TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 491: Tập kích sau lưng người

Ngày thứ hai, ăn xong bữa sáng, Hướng Nhật quay trở lại trong căn phòng nhỏ của mình ngồi xem TV.

Còn buồng trong của nữ hoàng thì đã có nhân viên khách sạn đến lắp cửa phòng và cửa phòng ngủ mới.

Thư Dĩnh thì đi ra ngoài tìm nữ nhân mê tín Monica tiếp tục bàn chi tiết về chuyện hợp tác, nữ hoàng cũng đi theo, tựa như là đối với chuyện hợp tác của hai nhà này cũng tương đối hứng thú.

Dù sao bây giờ đối với nữ hoàng này mà nói, muốn tìm cho mình một công việc để thoát khỏi cái cảnh nhàm chán cơm bưng nước rót dường như cũng là một chuyện đương nhiên.

Một mình Hướng Nhật nhàm chán ngồi xem TV, bỗng dưng hắn vô tình chuyển sang kênh tin tức, chỉ thấy, kênh này đang đưa tin về sự kiện đọ súng trấn động xảy ra ngày hôm qua bên trong tòa cao ốc Empire State Building, đồng thời, ở phần cuối của tin tức, cô phát thanh viên gợi cảm có nói, hành động khủng bố lần này đã có một nhóm phần tử vũ trang đứng ra nhận trách nhiệm.

Hướng Nhật nghe mà chỉ muốn trực tiếp chửi thẳng vào mặt mấy thằng ngu ngốc, chính phủ nước Mỹ đang lo tìm cớ lừa dối dân chúng, mà tự dưng lại lòi ra một đám khủng bố ngu như lợn tự đưa đến cửa.

Việc này cứ như kiểu chẳng may nuốt phải một đống viagra, bỗng dưng chớp nhoáng có người đưa một mỹ nữ khỏa thân tới tận miệng, so với đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi còn muốn cảm động hơn.

Xem hết bản tin, Hướng Nhật trực tiếp tắt TV, chuẩn bị đi ra tìm bọn người Trương Thái Bạch và Du TIểu Cường, xem bọn họ có chuyện gì cần mình giúp gì không.

Một mình đi bộ trên phố người Hoa, thỉnh thoảng nhìn vài cô em gợi cảm ở hai bên đường, Hướng Nhật cảm thấy đi chơi cuộc sống như vậy quả thật là rất nhàn nhã, nếu có thể, nói không chừng khi già cả hắn có thể di cư đến đây sống không chừng.

Trên đường, hắn đi ngang qua một cửa hàng trang phục mới khai trương, qua lớp kính có thể nhìn thấy những bộ trang phục tân thời khoác lên trên mình các người mẫu bằng nhựa.

Đương nhiên, điểm ấy cũng không thể hấp dẫn ánh mắt của Hướng Nhật, trang phục giống như vậy, có thể thấy ở khắp nơi.

Thu hút ánh mắt của Hướng Nhật đó là một cô nàng tóc đen ở phía trước mặt kính, mặc cái áo T - Shirt và một cái váy ngắn cũn cỡn, lộ ra cặp đùi gợi cảm, đang leo lên một cái thang xếp, tuy nhiên dáng vẻ như lại rất sợ cái thang bất ổn có thể làm mình té xuống, cho nên leo được một nửa, lại leo trở xuống.

Khi nghe đựơc bên cạnh có tiếng bước chân, cô nàng tóc đen có thể nghĩ tới khả năng nhờ người qua đường giúp đỡ, liền đem ánh mắt đặt lên người Hướng Nhật đang đến gần kia.

Hướng Nhật chưa ý thức được mình là người qua đường mà đối phương muốn xin giúp đỡ, hắn chỉ bâng quơ liếc một cái, vừa muốn đi qua, cô nàng tóc đen đã gọi hắn:

- Vị tiên sinh này, có thể giúp ta một chút được không?

- Giữ thang?

Hướng Nhật suy nghĩ một lát, lập tức hiểu được ý đồ của đối phương.

- Đúng vậy, xin hỏi tiên sinh có thể chứ?

Cô nàng tóc đen mở to cặp mắt câu hồn, thò ra đầu lưỡi đầy đặn gợi cảm liếm cặp môi một chút.

- Không thành vấn đề.

Mặc dù cảm thấy cô nàng trước mắt này câu dẫn đàn ông hơi quá lộ liễu, nhưng Hướng Nhật thấy đối phương là mỹ nữ nên cũng không có ý định từ chối.

Dù sao cũng là chuyện trong chốc lát, cũng không mất bao nhiêu thời gian.

- Rất cám ơn ngài.

Cô nàng tóc đen khom lưng xuống cám ơn, làm cho cổ áo cũng xuống tới mức thấp nhất.

Hướng Nhật chỉ cần đưa mắt nhìn lên, là có thể thấy được nửa vòng tròn cực lớn, dường như không đeo cái gì che cả? Trong lòng nghĩ vậy, Hướng Nhật lại nói:

- Không cần khách khí.

Có thể là do cảm thấy có người giúp đỡ, cô nàng tóc đen lại sinh ra cảm giác an toàn, nhẹ nhàng bò lên thang xếp, không cẩn thận giống như vừa rồi nữa.

