TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1298: Thật sự rất âm hiểm

Nhâm Kiện Nhân đau đến tê tái, đau đến nổi không chịu nổi nữa, muốn hôn mê ngất đi luôn. Hắn ta ôm lấy một bên má, tức giận trừng mắt nhìn Lý Gia Sinh.

Lý Gia Sinh bị Nhâm Kiện Nhân nhìn, tỏ vẻ vô tội, tao cũng bị thương không nhẹ vậy, mày trừng tao làm gì?

Thấy vẻ vô tội của Lý Gia Sinh, lửa giận trong lòng Nhâm Kiện Nhân bốc lên, phẫn nộ nổi lên từ trong đáy lòng, giơ một ngón tay chỉ về mặt của Lý Gia Sinh, quát: "Sao mày lại ném phi đao như vậy? Mày cố ý hại tao đúng không?"

Lý Gia Sinh cũng đang khó chịu, bị Nhâm Kiện Nhân quát như thế, nhất thời sửng sốt, chờ hắn nghe rõ ý tứ trong lời nói của Nhâm Kiện Nhân, không khỏi nổi giận, trừng mắt nhìn Nhâm Kiện Nhân: "Mày bắt chước theo người ta, cúi người đón phi đao, bây giờ bị thương, mày còn đổ lỗi cho tao?"

"Cái gì mà tao cúi người đón phi đao? Tao bị trợt chân, thân thể nghiêng tới, không ngờ mày lại cố ý dùng phi đao ném tao!" Nhâm Kiện Nhân hung dữ nhìn Lý Gia Sinh.

"Cái gì, mày bị trợt chân? Phi đao của tao đã ném ra ngoài rồi, mày mới cúi người, ở dưới ai cũng thấy rõ cả, con mẹ mày dám ngậm máu phun người à?" Lý Gia Sinh bị chửi như vậy, rất là tức giận, hắn muốn tỏ vẻ oan uổng trước mặt mọi người.

"Vớ vẫn, vậy sao lúc đầu mày ném tốt như vậy, mà tự nhiên tao bị trợt chân, là mày liền ném vào mặt tao?" Nhâm Kiện Nhân vẫn không có ý định buông tha.

"Chân tao bị thương! Ném như không phải mày muốn cho Dương Minh một bài học, tao dùng phi đao ném hắn làm gì?" Đầu óc của Lý Gia Sinh bây giờ đã trở nên điên cuồng rồi, bắt đầu không quan tâm đến xung quanh: "Nếu tao không ném phi đao về hướng hắn, hắn có thể bắn trả phi đao ngược về sao? Tao có thể bị thương sao?"

Ồn ào. người bên dưới nghe Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh nói chuyện xong, lập tức rõ ràng.

"Thì ra Lý Gia Sinh cố ý! Tên này thật là đê tiện!"

"Đúng vậy, Dương Minh đã giúp hắn vô ích rồi, đúng là không thể lấy lòng quân tử đo dạ tiểu nhân được!"

"Thì ra là như thế!"

"Con mẹ nó được là đê tiện!"

"Cái hội quán Tae Kwon Do này, tự nhiên lại bị hai tên cầm thú này chiếm giữa, cho dù tao có hứng thú với Tae Kwon Do, cũng không thèm vào chổ của bọn chúng, tao thà rằng đi ra ngoài học!"

"Đúng, đừng ai tham gia vào cái hội quán chết tiệt của chúng, bọn chúng là tiểu nhân!"

"Cũng may Dương Minh may mắn, bọn chúng lòng dạ khó lường như vậy, đã sớm có ý định hãm hại Dương Minh rồi!"

"Cút đi, cút xuống đi, hai con chó!"

Vốn nhìn thấy Nhâm Kiện Nhân bị thương, người bên dưới mặc dù có chút khinh bỉ việc Nhâm Kiện Nhân học theo Dương Minh, nhưng mà cũng có chút đồng tình với bi kịch của hắn.

