TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 442: Đón ở sân bay

Thời gian hai ngày trong nháy mắt mà qua, buổi sáng khi vừa tan học thì Hướng Nhật đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng.

- Tiểu Hướng, bây giờ ta phải đi về nấu cơm, cha Quân Quân hôm nay ông ấy sẽ trở về, ta muốn ngươi cùng Quân Quân đi đón ông ấy.

Trần Tiểu Phân hòa nhã nhìn con rể kiêm đệ tử đắc ý của mình, còn Nhâm Quân ở bên cạnh thì trong mắt tràn đầy ý vui mừng lẫn ngượng ngùng.

- Được ạ.

Bị kêu lên đây, Hướng Nhật cũng đã có dự cảm rồi, cho nên hắn cố ý nói với mấy đại tiểu thư không cần chờ hắn ăn cơm.

Thấy hắn đáp ứng, Trần Tiểu Phân rất là vui mừng, mập mờ liếc nhìn con gái mình.

- Tốt lắm, hai người các người mau đi đi, ta phỏng đoán máy bay cũng nhanh chóng đến thôi.

Nhâm Quân thẹn thùng cúi đầu, vội vàng kéo Hướng Nhật chạy đi.

- Không cần nhanh như vậy chứ?

Hướng Nhật có một ít khoa trương mà la lên nhưng chân lại theo sát Nhâm đại tiểu thư.

- Nhanh cái gì! Để em không kịp đón cha em, em sẽ cắn chết anh!

Nhâm Quân không có lấy một nửa điểm thục nữ, tuy nhiên cũng thả tay nam nhân ra, bời vì đã chạy ra ngoài văn phòng rồi, học sinh tới lui rất nhiều, nếu có những cử chỉ thân mật như vậy thì đương nhiên nàng sẽ rất xấu hổ.

- Sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?

Hướng Nhật ra vẻ hơi sợ, nhẹ nhàng vỗ vỗ bộ ngực.

- Em một điểm cũng không thấy tàn nhẫn, anh muốn thử một chút hay không?

Thấy nam nhân giả bộ, Nhâm Quân mở miệng trả lời, lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết, vui đùa theo.

Hướng Nhật thân thể co rút lại, bỗng nhiên trên mặt lộ ra vẻ thần bí nói:

- Bà xã à, anh muốn cho em một lễ vật.

- Cho em cái gì? Đừng tưởng nghĩ rằng đưa em lễ vật thì có thể lấy lòng em, em không thích.

Vừa nghe nói nam nhân có cái gì muốn cho mình, Nhâm Quân ngoài miệng thì lại nói không cần nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ mong chờ.

- Đoán đi!

Hướng Nhật cũng không nói thẳng ra là lễ vật gì mà chỉ dùng thủ đoạn để khơi dậy tính tò mò của cô nàng.

- Em đoán không được.

Nhâm Quân vểnh cái môi đỏ thắm lên, trong mắt ánh lên một ít giận ý:

- Anh mau nói cho em biết!

- Cho em một gợi ý, đàn bà thích nhất là thứ gì?

Hướng Nhật cười hắc hắc.

- Thích nhất?

Nhâm Quân có chút kinh ngạc, trong lòng thì lại như muốn nhảy lên, có thể là cái kia hay không. Đang nghĩ ngợi, đã thấy nam nhân đắc ý nhìn nàng, nhất thời có một ít tức giận pha lẫn xấu hổ nói:

- Em không đoán, nhanh lấy ra cho em coi!

- Ai, không có một chút mềm mại ôn nhu nào cả.

Hướng Nhật giả vờ thở dài một hơi, cho tay vào trong túi áo, sau đó lấy ra một hộp nhỏ tinh sảo.

Liếc mắt nhìn chiếc hộp nhỏ kia, Nhâm Quân liền trừng mắt, hơi thở cũng trở nên dồn dập rất nhiều, vội vàng đoạt lấy, trước tiên là nhìn kỹ qua một lượt, phát hiện không có người nào chú ý đến mình, lúc này mới mở cái hộp nhỏ ra.

