Mặc dù đã quyết định phải giáo huấn cho cái tên cựu Chủ tịch hội học sinh kia một trận nên thân, nhưng Hướng Nhật cũng chưa kích động đến mức chạy thẳng vào lớp mà đánh đập đối phương. Hắn đang đợi, chờ đối phương tự mình đi ra.
Hết tiết đầu tiên, Trương Hữu Thiên không nhịn được nữa, có lẽ là nóng lòng muốn biết những ảnh hưởng xấu của topic làm sáng tỏ sự thật kia. Sauk hi vội vã ra khỏi phòng học, hắn vừa đi vừa gọi điện thoại, không hề biết có người đang bám theo sau lưng mình.
Hướng Nhật đoán chắc hắn đang hỏi thăm người khác về tình huống thực tế của sự kiện lần này. Đang định tìm cơ hội kéo hắn vào khu rừng nhỏ ở hai bên đường để đập cho một trận, ai ngờ đối phương lại tự mình chui vào đó.
Hướng Nhật thoáng sửng sốt, rồi lập tức theo vào. Lúc này, trái lại hắn không vội ra tay, trực giác mách cho hắn biết, tên này đường chính không đi, mà lén la lén lút chui vào khu rừng nhỏ, chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành, có lẽ lại muốn thực hiện âm mưu nham hiểm nào đó.
Trực tiếp đi theo đối phương vào sâu trong khu rừng nhỏ, Hướng Nhật càng thêm khẳng định phán đoán của mình, bởi tên này cứ đi được hai bước lại ngoái đầu lại nhìn, nếu không phải trong lòng có quỷ thì đâu cần đề phòng cẩn thận đến vậy.
Nhưng Hướng Nhật là ai? Dĩ nhiên sẽ không để đối phương phát hiện có mình đi theo sau, lợi dụng hoàn cảnh xung quanh, hắn hoàn toàn che giấu được hành tung của bản thân.
Sau khi chắc chắn xung quanh không có người nào khác, rốt cuộc Trương Hữu Thiên yên lòng, bấm một số điện thoại mà lúc bình thường hắn cũng không muốn gọi.
- Alo, là Tiểu Đao ca phải không?
- Là em, em muốn anh giúp ta giáo huấn một người, vâng, người này rất đáng ghét, đoạt bạn gái của em thì không nói đi, ai ngờ còn vu cáo hãm hại em.Đúng, em muốn nhờ anh giáo huấn hắn một chút, dĩ nhiên thù lao cũng không nhỏ.Vẫn chỗ cũ, các anh cứ chờ ở cổng trường là được, đến lúc đó em sẽ gọi điện báo cho anh biết hắn là ai, chặt tay chặt chân? Không thành vấn đề, chỉ cần không chết người là được. Nhưng các anh phải làm nhanh, nếu không sẽ bị bảo vệ trường.
Hướng Nhật ở bên cạnh nghe rõ mồn một, mặc dù ngay từ lúc mới theo vào đã biết đối phương không làm chuyên gì tốt, nhưng không ngờ lại định lợi dụng mấy tên côn đồ để đối phó với mình. Như vậy xem ra càng không thể bỏ qua cho đối phương. Vốn chỉ định tùy tiện đánh cho một trận rồi đuổi khỏi trường, nhưng giờ không dễ dàng như thế đâu, thích chặt tay chặt chân mình chứ gì? Hừ, tao sẽ cho mày nếm thử mùi vị ấy.
Trương Hữu Thiên cúp điện thoại, trên mặt vẫn giữ lại vẻ nham hiểm, hiển nhiên là đang chìm đắm trong kế hoạch trả thù ai đó chưa khôi phục bình thường.
Hướng Nhật thừa dịp này đi từ chỗ ẩn thân ra.
Trương Hữu Thiên nghe được tiếng bước chân, lập tức ngay người lại, khi thấy người đến chính là đối tượng mình định trả thù lần này, sắc mặt thoáng sửng sốt rồi chuyển sang âm trầm.
- Sao ngươi lại ở chỗ này?
Bởi vì hắn không thể khẳng định đối phương có nghe được cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi của hắn không?
- Sao, chuẩn bị tìm người đánh ta à?
Hướng Nhật cũng không nói vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Xem ra ngươi đã nghe được.