Nhưng mà bây giờ mọi người đều cho rằng bọn chúng tự chuốc lấy khổ, ngay cả Vương Biệt bên dưới, dù muốn nói thay cho chúng cũng không thể tìm được lời nào! Cái tình huống như vậy, nếu Vương Biệt mà lên tiếng, không chỉ là không giải thích rõ ràng, còn khiến cho cả đám người nổi giận, ăn đòn đến no luôn, cho nên Vương Biệt chọn biện pháp im lặng là vàng.

Lãnh đạo trường học bên dưới vốn cũng quan tâm đến vết thương của Nhâm Kiện Nhân, nhưng mà nghe Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh nói chuyện xong, biểu tình trên mặt liền cứng đờ lại, qua một hồi lâu mới hô to lên sân khấu: "Từ Khiêm đâu, cậu xem cậu đã làm cái việc tốt gì đây? Mau ra dẫn mấy người này đi vào đi!"

Lãnh đạo trường học cũng không ngờ, đường đường là xã trưởng và phó xã trưởng của hội quán Tae Kwon Do Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh, tự nhiên lại điên đến mức như vậy! Tự nhiên muốn dùng phi đao hãm hại người khác, quả thật là một việc trước giờ chưa từng nghe! Từ lúc thành lập trường đến giờ, cũng chưa từng phát sinh chuyện sinh viên lên sân khấu hãm người khác trong ngày lễ nghệ thật! Cái tên Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh này là người đầu tiên, từ đó đến giờ cũng là người duy nhất, quả thật đúng là làm mất mặt của trường học! Thật đúng là mất mặt!

Từ Khiêm ho khan hai tiếng, hắn biết, ấn tượng tốt của hắn trong lòng các lãnh đạo trường học đã biến mất, vốn đây là một tiết mục được hoan nghênh không gì sánh được, nhưng bây giờ lại đưa đến kết quả như vậy, sớm biết thế này thì lúc hết thời gian, hắn đã bảo Trữ Thầm và Lại Húc Minh kêu bọn họ ngừng rồi.

Sinh viên xảy ra một chuyện kinh khủng như vậy, hai cán bộ của hội sinh viên, xã trưởng và phó xả trưởng, âm mưu dùng phi đao tổn thương bạn học khác, cái này quả thật đã kinh khủng đến cực điểm rồi! Hắn là chủ tịch hội sinh viên, chắc chắn là không chạy khỏi trách nhiệm rồi! Tuy rằng chuyện này không liên quan đến hắn, nhưng mà cũng khó thoát khỏi tội xét duyệt không rõ ràng và nhìn người không được, giải quyết không tốt thì có thể khiến cho hắn khỏi ngồi cái ghế chủ tịch này nữa! Nghĩ đến đây, Từ Khiêm vô cùng phẫn nộ, biết như vậy thì lúc đầu không nên đáp ứng hai tên này cùng biểu diễn với Dương Minh và Lâm Chỉ Vận! Tiết mục của người ta được hoan nghênh như vậy, có hai tên này tham dự vào, liền biến thành bi kịch! Từ Khiêm phái mấy người có sức lớn chạy lên sân khấu, kéo Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh ra sau, chửi ầm cả lên: "Hai đứa mày có biết xấu hổ hay không vậy? Ngay cả chuyện kinh khủng như vậy mà cũng dám làm trên sân khấu? Công khai tổn thương bạn học khác, bọn mày cũng không biết kiêng nể gì sao? Nói cho bọn mày biết, bọn mày chờ trường học xử phạt đi!"

Từ Khiêm mắng xong, không chờ hai tên này giải thích, bây giờ hắn không muốn nhìn thấy hai tên khốn này, vung tay lên, để cho mấy người khác mang bọn chúng đến bệnh viện, chờ băng bó xong rồi tính sổ sau.

