Người bên ngoài nhìn về phía Hướng Nhật với ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ thậm chí là kính sợ. Tuyệt chiêu cách không một trảo, đối phương hai người có thể xem là biến thái kia cuối cùng lại như có thứ gì đó hút bay thẳng về hướng bàn tay hắn. Thủ đoạn nhẹ nhàng mà cực kỳ lạ, không phải cách người thường có thể hình dung, quả thật là quá thần kỳ.
An Ổn bản thân hắn cũng kinh ngạc vô cùng, tuy rằng đối với thực lực của người em rể hắn cũng đánh giá rất cao, tối qua chính mình tới xem xét hiện trường mà hắn xuống tay với hai tên tập kích hắn kia đã thấy tên này thật kinh khủng, nhưng không ngờ vẫn còn đánh giá hắn quá thấp. Vốn tưởng tối hôm qua hiện trường có dấu vết như một cuộc đại chiến dữ dội thì cho rằng hắn phải vất vả tay chân một hồi mới giải quyết xong hai kẻ tập kích kia, so với hiện tại, chỉ sợ rằng tối hôm qua hắn cũng chưa thể hiện hết thực lực bản thân.
Tuy nhiên so với người ngoài, An Ổn rất biết kiềm chế lại sự ngạc nhiên, không dễ dàng biểu hiện ra. Hai mắt hắn liếc nhìn hai người nằm trên mặt đất rồi quay về phía Hướng Nhật nói:
- Chuyện hôm nay thật sự cám ơn ngươi.
- Đại ca lại khách sáo rồi, đây là việc ta nên làm mà.
Trước mặt nhiều người, Hướng Nhật đương nhiên phải để hắn lấy chút thể diện, huống chi đây lại là lần đầu tiên anh rể cám ơn mình, không thể tùy tiện trả lời được.
An Ổn rõ ràng là cực kỳ hài lòng với câu trả lời của hắn, mặc dù trên mặt không tỏ ý cười, nhưng giọng nói cũng đã có chút thân mật:
- Khó có thể gặp mặt một chuyến, chúng ta qua bên kia uống vài chén đi.
Nói xong chỉ tay về một vị trí cách phía đó không xa.
Hướng Nhật đương nhiên cung kính không bằng tuân mệnh, hắn biết anh vợ không chỉ đơn giản mà mời hắn uống rượu như vậy, khẳng định là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với mình. Nói gì thì nói, trước kia hắn đối với gã anh vợ này tuy có chút không hài lòng, nhưng bây giờ thì đã tốt hơn nhiều rồi, mà phần lớn cũng nhờ công của An đại tiểu thư.
Đợi hai người ngồi xuống, Thiên Hồ trực tiếp sai người đến đem hai tên "tù binh" trói nghiến lại, lúc này mới đi đến bên cạnh hai người Hướng Nhật, tuy nhiên ở trước mặt ông chủ, hắn đương nhiên không có tư cách để ngồi, chỉ có thể đứng bên cạnh.
Hướng Nhật hơi liếc qua đối phương, trong lòng thoáng hiện tia sát ý đồng thời cảm thấy đối phương cực kỳ trơ trẽn, bây giờ Thiên Hồ đích thực đã là một tên nô tài, trước kia nói thế nào thì đi theo mình cũng xem như là tự do tự tại không có ai quản, căn bản không cần giống như bây giờ, khúm núm nhìn mặt người khác mà sống. Tuy nhiên, cái này là thằng khốn này tự rước lấy, Hướng Nhật cũng không có nửa điểm thương xót, nếu không phải tên anh vợ đang ở bên cạnh thì hắn đã sớm ra tay tiêu diệt đối phương.
An Ổn nhìn ánh mắt của hắn trong lòng không khỏi có chút kích động, đối với Thiên Hồ bên cạnh trầm giọng nói:
- Thiên Hồ, vị này là Hướng tiên sinh.sau này chính là người phụ trách ở đây.
- Hướng tiên sinh?
Thiên Hồ trong mắt thoáng qua một tia bối rối, cũng không rõ là vì khi nghe tới người cùng họ với lão đại trước kia hay là còn băn khoăntới việc vị trí lão đại của mình ở Nam thành bị tước đoạt.
- Khỏi cần, ta đối với những việc này không có mấy hứng thú.
Hướng Nhật một bên nói, hắn tuy biết đây chính là anh vợ trả cho mình một cái ân tình, dù sao đối phương đã biết chuyện "anh họ" kia của mình, bây giờ còn giao cho mình làm lão Đại cả một khu vực, rõ ràng là muốn tạo cơ hội cho mình trừng trị bọn Thiên Hồ.
