có quan hệ gì đâu. đều là do cha cố chấp"

"Cha, cha cũng đừng tự trách, cái đó không có liên quan đến chai, ngay cả con cũng bị Điền Long lừa đấy thôi" Tôn Khiết thoải mái nói: "Ai mà ngờ Điền Long lại làm ra chuyện như vậy chứ?"

"Cũng không sau khi thành công, Điền Long sẽ làm gì chúng ta" Tôn Hồng Quân thở dài nói: "Trong tình huống như vậy, cha làm sao mà ăn được chứ?"

Quả thật, Tôn gia bây giờ đang ở trong một thời kỳ vô cùng bị động, không thể làm ra được bất kỳ một hành động gì, chỉ có thể chờ người ta đến mà thôi.

"Tiểu thư. cô nghĩ Dương Minh có đến cứu chúng ta hay không?" Chẳng biết vì sao, Tôn Tam lại đột nhiên nghĩ đến Dương Minh, ông ta cũng là người của Tôn gia, cho nên chuyện của Dương Minh Tôn Hồng Quân cũng không có giấu ông ta, vì thế ông ta cũng hiểu biết về Dương Minh khá nhiều.

Dưới sự tuyệt vọng, bỗng nhiên nghĩ đến tiểu thư có quan hệ với Dương Minh, nếu Dương Minh phát hiện ra tiểu thư biến mất, tất nhiên sẽ hoài nghi, như vậy sẽ điều tra lên đầu của Điền Long, đến lúc đó. cho nên, Tôn Tam mới đột nhiên hỏi thử.

"Dương Minh?" Tôn Khiết kinh ngạc. trước đó, nàng đương nhiên cũng nhớ đến Dương Minh, Tôn Khiết vốn là một cô gái mạnh mẽ, cho nên chẳng coi đàn ông bên cạnh ra gì cả, chỉ có Dương Minh là thoáng lọt vào mắt của nàng, nhưng mà, trong tình huống này trông cậy vào Dương Minh. Tôn Khiết thật đúng là không có lòng tin đó!

Có đôi khi Dương Minh biểu hiện ra bên ngoài là một sự cường thế và vẻ mặt lạnh lùng đến vô cảm, nhưng mà phần lớn thời gian đều là cười hi hi ha ha, Dương Minh có thể hô mưa gọi gió tại Tùng Giang, không sai! Nhưng đây là Đông Hỉa, Điền Long lẽ nào không có thế lực sao? Trong tình huống thế lực ngang nhau thì Điền Long lại chiếm ưu thế về địa bàn, cho nên phần thắng của Dương Minh quả thật là không nhiều!

Nghĩ như vậy, Tôn Khiết bất đắc dĩ lắc đầu, Dương Minh vẫn còn kém người bạn trai lý tưởng của nàng một chút. không phải là Dương Minh không được, mà là Dương Minh còn cần một thời gian để trưởng thành hơn nữa, ít nhất là bây giờ Tôn Khiết nghĩ rằng Dương Minh vẫn chưa đủ thành thục.

Chỉ là, Tôn Khiết chưa nhìn thấy Dương Minh bây giờ, trải qua lễ rửa tội trong chuyến đi đến châu Phi, đã làm cho Dương Minh nhanh chóng trưởng thành hơn, làm cho hắn có thêm một cái nhìn khác trong phương pháp giải quyết sự việc, và cũng càng thêm trầm ổn và quyết đoán.

Dương Minh trước kia, từ sau khi bị Vương Chí Đào lừa xong, thì mọi chuyện đều phải nắm chắc 100% mới chịu đi làm, như vậy tuy rằng có thể bảo đảm là không thất bại, nhưng mà trong nhiều tình huống, nếu không mạo hiểm, thì chỉ có thể dậm chân tại chổ, thậm chí là lui về phía sau.

Nhưng mà, Dương Minh bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, trong một số chuyện, nếu không đưa ra những quyết định to gan, thì sẽ không thể thành đại sự được, thậm chí là còn chết rất thảm hại.