"Trữ Thầm, Lại Minh Húc, hai người đi ra mau lên, tiếp tục nội dung tiếp theo, khống chế cục diện lại" Hắn thở dài, lúc này hắn không thể làm rối loạn được, cần phải thể hiện ra thái độ ổn định, lấy đại cục làm trọng, như vậy mới có thể làm cho lãnh đạo trường học không trách hắn.

Bây giờ giải thích thế nào cũng không dùng được, chỉ có thể chứng minh bằng hành động thực tế cứu vớt sai lầm thôi, cũng may là Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh đã đem toàn bộ âm mưu nói ra, lãnh đạo trường học có trách tội thì cũng trách được tội thất trách thôi, cũng không thể đem vấn đề này đổ lên đầu hắn được.

Nghĩ đến đây, Từ Khiêm hơi yên tâm lại.

Trữ Thầm và Lại Húc Minh bước lên sân khấu, Trữ Thầm cầm lấy micro nói: "Xin lỗi các bạn học, vừa rồi là một chút sai lầm, tiết mục này phải tạm dừng lại, chúng ta tiếp tục tiết mục tiếp theo thôi"

Trữ Thầm nói rất nhẹ nhàng, bởi vì vừa rồi nàng cũng vừa mới bị kinh hãi xong, nhưng mà những người bên dưới thì không dễ dàng bỏ qua, cho rằng Trữ Thầm nói như vậy là có ý bao che cho Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh, nhất thời nổi giận đến tím mặt.

"Cái gì mà chút sai lầm? Bọn chúng là mưu sát! Hội sinh viên của các người có phải là muốn thiên vị hay không?"

"Chuyện kinh hãi như vậy mà các người nói là chút sai lầm?"

"Đúng vậy, nếu các người không cho chúng tôi một giải thích hợp lý, chúng tôi thề không bỏ qua đâu!"

"Trường học và hội sinh viên không xử lý bọn chúng, không cho chúng tôi một lời giải thích, thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát, để cho cảnh sát đến xử lý! Hành vi của hai tên đó đủ để cấu thành tội rồi, có ai học bên hệ luật không, đứng ra nói chuyện đi!"

"Tao học bên luật này! Hành vi của hai tên kia đủ cấu thành tội gây tổn thương cho người khác có âm mưu, nặng hơn là mưu sát!"

Trữ Thầm đau đầu, những lời chỉ trích đến như sóng thần vậy, làm cho nàng luống cuống tay chân, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.

"Mọi người trước tiên xin im lặng một chút, đây là hội trường nơi diễn ra ngày lễ nghệ thuật, có chuyện gì mọi người chờ kết thúc rồi tính." Lại Húc Minh tuy rằng có năng lực dẫn chương trình, nhưng mà năng lực xử lý tình huống khẩn cấp thì lại không có, hắn cũng chỉ thuận theo tình hình bên dưới của khán giả, làm theo ý của khán giả, chứ không thể nào làm ổn định lại cục diện được.

Nhưng những người bên dưới không thèm nghe lời hắn, nói ra những nghi hoặc trong lòng của mình.

Mắt thấy tình thế đã không còn cách khống chế, Từ Khiêm bó tay, vội vàng đi ra khỏi phía sau, nhìn thoáng qua đám đông người phẫn nộ đang đứng dậy, nói nhanh: "Các vị! Các vị bạn học, hãy nghe tôi nói hai câu được chứ?"

"Mày muốn nói cái gì? Mày cũng muốn che chở cho hai con chó đó à?" Một người bên dưới hỏi ngược lại.

"Các bạn, chuyện của Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh xảy ra quá đột ngột, trước đó chúng tôi không hề biết, hơn nữa bọn họ đều bị thương, được đưa đến bệnh viện rồi, chuyện này, tôi thấy nên chờ ngày lễ kết thúc, sau đó nghe thông báo của trường học được chứ? Còn bây giờ chúng ta tiếp tục được không?" Từ Khiêm cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên thân thiện một chút.

