Tên tóc vàng đi rồi, bốn người Dương Minh đi vào, người khác cũng không ý kiến, những người xếp hàng trước Dương Minh cũng không ý kiến luôn, bọn họ để cho đám người Dương Minh vào trước, dù sao thì vừa rồi Dương Minh cũng trút giận cho họ mà.
Bọn họ không dám nói, nhưng mà có người khác nói giùm, bọn họ cảm thấy rất sảng khoái, chờ tên tóc vàng đi rồi, đều nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Dương Minh.
"Vừa rồi là anh giở trò quỷ?" Tuy rằng không biết Dương Minh làm thế nào, nhưng mà trực giác đã nói cho Tôn Khiết biết, Dương Minh có liên quan đến chuyện này?"
"Vừa cái gì? Dương Minh giả vờ hỏi.
"Cái tên tóc vàng và thủ hạ của hắn đột nhiên ngã xuống" Tôn Khiết liếc mắt nhìn Dương Minh nói: "Đừng giả ngu, nếu anh không giả ngu, thì em sẽ không hoài nghi, anh mà cố ý giả ngu, thì giấu được cái gì chứ? Càng thêm khả nghi!"
Dương Minh vốn cũng không muốn gạt Tôn Khiết, vừa rồi chỉ thuận miệng nói giỡn thôi, vì thế nói: "Được rồi, là anh làm, anh điểm huyệt cách không"
"Thật sao?" Tôn Khiết không tin: "Anh biểu diễn cho em xem đi"
"Buổi tối đi, anh sẽ biểu diễn, bây giờ ở đây nhiều người lắm" Dương Minh liền thay đổi đề tài.
"Được, vậy buổi tối" Tôn Khiết cũng không tiếp tục nữa.
"Hai người đang thì thầm cái gì vậy?" Dương Hân cầm lấy thực đơn đưa cho Tôn Khiết và Dương Minh: "Ăn cái gì, hai người gọi đi?"
"Chị gọi là được rồi" Dương Minh nói: "Chị biết tiểu Khiết thích ăn cái gì mà, em ăn giống vậy là được"
"Thế cũng được!" Dương Hân cầm lấy thực đơn, gọi mấy món Tôn Khiết thích ăn, và cũng kêu cho Dương Minh và Ngô Vân Sinh vài món, sau đó trả thực đơn lại cho phục vụ, ý bảo là được rồi.
Người phục vụ đáp một tiếng rồi lui ra, bây giờ chỉ còn lại bốn người, Dương Hân cũng có chút tò mò, Tôn Khiết nghĩ ra, Dương Hân làm sao mà không nghĩ ra được.
Nếu như Dương Minh không mở miệng, thì các nàng đương nhiên sẽ không hoài nghi, chỉ là lúc Dương Minh vừa nói xong, thì thủ hạ của tên tóc vàng liền ngã xuống, không khác gì tên tóc vàng khi nãy, cái này không thể không khiến cho Dương Hân hoài nghi.
Người khác không quen với Dương Minh, cho nên không có suy nghĩ về chuyện này, nhưng mà Dương Hân và Tôn Khiết đều đã nhìn thấy thân thủ khủng bố của Dương Minh, cho nên khi thấy tên tóc vàng và tên thủ hạ ngã xuống, liền dễ dàng nghĩ đến Dương Minh, cái này cũng tương đối hợp lý.
"Dương Minh, chuyện hồi nãy, có liên quan đến em không?" Dương Hân rốt cục đã không nhịn được, hỏi.
"Chị nói chuyện tên tóc vàng hả?" Lúc này Dương Minh đã thông minh ra, không giả ngu nữa, mà trực tiếp nhắc lại.
"Đúng vậy, sao hắn lại vô duyên vô cớ ngã xuống thế?" Dương Hân tò mò hỏi.
Có một số việc có thể nói với Tôn Khiết, nhưng lại không thể nói cho Dương Hân biết, cái này không phải là do Dương Minh không tin tưởng Dương Hân, mà chỉ là Dương Hân biết càng nhiều thì càng không có lợi cho bản thân, nàng không thuộc về cái thế giới của hắn, bởi vì kẻ địch của hắn quá mạnh, Tôn Khiết là người phụ nữ của hắn, cho nên sẽ khó tránh khỏi việc trở thành quân cờ của ông chủ.
Đã như vậy, Dương Minh cũng không dự định giấu diếm, tính tối nay sẽ đem chuyện ông chủ phía sau ra nói cho Tôn Khiết biết, để cho nàng chuẩn bị tâm lý.
Nhưng mà, Dương Hân thì khác, nàng ta chỉ là chị nuôi của hắn, mà ông chũ phía sau cũng không có hứng thú với nàng, cho nên nàng biết càng ít chuyện thì càng an toàn.
"Em cũng đang buồn bực, tại sao hắn lại đột nhiên ngã xuống" Dương Minh nói: "Có thể là trời phạt chăng?"