"Đúng vậy, nếu Dương tiên sinh phát hiện ra tiểu thư mất tính, nhất định sẽ điều tra" Tôn Tam nói: "Tiểu thư, tôi nghĩ là có thể!"

Tôn Hồng Quân nghe Tôn Tam nói xong, hai mắt cũng sáng ngời! Đúng vậy, sao ông ta lại quên mất người con rể này? Phải biết rằng, Dương Minh là một thanh niên mà ông ta xem trọng nhất!"

"
Tiểu Khiết, con đừng nói vậy, đây là một hy vọng! Với quan hệ của con và nó, khẳng định sẽ gọi điện cho con, khi phát hiện ra con đã mất tích, nhất định sẽ nhận ra vấn đề!" Tôn Hồng Quân gật đầu nói.

Tôn Khiết dở khóc dở cười, thầm nghĩ, hai người cũng đừng quá xem trọng Dương Minh, cho dù hắn phát hiện ra chổ không thích hợp, thì có biện pháp chống lại Điền Long sao? Tại địa bàn Đông Hải, hai người cho rằng Điền Long ngồi không sao?

Thậm chí, trong lòng Tôn Khiết mơ hồ không muốn để cho Dương Minh tham gia vào chuyện này, bởi vì trong tình huống không nắm chắc phần thắng mà đi làm, cũng không phải là chuyện tốt!

không biết vì sao mình lại lo lắng cho Dương Minh, Tôn Khiết khẽ thở dài một hơi, lúc này nàng không thể nào ủ rũ được! Khó khăn lắm cha mới có hy vọng, tinh thần tốt lên, Tôn Khiết đương nhiên là muốn ủng hộ một chút: "
Đúng vậy, Dương Minh nhất định sẽ có biện pháp! Con tin rằng hắn nhất định sẽ cứu chúng ta ra ngoài!"

"
Ai sẽ cứu các người?" Bên ngoài cửa phòng truyền đến một giọng nói trầm ổn.

"
Điền Long?" Tôn Hồng Quân vô cùng quen thuộc với giọng nói này, nhướng mày hừ nói: "Mày đến đây làm gì?"

"
Đến thăm các người thế nào thôi, Tôn tổng, tiểu thư và Tam ca" Điền Long ngoài cười nhưng trong không cười, đẩy cửa phòng đi vào, tuy rằng nói rất cung kính, nhưng trong giọng nói lại không hề có ý cung kính chút nào.

Phía sau Điền Long có bốn mười vạm vỡ, hiển nhiên là vệ sĩ của Điền Long, nhưng mà cho dù không có vệ sĩ, thì cũng mở rộng cửa ra, không sợ người của Tôn gia chạy trốn. Thật ra, người nhà Tôn gia đều hiểu rõ ràng, muốn chạy cũng không thể chạy được, bên ngoài còn có người canh gác.

Thấy Điền Long đột nhiên đến đây, Tôn Hồng Quân và Tôn Khiết đều hơi bất ngờ, không biết trễ như vậy rồi ông ta còn đến đây làm gì?

Tôn Hồng Quân hừ lạnh một tiếng, nói: "
không cần giả mù sa mưa, mày làm cái gì, trong lòng tự rõ ràng, không cần phỉa làm những trò này"

Điền Long bĩu môi nói: "
Ông cho rằng Dương Minh có thể đến cứu các người sao? Bản thân hắn còn khó giữ được, còn đến cứu các người? Thật là buồn cười!"

"
Có ý gì?" Tôn Khiết vô thức hỏi, đột nhiên, Tôn Khiết bỗng nhiên phát hiện ra, thì ra Dương Minh chiếm một khoảng rất lớn trong lòng của nàng, nghe thấy Dương Minh gặp nguy hiểm, trong lòng Tôn Khiết bỗng nhiên căng thẳng.

"
Dương Minh không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ đến tìm hắn" Điền Long cũng không sợ nhiều lời, bởi vì người của Tôn gia nghe được thì làm được gì, bọn họ bị giam ở đây, muốn nhìn trời cũng khó nữa là.