Nhưng mà hắn đã uổng sức rồi, hắn thân thiện thì giúp được cái ích gì? Những người bên dưới cũng không thèm nghe hắn nữa: "Còn thông báo cái gì nữa? Các người muốn tự quyết hả? Chúng tôi không phải là kẻ ngu, các người lăn qua lăn lại, là không giải quyết gì hết, đừng cho rằng chúng tôi không biết!"

"Đúng vậy, mày cho rằng mày là chủ tịch thật sao, còn xem bọn tao là công dân? Chờ? Bọn tao không chờ được, bây giờ mày xử lý ngay cho tao đi, hai tên đó nên làm thế nào?"

Từ Khiêm thật không ngờ tình hình lại phát triển đến mức này, trong lòng thầm mắng hai tên khốn Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh, bây giờ hắn rất muốn nói với mọi người rằng, hắn muốn đuổi hai tên bại hoại này ra khỏi trường học! Nhưng mà hắn không thể nói ra điều đó! Tuy rằng là chủ tịch hội sinh viên, nhưng hắn không có quyền đuổi học người khác! Quả thật, chuyện xử lý Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh thế nào, trường học khẳng định sẽ trưng cầu ý kiến của hắn, nhưng mà cũng chỉ là trưng cầu thôi, còn quyết định cuối cùng vẫn nằm ở lãnh đạo trường học, chứ không phải là chủ tịch hội sinh viên như hắn! Nếu như không có lãnh đạo trường học ngồi bên dưới, thì Từ Khiêm tùy tiện nói vài câu để khống chế sự tình lại cũng được, nhưng mà lãnh đạo đang ngồi ngay đó, hắn dám nói lung tung sao? Cái này không phải là lừa dối qua cửa, mà mỗi một câu nói của hắn, trong mắt của lãnh đạo đều cho rằng đây là suy nghĩ thật của hắn, hắn làm sao mà dám vượt quyền được?

Trong lúc Từ khiêm cảm thấy khó xử, không biết nên làm thế nào cho tốt thì Dương Minh cười cười đi đến vỗ vai hắn, nói: "Từ chủ tịch, để tôi nói với bọn họ vài câu"

Từ Khiêm nghe ra giọng nói của Dương Minh, trong lòng khẽ động, đúng rồi! Tại sao mình lại quên mất hắn nhĩ? Tục ngữ nói thật đúng, giải linh cần người tu hệ linh, những người này phẫn nộ, hoàn toàn là vì muốn bênh vực cho Dương Minh, cho nên, chỉ cần Dương Minh lên tiếng, những người này không nghe sao? Nghĩ đến đây, sắc mặt của Từ Khiêm liền tươi như hoa, vội vàng đưa vị trí micro lại cho Dương Minh, làm ra tư thế người nghe.

"Các bạn cùng học, mọi người, xin yên lặng một chút" Giọng nói của Dương Minh không lớn, còn nhỏ hơn cả Trữ Thầm, Lại Húc Minh hay Từ Khiêm nữa, nhưng mà giống như là có ma lực vậy, Dương Minh vừa dứt lời, tiếng ồn ào lúc đầu nhanh chóng biến mất, cả hội trường yên tĩnh trở lại.

Từ Khiêm và Lại Húc Minh không khỏi trừng to mắt, thầm nghĩ, thần kỳ quá đi thôi! Dương Minh chỉ cần một câu nói là đã giải quyết vấn đề rồi sao? Sớm biết như vậy thì để hắn nói ngay từ đầu rồi, không cần phải tự mình tốn sức.

Nhưng mà, có một người đang rất khó chịu, đó chính là Trữ Thầm! Nàng ta rất khó chịu vì hành động một câu nói trấn an mọi người của Dương Minh, trong lòng cũng có chút tức giận về địa vị của Dương Minh trong lòng mọi người! Theo lý thuyết, chủ tịch hội sinh viên trong mắt mọi người mới là sự tồn tại cao nhất, mà tên Dương Minh này còn cao hơn?