Nếu đối phương đã biết kế hoạch của mình, Trương Hữu Thiên ngược lại liền trở nên trấn tĩnh, trên mặt thoáng hiện lên vẻ trào phúng:
- Nhưng cũng chả sao, cho dù bây giờ ngươi có đi nói với giáo viên cũng vô ích, tuy ta không còn là chủ tịch hội học sinh, nhưng lời của ta so với một tên sinh viên vô danh thì vẫn có giá trị hơn nhiều lắm.
Nói thật, đúng là hắn sợ đối phương báo chuyện này với giáo viên trong trường, mặc dù lời hắn vừa nói quả thực hữu lý, là chủ tịch hội học sinh nhiều năm như vậy, các giáo viên trong trường ít nhiều đều thiên vị hắn đôi chút. Nhưng nếu có người mách lẻo, các giáo viên ít nhiều gì cũng sẽ có chút ấn tượng xấu, đối với người sắp tốt nghiệp đi làm như hắn, đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
- Ngu ngốc!
Hướng Nhật lạnh lùng đánh giá đối phương.
- Mày đừng sỉ nhục lão tử bằng cái chỉ số IQ thấp đến đáng thương của mình, lão tử không thèm đi mách lẻo.
- Ngươi nói cái gì, nói lại lần nữa cho ta xem.
Trương Hữu Thiên giận dữ, trong trường học cho tới giờ chỉ có hắn nói với người khác kiểu ấy, chứ chưa ai dám mắng hắn như vậy, huống chi đối phương còn là kẻ hắn muốn trừ khử cho hả cơn tức.
- Mẹ nó, mày đúng là không biết tự trọng, lão tử đã nói chỉ số IQ của mày thấp, thế mà còn phải để lão tử lặp lại lần nữa à? Nói xem, không phải mày không biết tự trọng thì là gì!
Đối với kẻ dám dùng thủ đoạn hèn hạ với hắn lại còn thiếu chút nữa là làm liên lụy đến người con gái mà hắn thấy rất có lỗi, Hướng Nhật sẽ không có nửa điểm khách khí.
- Ngươi dám chửi ta?
Trương Hữu Thiên nhanh chóng phát điên, vẻ mặt hung dữ nhìn đối phương.
- Lão tử chửi mày thì sao? Chửi mày là nể mặt mày lắm đấy, fuck!
Hướng Nhật ra vẻ lưu manh.
- Được lắm, để ta xem lúc tan học ngươi có thể ra khỏi cái trường này không!
Có lẽ sợ đánh nhau sẽ ảnh hưởng không tốt tới công việc tương lai, Trương Hữu Thiên hiển nhiên vẫn còn chút lý trí, nếu không có thể hắn đã sớm xông lên rồi.
- Nếu như ngươi biết sợ, ngoan ngoãn tránh xa Nhâm Quân cho ta, bây giờ ta sẽ gọi cho bạn của ta, bảo hắn bỏ qua cho ngươi lần này.
Hướng Nhật rất muốn cười lớn một phen, cái thằng ngu ngốc trước mặt đúng là thiểu năng hết mức.
- Xem ra mày vẫn chưa rõ tao tới tìm mày vì mục đích gì.
- Mục đích gì?
Trương Hữu Thiên sửng sốt.
- Chuyện đăng trên báo, hẳn là do mày làm phải không?
Hướng Nhật lạnh lùng nhìn hắn.
Trương Hữu Thiên liền biến sắc, bản thân đã cẩn thận như vậy, tuyệt đối không ai biết được, nhưng sao đối phương lại nói như vậy? Hơn nữa thử suy luận một chút, đối phương xuất hiện ở nơi này cũng thật quá đúng lúc, chẳng lẽ mình đã lộ sơ hở ở đâu đó? Nhưng trong lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không, chẳng những sinh kia viên trong trường sẽ lột da hắn, mà ngay cả công ty đang liên hệ cũng sẽ vì vết nhơ này mà không nhận hắn vào làm nữa.
- Ta không hiểu ngươi đang nói gì.
- Mày không thừa nhận cũng không sao, dù sao tao cũng không định bắt mày tự động nói ra.
Hướng Nhật cười lạnh, trong mắt càng ánh lên những tia lạnh lẽo.