Hơi mở ra một chút, ánh sáng bên trong nhất thời làm cho chói mắt, giống như một con đom đóm rực rỡ. Như như là một kẻ trộm, Nhâm Quân lập tức khép cái hộp lại. Mặc dù chỉ là vẻn vẹn nhìn lướt qua, nhưng nhẫn kim cương lóng lánh như vậy đã in sâu trong đầu của nàng rồi, nếu như không phải ở đây là nơi công cộng, thì không chừng có khả năng nàng đã không đợi được mà đeo lên rồi.

- Làm sao vậy? Không thích à?

Hướng Nhật nhíu nhíu lông mày, nhất thời cũng không hiểu được phản ứng của Nhâm Quân. Rõ ràng là vui mừng vô cùng, sau đó lại dấu đi. Ban đầu hắn dự định là chờ hai người tìm một phòng yên lặng trong khách sạn để "ôn luyện triết lý lớn nhất của đời người" rồi mới đem nhẫn kim cương ra, tuy nhiên hôm nay phải tới sân bay đón nhạc phụ, cũng không thể làm cho hắn thấy mình đối xử tệ với nữ nhi của hắn, cho nên đành tặng quà trước, dự định cho nhạc phụ tương lai một ấn tượng tốt. Nhưng cô nàng này lại đem nhẫn cất đi như thế, thật không giống như dự tính của mình.

- Đưa một khối thủy tinh đã nghĩ lấy lòng người ta, chuyện không dễ dàng như vậy đâu.

Nhâm Quân vểnh khóe miệng lên mà nói, hốc mắt đã hơi chuyển hồng, nắm chặt cái hộp nhỏ trong tay, một chút cũng không buông lỏng, nhìn nam nhân mà nói những lời trái lòng:

- Muốn đưa thì phải đưa mười khối, như vậy mới chứng tỏ được thành ý. Một khối như vậy, em không thích!

- Vâng, là anh suy nghĩ thiếu sót, ngày mai anh sẽ đem chín khối đính lên trên đó.

Hướng Nhật vội vàng lấy lòng mà nói ra, hắn cũng biết cô nàng này ngoài mặt thì nói vậy nhưng trong lòng không biết cảm động thành cái dạng gì.

Quả nhiên, thấy nam nhân muốn làm theo ý mình, Nhâm Quân càng cảm động hơn, nhẹ nhàng quay đi để lau chùi hết nước mắt trên khóe mắt, lúc này mới gắt giọng:

- Đáng ghét, biết người ta nói trái ý mình mà còn lừa người ta, có phải anh cố ý hay không hả?

- Hắc hắc.

Hướng Nhật không trả lời mà chỉ cười cười.

- Quân Quân, nếu em đã thích thì sao không đeo lên đi?

Nhâm Quân có một ít nhăn nhó mà liếc mắc nhìn xung quanh.

- Nhiều người như vậy, em muốn đi ra ngoài rồi mới đeo.

Hướng Nhật lập tức hiểu được, hóa ra là do cô nàng này xấu hổ, liền ha ha cười:

- Vậy đi ra ngoài rồi đeo.

- Ừ.

Nhâm Quân lên tiếng thấp đến mức không thể nghe thấy được, sau đó thì lại nghĩ tới cái gì đó, khẽ hỏi:

- Đây là nhẫn kết hôn hay nhẫn đính hôn?

Hướng Nhật sớm đã có chuẩn bị, liền mặt dày nói:

- Đều giống nhau thôi!

Nhâm Quân đỏ mặt lên, chỉ thấy một luồng cảm giác hạnh phúc tràn ngập toàn thân, trong mắt không tránh khỏi có một màn sương mỏng, trong miệng lại ra vẻ chưa đủ mà nói:

- Anh phải đưa hai cái mới được.