Tôn Khiết không nhịn được, mở miệng nói: "
Nếu ông muốn chịu chết, thì tôi cũng không ý kiến"

Điền Long cười cười, hoàn toàn cho rằng lời nói của Tôn Khiết chỉ là trò đùa, ông ta không có khả năng tốn thời gian vì những thứ này, nếu đã làm, vậy thì không cần phải sợ nữa, càng không cần phải giống như gái điếm mà đi lập đền trinh tiết.

Điền Long xoay người đi ra khỏi phòng của Tôn gia, ông ta đến nơi này, cũng không phải là đến thăm người của Tôn gia, mà là đến thăm Điền Đông Hoa.

Điền Đông Hoa rốt cục vẫn là con trai ruột của ông ta, Điền Long ngồi trong biệt thự suy nghĩ, nghĩ mãi mà cũng không bình tĩnh được, mình cố sức xây dựng cơ nghiệp như vậy là vì cái gì? không phải là vì con cái sao?

Nhưng mà, con nó lại không hiểu được nổi khổ của mình, điều này làm cho Điền Long rất khổ não, tâm tình hưng phấn nhất thời tiêu tan hơn phân nửa. Cho nên ông ta thật sự không chịu được nữa, lên đường đến bãi phế liệu này, ông ta muốn nói chuyện với Điền Đông Hoa.

Khi Điền Long đến bãi phế liệu, thì cũng là lúc Trương Kim Oa vừa trở về được mười phút, hắn ta đang cởi áo khoát ra, thì Điền Long bước vào!

Trương Kim Oa nhất thời giật mình, mồ hôi lạnh ra toàn thân! Hắn ta không thể để cho Điền Long phát hiện được, Trương Kim Oa cũng không ngu, biết rằng đây không phải là lúc để nịnh nọt, nếu như để cho Điền Long phát hiện ra hắn có dị tâm, như vậy thì Điền Long khẳng định là sẽ không bỏ qua cho hắn, cho dù có buông tha, thì cổ độc trong người hắn sẽ thế nào?

Cũng may là Điền Long không chú ý, sau khi bước vào, gật đầu với Trương Kim Oa một cái, nói vài ba câu, sau đó vội vã đến phòng của Tôn gia. Một hồi sau, Điền Long liền dẫn người đi ra, đến phòng của Điền Đông Hoa.

.

Mười một giờ.

Dương Minh đang cùng Vương Bình Nhâm chờ đợi ở ngoài biệt thự Điền Long.

Đây là một khu đất gần chỗ thôn xóm, bởi vì xây dựng không giấy phép, cho nên cũng không có quyền sở hữu chính thức, nói cách khác, tất là cũng không thể nào tra ra ai là chủ sở hữu của căn biệt thự này cả. Một chổ bí ẩn như vậy, hẳn là Điền Long đã tốn không ít tâm tư rồi.

Bởi vì Dương Minh chưa quen thuộc với địa hình ở Đông Hải, cho nên đã để Vương Bình Nhâm lái xe, dù sao thì Vương Bình Nhâm cũng là một tài xế, huống hồ lúc này hắn cũng không dám có suy nghĩ gì khác cả, cho nên Dương Minh mới dám tin tưởng hắn.

"
Ở phía trước!" Vương Bình Nhâm dừng xe ở một góc khuất, sau đó chỉ vào căn biệt thự phía trước.

Dương Minh gật đầu, mặc dù căn biệt thự này không có giẩy tờ gì cả, những mà nhìn nó cũng rất xa hoa, người ngoài nhìn vào tưởng đây là của một người có quyền thế, hẳn là cũng phải có giấy tờ đầy đủ rồi, với địa vị của Điền Long tại Đông Hải, ai mà dám đến dỡ nhà của hắn xuống, cho dù là muốn cũng nên suy nghĩ về thực lực của bản thân trước đã.

Bên trong biệt thự, đèn vẫn sáng, hẳn là người bên trong vẫn chưa nghỉ ngơi.