Đáng tiếc Hướng Nhật hiện tại đối với việc làm lão Đại dù có muốn cũng thật sự gánh không nổi, tuy rằng đối với mấy thằng khốn này hắn nhất định sẽ không buông tha dễ dàng, nhưng hắn không muốn dùng thế lực của người khác, chỉ cần một mình hắn là đủ rồi. Với lại, hắn cũng đoán được rằng thằng anh vợ hẳn là không có ý tốt đẹp gì, đằng sau cái trả ơn này là việc cố ý đem mình buộc vào con thuyền họ An, lấy sự thông minh của Hướng Nhật đương nhiên không có khả năng bị lừa.
Cho dù đã ở cái thế "thông gia" với gia đình của An Ổn, nhưng việc hai bên phải phân chia rõ giới hạn là cần thiết. Cuộc sống của An Ổn là cuộc sống của An Ổn, hắn là hắn, hắn là hắn, muốn xếp chung lại một chỗ với nhau là không có khả năng. Tuy nhiên, nếu mà phía An Ổn có người nào đó gặp chuyện phiền toái, Hướng Nhật đương nhiên sẽ không đứng nhìn, hắn sẽ không chần chừ ra tay tương trợ.
- Đã vậy, ta cũng không miễn cưỡng ép ngươi nữa.
An Ổn cũng biết đối phương là đang từ chối cái món ân tình của mình, hắn cũng không có kiên trì theo đuổi nữa.
Hướng Nhật nhẹ nhàng gật đầu, dường như vừa nghĩ tới cái gì lại nói:
- Được rồi, lần này bên kia phái tới tổng cộng là bao người sang đây?
Hướng Nhật đương nhiên muốn hỏi cho rõ ràng, đối phương bây giờ đều tìm đến tận cửa, nếu như không đem toàn bộ bọn này đi xử lý hết, đối với mấy vị đại tiểu thư bên cạnh mình mà nói là cực kỳ nguy hiểm. Cho nên việc trước mắt chính là phải ra tay trước chiếm lợi thế, đem mấy con chó điên này bóp chết ngay tại trong ổ.
- 5 người, đây là từ chỗ quản lý nhập cảnh mà điều tra ra.
An Ổn nghiêm mặt đáp.
- Nói vậy, vẫn còn có một kẻ lọt lưới?
Hướng Nhật phản ứng cũng không hề chậm.
- Ừ.
An Ổn lên tiếng, vẻ mặt tỏ ra cực kỳ nghiêm túc.
- Tuy nhiên, người này khi tiến vào Bắc Hải đã hoàn toàn mất dấu vết, theo lý thuyết, bốn đồng bọn của hắn đều đã động thủ thì không có lý nào hắn lại ở một bên quan sát, cho nên.
- Cho nên, hắn có thể có nhiệm vụ khác hoặc giả hắn đang tiến hành một âm mưu nào đó?
Không cần gã anh vợ nói tiếp, Hướng Nhật cũng đã đoán được ý nghĩ của hắn. Đồng thời cuối cùng hắn đã rõ được mục đích mà đối phương mời mình uống rượu, xem ra chính là do nguyên nhân này, có lẽ vì chuyện này nên muốn gián tiếp nhắc nhở mình phải cẩn thận, đừng để đối phương đang trốn tại bên ngoài ra tay ám hại.
An Ổn không hề trả lời, nhưng nét mặt tựa như muốn thừa nhận điều Hướng Nhật đang nghĩ tới chính là điều hắn muốn nói.
Điều này cũng khiến trong lòng Hướng Nhật dao động chút ít, hắn không sợ kẻ địch ẩn nấp bên ngoài, chỉ sợ kẻ đó vào thời điểm quan trọng sẽ ra tay ám hại người thân cận của mình.
Hướng Nhật nhíu lông mày lại hỏi:
- Thật sự là ngay cả một chút manh mối cũng không có?
- Cái này còn xem có người muốn hợp tác hay không rồi nói.
Nói xong, An Ổn làm như vô tình liếc về phía hai tên "tù binh" đang bị trói nằm hôn mê kia.
Hướng Nhật giật mình, hóa ra anh vợ chính muốn "lấy" thông tin từ phía hai tên " tù binh" kia.
- Tuy nhiên người cũng đừng hy vọng quá nhiều, bọn người này đều là dị năng giả, thần lực vô cùng mạnh mẽ, muốn lấy tin tức từ trong miệng họ có lẽ không đơn giản đến vậy. Cái người mà ngươi giao cho ta mà nói, hắn rất cứng miệng, thuật thôi miên đối với hắn hoàn toàn không có tác dụng.
Thấy Hướng Nhật lộ ra vẻ mong chờ, An Ổn không nhịn được liền giội cho hắn một gáo nước lạnh.