Hướng Nhật biết cô nàng này đang nói trái lòng mình, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

- Tham lam quá chứ nhỉ?

Nhâm Quân kiều mỵ liếc hắn, cũng không để ý vẻ mặt của nam nhân mà trừng mắt.

- Đi chết đi, anh có đưa hay không?

- Anh đưa là được rồi chứ gì?

Hướng Nhật khóc tang nói, trong mắt lại tràn đầy tiếu ý. Hắn thầm than, đối với sức chống cự của cô bé này, mình thật sự là càng ngày càng kém rồi, chỉ một ánh mắt ném qua, lập tức "ngũ chi" đều đầu hàng.

- Đừng!

Nghe được nam nhân muốn làm theo ý mình, Nhâm Quân lập tức thay đổi giọng.

Hướng Nhật hoàn toàn không nói gì, vừa rồi muốn mình đưa, chờ lúc mình muốn đưa thì lại từ chối, trái tim cô gái này, quả thật là mò kim đáy biển, không thể nắm lấy a.

.

Tới sân bay thì đã hơn nửa tiếng rồi, hai người vội vã vào phòng chờ hành khách, bên trong nơi nơi đều đầy ắp người, tất cả tới đây đều đi đón người. Nhìn vào đường hành lang bên trong còn chưa có ai ra, Nhâm Quân thở dài một hơi:

- May là còn kịp.

Hướng Nhật cũng thở nhẹ một tiếng, lần đầu tới đón nhạc phụ tương lai, cũng may là còn chưa muộn. Nhìn qua Nhâm Quân bên cạnh đang ngắm nhìn nhẫn kim cương đeo ở tay của mình mà mỉm cười hạnh phúc, Hướng Nhật trong lòng kích động liền nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng.

Nhâm Quân đỏ mặt lên, rúc vào trong lòng nam nhân cũng không có phản kháng gì mà chỉ cảnh cáo:

- Đợi khi cha đi ra thì anh không được tác quái đó.

- Yên tâm, anh gần đây rất có quy củ, em cũng không phải không biết. Cho dù đến khách sạn thuê phòng, chúng ta cũng chỉ nghiên cứu thảo luận một chút triết lý đời người. Tuyệt đối không làm chuyện xấu.

Hướng Nhật cười hắc hắc, quả nhiên vẻ mặt rất có quy củ.

- Triết cái đầu của anh! Anh dám ức hiếp em, cẩn thận em nói cho cha biết, đến lúc ấy xem cha em thu thập anh thế nào?

Nhâm Quân đưa tay nắm lấy phần thịt bên hông của nam nhân, nhẹ nhàng xoay xuống.

Hướng Nhật vừa ôm lấy thân thể nàng một chút, chuẩn bị thừa dịp không có người nhìn chiếm một chút tiện nghi, không ngờ lúc này thân thể cảm thấy căng thẳng, đằng sau đột nhiên có người đẩy mạnh, thiếu chút nữa làm cho hắn ngã ra trước, âm thanh chung quanh bỗng nhiên trở nên ầm ỹ.

- Đi ra rồi, đi ra rồi.

Nguyên lai là trong đường hành lang đã có ngươi xuất hiện, tất cả đều kéo hành lý, không cần nhìn cũng biết hành khách trên phi cơ cuối cùng cũng đi ra rồi.

Ổn định lại thăng bằng, Hướng Nhật ôm chặt Nhâm Quân trong lòng, đồng thời đẩy những người khác ra, hướng thẳng đến phía trước.

- Bà xã, ai là nhạc phụ tương lai?

Nhâm Quân co lại trong lòng ngực nam nhân, mắt nhìn chăm chú phía dòng người xuất hiện trong đường hành lang, bỗng nhiên mắt sáng lên, giãy ra khỏi ngực nam nhân, kêu lớn:

- Cha, cha, con ở nơi này.

- Quân Quân!