- Nói thật cho mày biết, lão tử tới đây là để xử lý mày.
Nói xong liền tung một cú đá.
Trương Hữu Thiên căn bản không ngờ đối phương với thể hình ốm yếu như vậy lại dám ra tay với mình, chưa kịp phản ứng bị đá bay về phía sau rồi va thật mạnh vào một thân cây.
- Ự.
Rơi xuống mặt đất, Trương Hữu Thiên rột cuộc không nhin được phun ra một ngụm máu tươi.
May mà vào phút cuối cùng Hướng Nhật không muốn gây ra án mạng trong trường học, nên dùng lực rất có chừng mực, nếu không chỉ một cước này cũng có thể lấy luôn cái mạng nhỏ của hắn.
- Không phải muốn tao bị chặt tay chặt chân sao?
Hướng Nhật chậm rãi bước tới, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười tàn khốc.
Trương Hữu Thiên đã sợ rồi, đối phương trong mắt hắn không còn là một sinh viên bình thường nữa, mà là ác ma giống như tử thần.
- Ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, mẹ ta là thị ủy, ngươi.
- Thị ủy thì ghê lắm sao?
Không đợi hắn nói xong, Hướng Nhật đã ngồi xổm xuống, giữ lấy cổ hắn rồi nâng cả người lên, đồng thời tay kia tóm lấy cánh tay đối phương, nhẹ nhàng bẻ một phát.
"Rắc" một tiếng, cánh tay của Trương Hữu Thiên lập tức bị bẻ cong trông thật kì dị, theo ngay sau đó là tiếng rống như lợn bị chọc tiết.
Để tránh thu hút sự chú ý của các bạn học hiếu kỳ, Hướng Nhật làm lệch quai hàm hắn luôn, chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào, âm thanh vang xa không quá mười mét.
- Tốt lắm, giờ đến chân của mày.
Hướng Nhật hơi nheo mắt:
- Mày muốn giữ lại chân nào? Cho mày lựa chọn.
Trương Hữu Thiên vốn đang đau đến nỗi muốn ngất đi, lại nghe đối phương cho mình "lựa chọn", lập tức giãy dụa kịch liệt, đầu không ngừng lắc qua lắc lại, đáng tiếc miệng không thể nói nên lời, chỉ có thể truyền ra những tiếng ư ư.
- Lắc đầu tức là mày không cần cả hai chân của mình phải không?
Hướng Nhật cười âm hiểm, để lộ ra hàm răng trắng đều, đương nhiên hắn biết đối phương muốn giữ lại cả hai chân, nhưng làm gì có chuyện tốt vậy chứ?
Trương Hữu Thiên càng thêm hoảng sợ, hai chân ra sức lắc lư. Đối phương chỉ dùng chút lực đã bẻ gãy tay hắn, đối với sức mạnh kinh khủng này, lại thêm thái độ vô cùng ung dung của đối phương, hắn tin chắc đối phương không nói suông mà hoàn toàn có thể làm được.
Nghĩ đến việc mình lập tức sẽ trở thành một phế nhân cả tay chân đều không sử dụng được, Trương Hữu Thiên cố nhịn đau, trên mặt lộ vẻ cầu khẩn, thậm chí cả nước mắt cũng chảy ra, chỉ hi vọng đối phương cho hắn một con đường sống?
- Giờ thì hối hận rồi sao? Đáng tiếc đã muộn, muốn trách cũng chỉ trách mày trêu nhầm đối tượng!
Trong khi nói, Hướng Nhật lại định dùng lực bẻ gẫy một chân đối phương.
Nhưng đúng lúc này, di động trên người đột nhiên reo lên, Hướng Nhật liền ngừng hành vi bạo lực của mình lại. Tiện tay móc di động ra, khi thấy người gọi tới là ông anh vợ nhiễu sự của An gia, Hướng Nhật biết đối phương gọi cho hắn nhất định là vì có chuyện quan trọng, nếu không với thái độ ngạo mạn coi mọi sự đều nằm trong lòng bàn tay của ông anh vợ nhiễu sự này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng gọi điện thoại cho người khác.