Hướng Nhật đỡ ở phía dưới, giúp người ta đỡ thang xếp cảm thấy có chút nhàm chán, ngẩng đầu lên nhìn, chuẩn bị nhìn xem cô nàng này làm gì, vừa rồi hắn thấy trong tay đối phương không có chút vật dụng gì, cũng không biết bò cao như vậy để làm gì.

Không ngờ vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện mông đối phương lại nhắm vào chính mình, với lại, váy ban đầu đã đủ ngắn, bây giờ lại bò lên trên kia, cái váy ngắn càng không thể phát huy tác dụng bảo vệ.

Đúng lúc Hướng Nhật ngửa mặt trông lên, góc độ cũng rất tốt, cái váy của cô em này lại ngắn nên chỉ cần một chút ánh sáng thì có thể nhìn không sót thứ gì.

Tuy nhiên cũng không biết là cô nàng mặc váy ngắn này có ý định che đậy mình hay không, cho dù bò rất cao, nhưng hai chân vẫn khép lại như cũ, phong cảnh ở trong váy ngắn cũng vẫn mờ ảo như cũ.

Tuy rằng có phong cảnh như vậy để nhìn, nhưng đây là ở nơi công cộng, Hướng Nhật cũng không muốn người ta cho rằng mình là một tên sắc lang.

Chỉ là ngẩng đầu nhìn lên một chút, rồi lại tiếp tục cúi đầu, hoặc chuyển sang nhìn khung cảnh chung quanh.

Ngay cả mục đích vừa mới dự định là nhìn xem cô nàng này cuối cùng là muốn làm gì, hắn cũng quên mất.

Lúc này, một người trung niên mập ục ịch đầu trần đã đi tới, thấy Hướng Nhật đang giữ thang hộ người khác, mà đứng trên thang là một mỹ nữ ăn mặc khêu gợi.

Nam nhân đầu trần vẻ mặt ngay lập tức trở nên dâm tiện, đi đến bên cạnh Hướng Nhật, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt bắn thẳng vào dưới cặp đùi của người ta.

Hướng Nhật nhịn không được muốn khinh thường phỉ nhổ, tên này, giống như mấy trăm năm nay chưa từng gặp đàn bà, ở trên đường mà làm cái hành vi dâm tiện như vậy, đúng là giống như một con chó đang phát dục.

Tuy nhiên Hướng Nhật cũng chẳng buồn nói, dù sao cô nàng gợi cảm kia cũng không phải là gì của mình, có bị nhìn thì mình cũng chẳng việc gì phải đau lòng.

Nam nhân đầu trần nhìn một hồi lâu, thậm chí còn muốn bò lên thang xếp để thấy rõ một chút, nhưng nghĩ lại cái dạng hành động như thế này sẽ dẫn đến ánh mắt của vị mỹ nữ kia nên đành thôi, ngược lại quay sang Hướng Nhật mà nói:

- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi nhìn cũng thật lâu chứ?

Không đợi Hướng Nhật trả lời, hắn lại tiếp tục dùng ngôn ngữ dâm dục:

- Ả nầy thật sự phê quá, nếu có thể lên giường một lần thì.

Phía sau thì dùng một tràng cười để thay thế, nhưng ai cũng nghe được phía sau hắn muốn nói là cái ý gì.

Hướng Nhật cũng chẳng buồn để ý đến hắn, tên cầm thú này, cả người đều là dâm thú.

Hướng Nhật đem ánh mắt nhìn sang một hướng khác, không thèm để ý tên kia nữa.

Nam nhân đầu trần nhìn một lát, có lẽ là không thấy được chỗ kín của vị mỹ nữ trên thang xếp, thêm vào biểu tình khó hiểu của Hướng Nhật, hắn đành lắc đầu, thất vọng mà bỏ đi.

Tuy nhiên trước khi đi, còn nghển cổ nhìn dưới váy của vị mỹ nữ kia một lần nữa mới thôi.

Hướng Nhật trong lòng tự dưng có chút bực bội, hơi mất kiên nhẫn, đúng ra muốn nhìn xem cô em trên kia đang muốn làm chuyện gì, một khoảng thời gian dài như vậy còn chưa xong, không cần lâu như vậy chứ? Hướng Nhật lần thứ hai hướng mắt lên nhìn, tuy nhiên lần này có ý tránh né mông đối phương, nhìn về phía tay của cô nàng tóc đen.

Tuy nhiên vì đối phương dùng phân nửa thân thể để che, từ đầu đến cuối cũng không thấy được nàng đang làm gì.

Mơ hồ chỉ thấy tay của cô em này có động đậy, muốn nhìn được rõ thì chỉ có thay đổi vị trí mới được.

Hướng Nhật đang tính từ bên này bước sang bên kia, dù sao lấy năng lực của hắn, cho dù thang xếp có sụp xuống thì trong nháy mắt hắn cũng có thể ứng phó, không đến mức khiến cho cô nàng này có cái nguy hiểm gì.