Trả lời là một người trung niên khoảng 40 tuổi, dáng người cao cao, đến gần 1m9, tướng mạo cũng rất tuấn tú, rất có sức hấp dẫn của một nam nhân thành thục, nếu còn là thanh niên thì nhất định là anh chàng đẹp trai vang bóng một thời, còn giờ thì là trung niên đẹp mẽ, Hướng Nhật thầm nghĩ. Ông ta mặc trên người bộ âu phục phẳng phiu, một chút nhăn nheo cũng không có, tay phải kéo theo một cái hành lý to, trên tay trái là một cái áo khoác ngoài màu đen, trông rất phong độ.

- Cha, người cuối cùng cũng trở về, con và mẹ đều rất nhớ cha!

Nhâm Quân khôn khéo đi đến, tiếp nhận lấy áo khoác ngoài trên tay trái của cha mình.

- Vừa thấy mặt đã nói dễ nghe như vậy, có phải muốn kiếm một chút lợi ích từ cha?

Trung niên cười ha ha, đột nhiên chuyển ánh mắt qua Hướng Nhật bên cạnh:

- Vị này chính là?

Nhâm Quân ngay lập tức đỏ mặt, thấp giọng nói:

- Cha, hắn là bạn trai của con, Hướng Quỳ.

- Bá phụ khỏe ạ.

Hướng Nhật khẩn trương chào hỏi, đồng thời cũng tiếp nhận hành lý trong tay của trung niên đẹp mẽ, nhìn dáng người cao lớn của nhạc phụ tương lai này, hắn cuối cùng cũng biết chiều cao Nhâm Quân hóa ra là do di truyền từ nhạc phụ tương lai.

- Ha ha, cậu cũng khỏe a.

Trung niên đẹp mẽ làm như rất quen thân với Hướng Nhật, thực ra ông ta đã sớm đoán được, nhìn nam nhân có thể cùng đứng chung một chỗ với con gái như vậy, cũng có thể suy đoán được quan hệ hai người. Nhưng mà có chút kỳ quái, người con gái mắt cao hơn đầu này khi nào lại tìm được bạn trai, hơn nữa so với nàng lại còn thấp hơn. Tuy nhiên những lời như thế cũng không thể nói ra trước mặt, chuyện đó cũng quá thất lễ a.

Cẩn thật dò xét một chút người trẻ tuổi có thể trở thành con rể của mình, trung niên đẹp mẽ càng xem càng vừa lòng, mặc dù không cao lắm, nhưng bề ngoại lại không có gì trở ngại, với lại đối với mình không có kiêu ngạo hay siểm nịnh mà lại rất có tự tin. Đây chính là chỗ vừa ý của hắn đối với người trẻ tuổi này. Sau khi quan sát con rể, hắn liền đặt ánh mắt lên trên người con gái một chút, mới một khoảng thời gian không thấy muốn biết là nó gầy đi hay béo ra, trong lúc lơ đãng liếc đến chiếc nhẫn kim cương cực lớn trên ngón danh của con gái, trong mắt nhất thời lóe lên.

Trong lòng hơi ngạc nhiên, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài mà chỉ hỏi thăm.

- Tiểu Hướng công tác ở đâu a?

Hướng Nhật còn chưa kịp mở miệng, Nhâm Quân đã cướp lời.

- Nói cái gì đó, cha, hắn là học sinh của mẹ, còn chưa tốt nghiệp đấy, công tác ở đâu ra?

- Học sinh?

Trung niên đẹp mẽ trong mắt hiện lên một chút lo ngại, cẩn thận liếc mắt dò xét Hướng Nhật, phát hiện ra hắn ăn mặc rất bình thường, không hề có chỗ nào đặc biệt, trong mắt lộ ra chút nghi hoặc.

Đang muốn hỏi tiếp gì đó thì bên cạnh truyền đến một âm thanh hào phóng:

- Lão Nhâm, ngươi về rồi, như thế nào lại không gọi điện thoại cho ta? Nếu không phải Tiểu Tiêu nói cho ta biết, ta còn không biết hôm nay ngươi trở về đấy.