Nàng ta tức giận không phải là vì mình nói mà người khác không nghe, mà bởi vì Từ Khiêm, người mà nàng thích, có địa vị trong cảm nhận của mọi người còn không bằng một tên múa tạp kỹ trên sân khấu như Dương Minh! Âm thầm trừng mắt nhìn Dương Minh, sau đó đưa mắt qua nhìn Từ Khiêm, nhu tình lại như nước.

"Mọi người, mọi người đòi lại công bằng cho tôi, tôi rất hiểu, bởi vì bản thân tôi cũng thấy đúng! Loại hành vi đê tiện của Lý Gia Sinh rất đáng giận, uổng công tôi đã nói giúp hắn một lần!" Dương Minh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Nhưng mà, mọi người cũng không cần kích động, trước đó có một người nói rất đúng, mày đang làm gì, ông trời vẫn đang nhìn! Làm ra loại chuyện đê tiện như vậy, kết quả đã có báo ứng rồi, cho nên có thể coi như là bị trời phạt, hơn nữa, tôi tin rằng, trong chuyện này, lãnh đạo trường học sẽ không bỏ qua cho hai người kia, còn xử lý hai người kia thế nào thì lãnh đạo trường học cũng không có khả năng đưa ra câu trả lời thuyết phục ngay lập tức cho mọi người được! Dù sao thì trường học cũng không phải của một người, mà là của tất cả cho người, cho nên lãnh đạo cũng không thể nghe theo lời của một người, mà cần phải thảo luận với nhau thì mới quyết định được. Cho nên, chỉ cần mọi người kiên trì chờ đợi, thì sẽ có kết quả thôi! Tin rằng trường học sẽ cho mọi người một kết quả thỏa đáng, tôi nghĩ, hai người kia làm ra làm ra loại chuyện độc ác như vậy, kết quả nhẹ nhất cũng là đuổi học đúng không?"

Từ Khiêm và lãnh đạo trường học nghe Dương Minh nói như vậy, trong lòng rất tán thành, thầm nghĩ, Dương Minh này thật không tồi, lấy đại cục làm trọng, thật sự nói lên được điều trong lòng mọi người.

Đương nhiên, đây là suy nghĩ nãy giờ của Dương Minh trong lúc đứng nghe người ta nói, nhưng mà câu nói cuối cùng của Dương Minh, lại làm cho mọi người cả kinh! Kết quả nhẹ nhất là đuổi học? Cái này là nhẹ nhất sao? Lời này của Dương Minh quả thật đúng là hung ác, nói ra trước mặt mọi người như vậy, nhẹ nhất là đuổi học, như vậy, nếu trường học không đuổi họ, vậy thì trong mắt mọi người sẽ biến thành làm rối kỷ cương! Thật sự rất là âm hiểm! Lãnh đạo trường học nhất thời đau đầu, xem ra Dương Minh này cũng là người mang thù! Nhưng mà cũng không có biện pháp, ai gặp cảnh này mà không tức giận? Lãnh đạo trường cũng chỉ có thể đợi trở về rồi mở cuộc họp nghiên cứu, bây giờ cần phải để cho lễ nghệ thuật được tiến hành mới đúng.

Nói cách khác, nếu như bây giờ bị ép kết thúc, vậy thì có thể sẽ trở thành trò cười trong mắt trường khác, vẫn chưa có trường học nào vì tình huống như vậy mà kết thúc lễ nghệ thuật đâu.

"Nếu Dương Minh đã nói như vậy, chúng ta tiếp tục tiết mục tiếp theo thôi"

"Đúng vậy, đuổi bọn chúng là được, chúng ta cũng không có yêu cầu gì khác, sống chung với một người như vậy, thật sự đúng là dọa người!"