"Chị còn tưởng là em làm chứ?" Dương Hân có chút thất vọng, nếu như là Dương Minh làm, thì nàng sẽ rất hưng phấn.
"Em cách hắn xa như vậy, có lòng mà không có lực!" Dương Minh bất đắc dĩ than một tiếng, nói: "Nhưng mà cái cuối cùng là em ngáng chân hắn, làm cho hắn bay ra ngoài!"
"Vậy cũng không tồi, ít nhất cũng trút được cơn giận!" Nghe Dương Minh nói như vậy, Dương Hân cũng hưng phấn lên.
Tuy rằng Lục Vị Cư rất đông khách, nhưng mà tốc độ phục vụ không hề chậm, hẳn là nhà bếp đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn trước rồi, chỉ cần hâm nóng là có thể dùng được, cho nên sau khi gọi món xong liền được mang lên ngay, cái này giúp tiết kiệm rất là nhiều thời gian.
Mùi vị cũng giống như lần trước, quả thật là nguyên nhân giúp cho Lục Vị Cư lúc nào cũng đông khách cả, từ lúc Tôn Khiết học trung học đến giờ, thì đầu bếp của Lục Vị Cư đã thay đổi rất nhiều, nhưng mà mùi vị vẫn như cũ.
Đây là bởi vì ông chủ quán của Lục Vị Cư nắm giữ thành phần chủ yếu, mỗi món ăn đều có một số lượng gia vị nhất định, khi làm cứ thế mà bỏ vào, cho nên đầu bếp hoàn toàn chỉ cần làm theo quá trình, bỏ gia vị vào đồ ăn, là có thể làm ra mùi vị giống nhau.
Cho nên, dù là đổi đầu bếp bao nhiêu lần, thì chỉ cần thao tác đúng quy trình, tỉ lệ gia vị không đổi, thì vẫn có thể làm ra mùi đồ ăn giống nhau.
Cái này cũng có hình thức giống như làm gà rán của KFC vậy, cho dù có học xong bước chế biến, nhưng không có nắm được đúng số lượng gia vị cần thiết, thì sau khi rời đi cũng không cách nào làm y chang như vậy.
Cơm nước oxng, Dương Minh, Tôn Khiết và Dương Hân, Ngô Vân Sinh chào tạm biệt nhau, đến giải quyết chuyện của công ty Tôn Hồng Quân, đồng thời giải quyết luôn chuyện cổ độc nữa, đầu tiên Dương Minh chở Dương Hân và Ngô Vân Sinh về lấy xe, sau đó lái xe thẳng đến hướng khách sạn đã hẹn trước với Trương Trí Thâm. Buổi chiều khi đi, Dương Minh đã nhắn tin cho Trương Trí Thâm, lần này đến chỉ cần mang thuốc giải là được rồi, nhưng không phải là loại giải hoàn toàn, mà chỉ giúp kéo dài thời gian phát tác sau một năm mà thôi.
Những người này, đều là loại cây cỏ đầu tường cả, Dương Minh không dám cho họ thuốc giải hoàn toàn, nếu như giải được rồi, bọn họ lại gặp phải một người như Điền Long thì tính sao bây giờ?
Cho nên, Dương Minh không dám mạo hiểm như vậy, nhưng những người này đều là nòng cốt trong công ty của Tôn Hồng Quân! Nếu như đuổi hết toàn bộ bọn họ, thì hoạt động của công ty sẽ bị dừng lại, cho nên không thể nào đuổi được.
Lần này liên quan đến quá nhiều người, từ phó tổng giám đốc dưới tay của Tôn Hồng Quân mà bắt đầu, toàn bộ đều bị Điền Long mua chuộc. Nếu Dương Minh muốn cho bọn họ không còn dị tâm, toàn tâm toàn ý làm việc cho Tôn Hồng Quân, thì chĩ có thể dùng cổ độc để ràng buộc họ.
Chờ khi thành lập được quyền uy thật sự rồi, thì cho bọn họ thuốc giải hoàn toàn cũng không muộn. Nhưng mà Dương Minh nghĩ rằng, trải qua chuyện lần này, những người này cũng có thể hiểu được thực lực của hắn.
Đối mặt với thực lực tuyệt đối, căn bản là không cho phép bọn họ làm phản, bọn họ làm phản lần hai, thì Dương Minh vẫn có thể trừng trị bọn họ. Hai tên nằm cả đời trên giường bệnh kia chính là tấm gương cho họ!
Dương Minh sở dĩ không giết chết hai tên này, mà để cho hai người nằm ở bệnh viện tốn tiền thuốc men, là cũng bời vì muốn làm tấm gương cho người khác,, làm cho những người còn lại không còn dám có bất kỳ ý nghĩ điên rồ nào nữa.