Dương Minh dùng dị năng quan sát động tĩnh bên trong biệt thự một chút rồi mới đưa ra kế hoạch hành động, tuy rằng Dương Minh cũng biết, đôi khi, quá ỷ lại vào dị năng của mình cũng không phải là một chuyện tốt gì, lỡ như có một ngày dị năng biến mất, hoặc là cặp kính này bị lấy trở về, vậy thì Dương Minh sẽ không còn gì cả.

Nhưng mà, có vài tình huống không thể không dùng được, ví dụ như bây giờ, nếu như Dương Minh không dùng dị năng quan sát tòa biệt thự mà trực tiếp xông vào, thì ai có thể bảo đảm rằng người bên trong sẽ không làm ra hành động gì.

Cho nên, nếu không dùng dị năng mà xông vào thì sẽ nắm chắc 50%, tất là năm ăn năm thua, nhưng bây giờ đã biến thành nắm chắc 100%!

"
Dương tiên sinh, có cần tôi xuống xe, thám thính tình hình bên ngoài không, dù sao thì bảo vệ ở đây tôi đều quen biết" Vương Bình Nhâm thấy Dương Minh không nói câu nào, ngồi ở đó không biết đang suy nghĩ cái gì, vì thế liền xung phong nhân vậy.

"
không cần đâu" Dương Minh khoát tay, thở dài nói: "Điền Long không ở đây!"

Sau khi Vương Bình Nhâm ngừng xe, Dương Minh bắt đầu dùng dị năng kiểm tra tình hình bên trong, ở ngoài sân có hai người bảo vệ đang tuần tra, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác.

Trong sảnh ở lầu một, có bốn người bảo vệ, cũng vô cùng cảnh giác, xem ra người do Điền Long huấn luyện cũng có cùng một thủ đoạn.

Điền Long không ở trong lầu một, nhìn lên lầu hai, quét sơ qua một vòng, thì vẫn chỉ phát hiện ra có bốn tên bảo vệ mà thôi, không nhìn thấy Điền Long ở đâu cả. Nhìn nhìn các tầng trên nữa, thì không có một bóng người, Dương Minh biết rằng, Điền Long đã không có ở đây.

"
Dương tiên sinh. Điền Long đúng là ở đây!" Vương Bình Nhâm nhất thời sợ hãi! Tuy rằng hắn không biết Dương Minh dựa vào cái gì mà đoán rằng Điền Long không ở đây, nhưng mà nếu Điền Long không ở đây, thì Dương Minh có cho rằng mình đang nói dối gạt hắn không?

"
Tôi không có nói là hắn không có ở đây, mà là bây giờ hắn không có ở nhà" Từ sự bảo vệ nghiêm ngặt ở đây thì cũng có thể khẳng định đây là biệt thự của Điền Long rồi, nhưng mà không biết là vì nguyên nhân gì mà tối nay Điền Long không có ở nhà.

Vương Bình Nhâm nghe Dương Minh nói xong, thở phào nhẹ nhõm: "
Dương tiên sinh, ngài xác định Điền Long không có ở nhà?"

"
Tôi biết hạ cổ, đương nhiên là biết dùng những thứ khác nữa" Dương Minh đương nhiên là không nói mình biết dị năng rồi, mà tủy tiện lấy một lý do trên trời xuống: "Tôi đã thả cổ trùng vào trong dò xét, Điền Long không có ở đây!"

"
À." Vương Bình Nhâm nghe Dương Minh nói xong, vô cùng kinh hãi, nhưng mà không dám nghi ngờ, trước đó Dương Minh dùng thủ đoạn đánh ngã Lý Bạch Hổ và Mã Cường, Dương Minh dùng phương pháp gì, Vương Bình Nhâm không nhìn rõn.

Mà sau đó, hắn kéo Lý Bạch Hổ và Mã Cường vào trong phòng, đã cẩn thận kiểm tra thân thể của hai người, nhưng không phát hiện ra bất kỳ vết thương gì.

Hắn không biết rằng, phi châm của Dương Minh sau khi bắn vào cơ thể người, thì sẽ tan theo máu, cho nên hắn ta không nhìn ra mánh khóe gì là phải. Hắn ta vô thức cho rằng, hai người này đã trúng cổ của Dương Minh rồi.