Mẹ kiếp, Hướng Nhật thầm mắng một tiếng, chính bản thân mình cũng cảm thấy kỳ quái, trước kia gã anh vợ này làm việc vô cùng năng suất, buổi tối giao người, sáng sớm hôm sau là đã có tin tức tới. Nhưng hôm qua không những không có tin tức cho hắn, ngược lại thiếu chút nữa bị người ta tới giết. Nếu không phải hai người đối phương quá khinh địch, chắc hẳn giờ này đây người làm " tù binh" kia có thể chính là gã anh vợ này.
Hai người đều đang suy nghĩ việc gì đó khiến bầu không khí nhất thời rơi vào trạng thái trầm mặc.
Đúng lúc này, cửa quán rượu mở ra, có một người đang tiến đến. Ánh mắt Hướng Nhật đột ngột xoay chuyển, không kiềm chế được nắm chặt hai bàn tay.
Người đến không ai khác chính là Ba Lang, nhân vật số hai trong " Thiên Hồ bang", nổi danh có thể so sánh với Thiên Hồ. Hướng Nhật lại càng thêm căm thù đối phương, bởi vì từ miệng năm thằng chó kia, Hướng Nhật đã hiểu rõ, chuyện phản bội mình đều do cái thằng khốn kiếp này một mình hắn bày ra, với lại cũng chính hắn là người liên lạc với tổ chức bí mật kia. Loại người " quan trọng" như vậy, Hướng Nhật làm sao có thể không "tận tâm chăm sóc" đây chứ?
- Đại công tử!
Ba Lang cũng không biết mình đã bị tử thần nhắm tới, rất nhanh đã đi tới trước mặt gã anh vợ cung kính cúi chào.
- Ừ!
An Ổn lên tiếng, lại nói tiếp:
- Việc ta giao cho ngươi làm sự tình thế nào rồi?
- Đã hoàn thành tốt!
Ba Lang cũng không dám thất lễ, vội vàng đáp lời.
- Rất tốt.
An Ổn vừa lòng gật gật đầu, muốn định nói thêm cái gì nữa bất chợt chuông điện thoại trên người reo lên, liền rút ra nghe, mới nghe được một câu đột nhiên vẻ mặt có sự biến đổi lớn, trong mắt càng lộ ra vẻ lo lắng, vội vã cúp điện thoại xoay sang Hướng Nhật nói:
- Ta giờ có việc gấp cần ra ngoài một chuyến, không cùng ngươi uống rượu được.
Nói xong liền quay sang hai gã thủ hạ của mình là Thiên Hồ và Ba Lang nói:
- Các ngươi ở lại đây tiếp Hướng tiên sinh, nhất thiết phải đối xử như với ta, hiểu chưa?
Nói xong, người đã vội vã rời quán rượu, không hề biết rằng câu nói cuối cùng của hắn lại khiến cho người ngoài cảm thấy rúng động.
Tuy nhiên Hướng Nhật lại không hề thấy ngạc nhiên. Cách làm của gã anh vợ tuy là có thể giúp hắn dễ dàng trả thù vì cái chết của " anh họ" kia, nhưng Hướng Nhật đương nhiên sẽ không cứ như vậy mà tiếp nhận, muốn thu thập hai thằng chó kia thật sự quá dễ dàng, hắn có thừa thực lực làm như vậy, không cần nhờ vào người khác.
Với lại, Hướng Nhật cũng cảm thấy tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cho gã anh vợ lại vội vã rời đi, nhìn vẻ mặt của hắn hẳn không phải việc nhỏ. Tuy nhiên, gã anh vợ đã không tự mình muốn nói nhất định hắn đã có cách giải quyết. Như vậy cũng tốt, cũng không cần mình phải lao tâm khổ tứ mà đi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Hướng Nhật yên tâm uống rượu.
Bên cạnh, hai gã Thiên Hồ và Ba Lang thì lại đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, bọn chúng không hiểu rõ về bối cảnh cũng như thân phận của người trẻ tuổi này, nhưng có thể khiến đại công tử nói ra câu kia chắc chắn không phải chỉ là khách quý thông thường.
Nhất là đối với Ba Lang, người không được chứng kiến màn kia, thấy người có thể cùng ngồi chung với đại công tử mà uống rượu mà cười nói, trong lòng hắn không tránh khỏi sự tò mò, muốn mở miệng hỏi ngay, nhưng lại cảm thấy như vậy thì quá không lễ phép. Vạn nhất chọc giận đối phương, kẻ mà hắn không hiểu rõ thân phận, lại có thể sánh ngang với vai vế của Đại công tử. Như vậy không phải là tự mình làm khó mình hay sao?
Hai người ánh mắt đã dán chặt lên người Hướng Nhật. Hướng Nhật trong lòng cười lạnh lùng, liếc nhìn về phía Thiên Hồ mà nói:
- Ngươi tên gọi là Thiên Hồ hả? Chắc hiện giờ đang giữ chức Bang chủ?