Hướng Nhật cũng không không vội vã nghe điện thoại, hắn dùng giọng lạnh như băng nói với Trương Hữu Thiên trong tay vốn đã sắp tuyệt vọng đến nơi:
- Hôm nay tạm bẻ một tay của mày thôi vậy, bắt đầu từ bây giờ, tao không muốn gặp lại mày trong trường học nữa, nếu như để lão tử nhìn thấy, mày cứ chuẩn bị đi gặp diêm vương đi. Không tin thì mày cứ thử xem.
Vừa nói vừa ném đối phương xuống đất, sau đó xoay người rời đi.
Trương Hữu Thiên rơi xuống đất, cũng chẳng quan tâm việc cánh tay bị gãy va vào mặt đất càng khiến hắn cảm thấy đau đớn kịch liệt, đầu tiên là hoảng sợ lắc đầu, sau đó gật đầu, tiếp theo phát hiện có gì đó không đúng lại tiếp tục lắc đầu.
Nhưng Hướng Nhật đã đi xa, căn bản không nhìn thấy biểu hiện muốn tranh thủ tín nhiệm của đối phương. Hôm nay coi như là Hướng Nhật nổi thiện tâm, dù sao tên này cũng chẳng tạo ra gì uy hiếp gì đáng kể cho mình, về phần đối phương có mẹ làm ở thị ủy, Hướng Nhật càng không để vào mắt. Lại nói tiếp, trong mấy vị đại tiểu thư ở nhà, bất cứ người nào ra mặt cũng có thể dễ dàng đối phó một "thị ủy".
Giờ Hướng Nhật chỉ muốn biết tại sao ông anh vợ nhiễu sự lại gọi điện thoại cho hắn.
Nhẹ nhàng bấm nút nghe, Hướng Nhật đưa điện thoại đến bên tai.
Không đợi hắn mở miệng, ở đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói:
- Bọn chúng đã tới.
- Bọn chúng?
Hướng Nhật sửng sốt, sau đó lập tức nhớ ra "bọn chúng" mà ông anh vợ nhiễu sự nhắc đến là ai.
- Ý anh là bên kia đã phái người đến rồi sao?
Bọn chúng, đương nhiên chính là cái tổ chức chế tạo A8 đứng phía sau màn. Về điểm này, Hướng Nhật đã sớm nhắn với ông anh vợ nhiễu sự, khi nào có tin tức là phải báo cho hắn ngay.
- Không sai!
- Em có cần cẩn thận hơn chút không?
- Chắc là còn chưa tra ra chú, nếu không tối qua đã đi tìm chú rồi.
- Anh nói bọn chúng đã tới từ tối qua?
- Uhm, tối qua bên anh đã chết vài người, ngay cả lão nhị cũng bị thương.
Lão nhị? Đương nhiên Hướng Nhật không cho rằng ông anh vợ nhiễu sự đang ám chỉ "tiểu đệ đệ" nằm ở hạ thân của nam nhân, mà đang nói đến nhị công tử của An gia, cũng là anh vợ của mình.
- Bị thương có nặng không?
- Chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi một thời gian không là ổn, nhưng chuyện này chú đừng nói với Tâm Tâm.
- Vâng.
Hướng Nhật đáp ứng ngay, hắn biết ông anh vợ nhiễu sự không muốn làm cô nàng An Tâm lo lắng.
- Có gì cần em hỗ trợ không?
- Tạm thời thì chưa. Có điều chú phải cẩn thận, mặc dù chưa tra ra được chú, nhưng Tâm Tâm ở ngay bên cạnh chú, anh sợ bọn chúng sẽ coi Tâm Tâm là mục tiêu, mấy ngày này chú phải chú ý nhiều hơn một chút.
- Em biết rồi.
Hướng Nhật gật đầu. Có nữ nhân điên Phạm Thải Hồng, còn có Liễu Y Y và cô nàng tây dương tóc vàng Anna ở nhà, hắn cũng không quá lo lắng cho sự an toàn của chúng nữ. Huống chi, mấy người bảo tiêu mà hắn mượn của Tinh Tinh vẫn đang tiếp tục công việc, mặc dù chuyển sang nhà mới, nhưng chắc chắn những bảo tiêu ấy cũng sẽ đi theo, có bọn họ thì càng có thể yên tâm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 394: Bọn chúng tới
Chương 394: Bọn chúng tới