"Đúng vậy, ác như thế, còn ghê tởm hơn lưu manh trong xã hội!"

Dương Minh nói xong, đưa micro lại cho Trữ Thầm, Trữ Thầm hừ một tiếng, quay đầu đi, không thèm tiếp, Dương Minh khó hiểu, mình đã trêu chọc gì cô nàng này? Nàng bị tâm thần sao?

Giao micro cho Lại Minh Húc bên cạnh Trữ Thầm, Dương Minh và Lâm Chỉ Vận lui xuống dưới, Từ Khiêm biết tình thế đã ổn định, vì thế cùng Dương Minh đi xuống, để sân khấu lại cho hai người dẫn chương trình.

Tiết mục tiếp theo rốt cục đã được tiến hành thuận lợi, tiếp tục kế tiếp là một tiểu phẩm, là một vở hài kịch do chính sinh viên tự viết kịch bản và tự tập, những người này đã ở phía sau cánh gà chuẩn bị cả nửa ngày rồi, thời gian của mỗi tiết mục cũng đã qua rồi, nhưng mà đợi mãi cũng không thấy người nào thông báo đi lên sân khấu cả, bọn họ chờ đợi đến lo lắng luôn, đều có suy nghĩ rằng người trong bên tổ chức có phải là đã quên bọn họ rồi không?

Ngay trong lúc bọn họ định từ bỏ, thì nhân viên công tác rốt cục đã chạy đến thông báo bọn họ lên sân khấu biểu diễn, mấy người này hoang mang bước lên sân khấu.

Nhưng mà, càng khẩn trương thì lên trên sân khấu càng nói sai lời thoại, nhưng mà sai lời thoại thì lại càng buồn cười, làm cho mọi người bên dưới cười vang lên, hiệu quả đạt được còn hơn cả mong muốn nữa, làm cho bầu không khí của cả hội trường trở nên vui vẻ.

"Cái tên Dương Minh kia thật là thối, hắn nghĩ hắn là ai chứ? Đoạt hết danh tiếng của anh trên sân khấu" Trữ Thầm khó chịu, vừa đi vừa mách với Từ Khiêm.

Cái này đâu có tính là đọat hết danh tiếng" Từ Khiêm không thèm để ý, nhún vai nói: "Chúng ta còn phải cảm ơn hắn, nếu hắn không giải vây cho chúng ta, chúng ta thật đúng là không biết nên làm thế nào luôn đây!"

"
Chỉ có anh là rộng lượng thôi, không tính toán giống như hắn!" Trữ Thầm mỉm cười nhìn Từ Khiêm: "Vốn dĩ chuyện này là do hắn gây ra, chúng ta cảm ơn hắn cái gì? Hắn là khổ chủ, đương nhiên phải là hắn nói!"

"
Cũng không thể nói như vậy, lực ảnh hưởng của hắn rất mạnh" Từ Khiêm đương nhiên biết tâm của Trữ Thầm hướng về mình rồi, nhưng mà Trữ Thầm càng như vậy, Từ Khiêm càng khó chịu, người hắn thích là Lâm Chỉ Vận, chứ không phải là Trữ Thầm.

"
Mạnh cái gì chứ, nhìn bộ dáng của hắn, cũng chỉ là lấy lòng người mà thôi, nếu như hắn không đắc tội Nhâm Kiện Nhân, vậy thì Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh cũng không nhằm vào hắn, em thấy cái này là quả báo mà" Trữ Thầm hừ nói.

Từ Khiêm cười cười, trong lòng bắt đầu suy nghĩ về quan hệ của Dương Minh và Lâm Chỉ Vận, Dương Minh này thật sự không có chút gì với Lâm Chỉ Vận chứ? Tuy rằng bạn gái của Dương Minh là Trần Mộng Nghiên, nhưng mà trai chưa vợ gái chưa chồng mà.

Đọc truyện chữ Full