Vẫn là Tôn Khiết lái xe như cũ, đến bãi giữ xe của khách sạn Trường Hồ, liền thấy được chiếc xe cũ của Trương Trí Thâm, đây là xe do Hầu Chấn Hám đưa cho hắn, Dương Minh muốn đổi xe khác cho hắn, nhưng mà Trương Trí Thâm lại cảm thấy rằng chiếc xe này không tồi rồi, vẫn còn lái được.
"Một hồi giới thiệu với em một người bạn Miêu tộc, là người giúp anh điều chế cổ độc" Dương Minh nói với Tôn Khiết.
Tôn Khiết gật đầu, nàng phát hiện ra thái độ của Dương Minh đối với mình đã hoàn toàn khác lúc trước, ngay khi mình đồng ý làm người phụ nữ của Dương Minh, thì Dương Minh cũng không còn giấu diếm mình chuyện gì nữa, cũng giới thiệu cả người bạn này cho mình. Điều này làm cho Tôn Khiết vừa bực lại vừa buồn cười, tuy rằng rất vui, nhưng mà lại oán giận lúc trước Dương Minh làm việc quá cẩn thận.
Trương Trí Thâm lần này đến cũng không có mang theo bạn gái Tiểu Tề của mình, vào trong phòng, Dương Minh liền giới thiệu Tôn Khiết cho Trương Trí Thâm, nghe là người một nhà, Trương Trí Thâm cũng không nghi ngờ gì, trực tiếp đem thuốc giải ra giao cho Dương Minh: "Dương ca, thuốc giải tôi đã điều chế xong, lần này có thể áp chế được một năm, như vậy hẳn là đủ rồi chứ?"
Dương Minh cầm lấy hộp thuốc giải, thấy bên trong có gần cả trăm viên, hiển nhiên là đủ dùng rồi, cười nói: "không cần nhiều như vậy"
"Tiểu Tề sợ dùng không đủ, cho nên làm nhiều một chút, dù sao thì cũng không có tốn mấy sức" Trương Trí Thâm cười nói: "Còn chuyện gì cần tôi nữa không?"
"Tạm thời thì không, anh ở khách sạn chờ tôi là được rồi, chờ tôi xử lý xong chuyện bên này, chúng ta cùng nhau trở về Tùng Giang" Dương Minh cất hộp thuốc vào trong người, nói với Trương Trí Thâm.
"Tốt, vậy tôi ở đây chờ anh, có chuyện gì cứ gọi điện" Trương Trí Thâm trả lời.
"Tốt, có gì gọi điện" Dương Minh cũng không ở lâu, mang Tôn Khiết rời đi.
Ra khỏi khách sạn, Dương Minh suy nghĩ một chút, liền móc hộp thuốc giải ra, giao cho Tôn Khiết: "Sau này em phải quản lý công ty, cho nên cái thứ này giao cho em, để thành lập quyền uy"
Thấy Dương Minh chu đáo như vậy, Tôn Khiết cười cảm kích, cầm lấy hộp thuốc giải.
"Anh quen biết thật là nhiều người" Tôn Khiết cảm thán về quan hệ của Dương Minh.
"Hắn là do Lam Lăng phái đến bảo vệ anh. Đúng rồi, chuyện của Lam Lăng em có biết không?" Dương Minh tuy rằng không nhắc đến Lam Lăng trước mặt Tôn Khiết, nhưng mà nghĩ rằng Tôn Khiết hẳn là cũng biết.
Tôn Khiết cũng không giấu diếm, gật đầu nói: "Tiếu Tình có nói cho em biết, là bạn gái trước đây của anh"
"Bây giờ cũng vậy, chỉ là chưa trở về thôi" Dương Minh nói: "Trương Trí Thâm là do nàng ta phái đến, tình hình lúc đó, cũng nhờ hắn hỗ trợ để đối phó với người hợp tác của ông chủ"
"Thì ra là vậy!" Trong lòng Tôn Khiết âm thầm tính toán, trong mấy người bạn gái của Dương Minh, Lam Lăng là có thực lực mạnh nhất, cũng không thể đắc tội đơn giản được, cô gái nhỏ này biết hạ cổ, lỡ như hạ trên người của mình một loại cổ, thì sẽ chẳng thú vị đâu, sau này phải nghĩ biện pháp kết thân mới được.
Dương Minh đương nhiên không biết nàng ta đang nghĩ gì, còn tưởng rằng nàng ta suy nghĩ chuyện công ty, vì thế nói: "Bây giờ thế cục đã được khống chế rồi, không cần phải lo lắng, em cho bọn họ uống thuốc giải, nói anh ra ân cũng được!"
Những suy nghĩ không thực tế của Tôn Khiết nhanh chóng bị cắt đứt, hồi phục tinh thần, gật đầu nói: "Anh đi cùng em chứ?"
"Đương nhiên là có thể" Tôn Khiết không nói, thì Dương Minh cũng muốn đi theo rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1250: Thành lập quyền uy
Chương 1250: Thành lập quyền uy