Hạ cổ cách không trong TV cũng không phải như vậy sao? Người hạ cổ chỉ cần khoát tay một cái, cổ trùng lên bay ra, xâm nhập vào cơ thể của mục tiêu, mục tiêu đã chết chắc rồi.

"
Đã trễ như vậy rồi, Điền Long có thể đi đâu được?" Dương Minh có chút thất vọng, hành động vào buổi tối thì dễ dàng hơn ban ngày nhiều, nhưng mà không ngờ rằng Điền Long lại không có ở trong biệt thự.

Nhưng mà, Dương Minh không thể đợi đến tối ngày mai được, bây giờ mỗi giây trôi qua là một nguy hiểm, Dương Minh không thể để cho Tôn Khiết và Điền Đông Hoa chờ lâu, huống hồ, bây giờ đã mua chuộc được những người bên cạnh Điền Long, nếu bọn họ để lộ ra sơ hở, như vậy chẳng phải là"
kiếm củi ba năm thiêu một giờ" sao, và kế hoạch ra tay với Điền Long sẽ trở nên khó khăn. Cho nên, Dương Minh muốn nhanh chóng đối phó Điền Long.

Vương Bình Nhâm cũng nhíu mày đáp: "
Bình thường vào giờ này, buổi tối thì Điền Long sẽ ở trong biệt thự này, không tùy tiện đi ra ngoài, hay là, tôi vào hỏi một chút?"

Dương Minh trầm ngâm một chút rồi gật đầu, Vương Bình Nhâm là một người mà Điền Long tin tưởng, bây giờ xuất hiện tại biệt thự của Điền Long cũng không có gì đột ngột cả, bảo vệ cũng sẽ không hoài nghi, nghĩ đến đây, Dương Minh cũng yên tâm lại. Vương Bình Nhâm đẩy cửa xe, đi xuống, hướng về cửa biệt thự.

Vừa đến cửa, thì hai người bảo vệ đã cảnh giác, nhưng mà, khi nhìn thấy người đến là Vương Bình Nhâm, lập tức yên tâm lại: "
Vương ca, anh đã đến!"

"
Ừ, tôi không có gì làm, đi dạo một hồi, đến nhìn xem Long ca có gì cần dặn dò không" Vương Bình Nhâm tự nhiên nói.

"
Vương ca, xui là Long ca vừa mới đi ra ngoài không lâu" Một người bảo vệ nói. Hắn ta căn bản là không cần giấu diếm Vương Bình Nhâm cái gì, Vương Bình Nhâm là tâm phúc bên cạnh Điền Long, chỉ cần một cú điện của cũng có thể hỏi ra chổ của Điền Long, không bằng để hắn nói ra để lấy lòng thì hơn.

"
Ồ? Đi ra? Đi đâu?" Vương Bình Nhâm tùy ý hỏi.

"
Cái này. bọn em cũng không rõ, hay là Vương ca gọi điện cho Long ca để hỏi đi, mấy thứ này, bọn em không dám hỏi, cũng không phải thứ mà bọn em có thể biết" Người bảo vệ áy náy nói.

"
Haha, không có gì, nếu vậy tôi đi trước!" Vương Bình Nhâm vỗ vai người bảo vệ, nói: "Cực khổ cho các cậu! Bữa nào tôi sẽ nói với Long ca, thưởng tiền ngoài giờ cho các cậu!"

"
Cảm ơn Vương ca!" Bảo vệ vội vã cảm ơn.

Sở dĩ Vương Bình Nhâm nói như vậy, cũng là vì không muốn để người bảo vệ nhiều chuyện, đem chuyện này nói cho Điền Long biết. Tuy rằng không có gì, những mà cẩn thận vẫn tốt hơn, cứ như vậy, có lời hứa nói cho Điền Long thưởng tiền cho bọn họ, bọn họ sẽ không nói cho Điền Long biết việc này, bởi vì như vậy thì có vẻ muốn thối thúc tiền thưởng, ai mà ngu đi làm như vậy chứ.

Đọc truyện chữ Full