Một đại thúc trung niên đang đi tới, mặc dù cũng là một thân âu phục đeo cà vạt, nhưng hình tượng lại kém xa so với trung niên đẹp mẽ. Người này bụng nhô ra, tướng mạo cũng bình thường, miễn cưỡng vẫn có một chút điểm có thể so sánh.

Ở bên cạnh hắn còn có một người tuổi còn trẻ, đi giày tây, cao khoảng một mét tám, tướng mạo cũng có chút tương tự với đại thúc trung niên, tuy nhiên lại đẹp trai hơn nhiều, không nhìn ra được là cháu trai hay con trai của hắn nữa. Ban đầu nhìn mọi thứ rất nhàm chán nhưng khi hắn thấy dáng người cùng khuôn mặt tinh sảo của Nhâm Quân thì mắt sáng lên, thay đổi thái độ ngả ngớn vừa rồi mà ngẩng đầu ưỡn ngực lên.

Còn Hướng Nhật đang xách hành lý bên cạnh thì tự động bị bỏ qua rồi.

Khi nhìn thấy đại thúc trung niên xuất hiện, trên mặt của trung niên đẹp mẽ có phần không biết làm thế nào.

- Lão Lý, không phải ta không muốn cho tiểu tử kia nói, chỉ là không muốn làm phiền ngươi a.

- Phiền toái cái gì! Ngươi với ta là quan hệ gì, là bạn bè từ trung học đến bây giờ, tình cảm qua lại vài chục năm nay, ta không tới đón ngươi thì ai đón ngươi, ngươi cũng không nên suy nghĩ nữa!

Trông đại thúc giả vờ tức giận nói, đột nhiên lại chuyển hướng qua Nhâm Quân:

- Được rồi, đây chính là cháu gái Quân Quân à, đã lớn như vậy rồi, thiếu chút nữa không nhận ra.

- Lý thúc thúc khỏe ạ.

Thấy được ánh mắt của cha mình, Nhâm Quân cũng không thể làm bộ không nhìn thấy, chỉ có thể hướng về đại thúc mà chào hỏi.

Trung niên đại thúc kéo tên đẹp trai trẻ tuổi bên cạnh sớm đã nóng lòng nói.

- Lại đây, để ta giới thiệu một chút, đây là con ta, thế nào, đẹp trai không, so với hắn, lão tử ta còn đẹp trai hơn nhiều, ha ha.

Đại thúc trung niên rất có tinh thần hài hước, đồng thời da mặt cũng đủ dày.

- Cô khỏe chứ?

Tên đẹp trai trẻ tuổi lễ phép nhìn Nhâm Quân nói, sau đó lại tiếp tục hướng về trung niên đẹp mẽ chào hỏi:

- Nhâm thúc thúc cũng tốt chứ ạ!

- Ừ.

Trung niên đẹp mẽ hơi gật đầu, trên mặt có một chút lo lắng.

- Lão Lý, đừng nói những chuyện này nữa, ta muốn về với lão bã của ta.

- Gấp cái gì! Xe ta đã ở sẵn bên ngoài.

Đại thúc trung niên nhìn thoáng qua người con trai đối diện vừa nhìn Nhâm Quân bên cạnh, sau khi xem xét liền gật gật đầu, sau đó lại khó chịu nhìn lão soái ca nói:

- Khó có khi ta đi đón ngươi, như vậy đi, chúng ta đi ăn cơm, bữa ăn này ta xin mời.Nếu ngươi không đi, chính là xem thường ta, đừng trách ta tuyệt giao với ngươi!

Thấy đối phương uy hiếp, trung niên đẹp mẽ cũng không có biện pháp, chỉ đánh thở dài một hơi.

- Vậy được rồi, tuy nhiên ta muốn gọi điện thoại cho bà xã của ta trước.

Đọc truyện chữ Full