- Đúng vậy, Hướng tiên sinh!
Có câu nói của đại công tử, cho dù Thiên Hồ có mười lòng dũng cảm cũng không dám đắc tội với đối phương, huống hồ đã từng chứng kiến thủ đoạn của đối phương, cho dù Hướng lão đại trước kia của mình cũng không thể có thực lực như vậy, chung quy hắn lại càng không dám thất lễ.
Thấy đối phương cẩn thận trả lời, Hướng Nhật trong lòng càng cười một cách lạnh lùng, tiếp tục hỏi:
- Nghe nói bang này trước kia mang tên Bạch Hổ Hội?
Thiên Hồ vẻ mặt ngơ ngẩn đôi chút nhưng lập tức khôi phục lại.
- Đúng vậy, bởi vì bang chủ chúng ta trước kia có biệt hiệu là " Bạch Hổ" cho nên kêu là 'Bạch Hổ Hội".
- A.
Hướng Nhật cố ý kéo dài âm thanh, lời nói tiếp tục xoay chuyển:
- Vậy vì sao bây giờ lại đổi thành "Thiên Hồ Bang" chứ?
- Cái này.
Thiên Hồ cũng cảm thấy xấu hổ trong lòng, nhưng sự tình xấu xa kia không thể tự nhiên mà kể ra trước mặt người ngoài, trong thời gian ngắn nhất thời biến thành kẻ câm.
Trái lại, Ba Lang ở bên cạnh liền giúp hắn nói đỡ lời:
- Hướng tiên sinh, đó là bởi vì hai chữ " Bạch Hổ" sát khí quá nặng, cho nên chúng ta mới sửa lại tên.
- Hóa ra là như vậy.
Hướng Nhật đảo mắt nhìn về phía Ba Lang, người này cao lớn thô kệch, vẻ mặt dữ tợn vậy mà lại suy nghĩ nhanh nhẹn, nhìn hắn giải vây cho Thiên Hồ, nhất thời khiến Hướng Nhật nhớ tới lời của năm thằng chó chết phản bội bị hắn giết kia, xem ra "cảm tình" của con chó con này với Thiên Hồ không đơn giản a!
Thấy việc đã qua đi, Thiên Hồ liền nhanh chóng đổi chủ đề:
- Hướng tiên sinh, không biết ngươi thích uống rượu gì?
Hướng Nhật đương nhiên không giống như hắn mong đợi, khoát tay áo nói:
- Không vội, ta vẫn còn chuyện hỏi các ngươi, nghe nói Bang chủ trước đây của các ngươi và ta có cùng một họ.
Người nói là cố ý, người nghe cũng là cố ý.
Thiên Hồ và Ba Lang trong lòng lập tức trở nên căng thẳng, đều cảm thấy trong câu nói của vị Hướng tiên sinh này tựa hồ có hàm ý khác, đồng thời cũng không biết trả lời thế nào cho phải, lại nghĩ tới lần trước 5 người thủ hạ trong quán rượu bị giết chết, rồi thủ phạm để lại những chữ viết bằng máu khắc trên cái bàn kia.
Đương nhiên chỉ là nhớ lại, hai người cũng không liên tưởng quá nhiều, càng không có khả năng nghĩ người họ Hướng trước mắt với người lúc trước gây án tại quán rượu có quan hệ. Bởi vì đối phương và đại công tử có quan hệ mật thiết như vậy, muốn tìm đến chính mình gây phiền toái thật sự rất đơn giản, căn bản không phiền đến hắn phải đích thân ra tay động thủ.
- Nhắc đến lại vừa thấy trùng hợp, quả thật Hướng bang chủ và Hướng tiên sinh có cùng họ.
Mắt thấy "Hướng tiên sinh" có chút chú ý tới vấn đề này, cho dù Thiên Hồ có chút không thoải mái trong lòng nhưng cũng không muốn khiến đối phương mất hứng thú.
- Có lẽ còn có chuyện trùng hợp chả kém.
Hướng Nhật vẻ mặt lạnh nhạt, mắt liếc về phía hai người nói:
- Ta nói các ngươi có thể không tin, ta có một người anh họ, tên hắn cũng gọi là Hướng Nhật.
Thiên Hồ và Ba lang chỉ thấy trong đầu một tiếng nổ ầm, toàn thân choáng voáng không ngừng run rẩy, mặt ngơ ngác cùng nhìn về phía "Hướng tiên sinh" kia.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 407: Ta có một người anh họ, tên hắn cũng gọi là Hướng Nhật
Chương 407: Ta có một người anh họ, tên hắn cũng gọi là Hướng Nhật