Đang muốn hành động, lại cảm giác được toàn thân không được tự nhiên, dường như có người luôn quan sát ở phía sau hắn.

Hướng Nhật lập tức cảnh giác, hắn tin tưởng vào trực giác của mình, cho nên hắn dám chắc chắn sẽ không phạm sai lầm, nhất định có người đang nhìn hắn, hoặc là đang chú ý nhất cử nhất động của hắn.

Cái này không thể không khiến cho Hướng Nhật có một chút liên tưởng, chẳng lẽ cô nàng trên thang xếp ban đầu chính là cố ý ở chỗ này để làm mình mắc câu? Nhưng lập tức, hắn vứt ngay cái ý nghĩ này, bởi vì như vậy cũng quá khoa trương đi, lại không ai biết mình đi đường này, Hướng Nhật cũng không tin trên thế giới này có người đoán được tương lai.

Cẩn thận cảm giác một chút, ý thức của Hướng Nhật trở lên nhanh nhạy, hắn phát hiện, điều làm cho bản thân không được tự nhiên là phát ra từ bên trái, ở bên một bụi rậm của vườn hoa phía bên kia, nơi không có bất kỳ kẻ nào đứng ở đó.

Hướng Nhật chăm chú nhìn một chút, ngay lập tức phát hiện ở một gốc cây trong vườn hoa có một vật kết cấu giống như một cái máy ghi hình nhỏ bé.

Nếu như là người thường mà nói, chắc chắn không có cách nào thấy được giữa những cành cây chi chít như thế, nhưng đối với ánh mắt của Hướng Nhật thì không có bất cứ vấn đề gì, liếc mắt một cái là phát hiện ra một cái máy quay camera cỡ nhỏ.

Khó trách lại có cảm giác bị người ta theo dõi, hóa ra là do cái camera này quấy phá.

Nói cách khác, chính mình vừa rồi tất cả đều được ghi hình vào bên trong, có lẽ cái camera này còn có thể liên kết không dây với máy tính, mà ngồi trước máy tính có cả mấy chục người đang chú ý đến nhất cử nhất động của mình.

Hướng Nhật rất phẫn nộ, hắn biết mình đang bị trêu đùa.

Hắn cũng không phải là loại người không biết gì, mặc dù không chắc chắn cụ thể là chuyện gì đang xảy ra, nhưng nước Mỹ có một số đài truyền hình vì tăng số lượng người xem nên thường xuyên có những màn lừa gạt người qua đường để mua vui cho khan giả.

Điểm ấy hắn cũng từng nghe nói đến.

Ví dụ như bây giờ, có lẽ mình bất tri bất giác đã bị hại làm "nhân vật chính", làm chủ để bàn tán của đủ các loại người.

Nghĩ tới đây, Hướng Nhật đối với cô nàng tóc đen đang ở trên thang không còn chút thiện cảm nào, khó trách đối phương lâu như vậy rồi mà vẫn còn ở trên, chỉ thấy tay động đậy cũng không thấy rõ là làm gì, hóa ra là đều cố ý ngăn cản tầm mắt của mình.

Phẫn nộ, Hướng Nhật âm thầm giật giật ngón tay út, dùng "Kếm chỉ" bắn cái camera kia thành một đống rách nát, hắn cũng không muốn mình bị người khác xem như một con khỉ ở vườn bách thú.

Hướng Nhật làm ra bộ dáng không kiên nhẫn nữa, nói to:

- Tiểu thư, cô xong chưa?

- Nhanh thôi, xin ngài chờ một chút.

Cô nàng ở phía trên không biết mánh khóe của mình đã bị người khác vạch trần, vẫn diễn trò như cũ.

Hướng Nhật rất khó chịu, dùng giọng nói trêu chọc nói:

- Lại chờ một chút? Chẳng lẽ cô không sợ ánh sang chiếu vào trong váy của cô sao?

Cô nàng ở phía trên dường như đã có chuẩn bị cho tình huống này, nghe được Hướng Nhật nói lại giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu nghi hoặc hỏi thăm:

- Tiên sinh, ngài nói cái gì?

- Ta nói, cô có thể hay không mở đùi mình ra một chút!

Hướng Nhật cuối cùng cũng nổi giận, mẹ kiếp, cho tới bây giờ vẫn còn diễn kịch, thực sự coi lão tử như con khỉ để vui đùa sao?

Cô nàng ở phía trên sững sờ một chút, đối với tình huống này nàng tuyệt đối không tính tới, trên mặt hiện lên một chút vẻ tức giận:

- Tiên sinh, ngài không cảm thấy một thân sĩ nói ra những lời này là không lễ phép sao?

- Tiểu thư, ta cảm thấy, nếu như muốn đàn ông xuất ra bản tính lang sói, cô tốt nhất là nên mở đùi của cô ra một chút.

Đã vạch mặt, Hướng Nhật cũng không muốn úp úp mở mở gì, dù sao camera cũng đã bị mình phá hủy, những lời mình nói căn bản cũng không có bị ghi âm lại.

- Ngươi.

Cô nàng tóc đen thẹn quá hóa giận, từ trên thang bò xuống, trợn mắt trừng mắt nhìn Hướng Nhật.

Bị Hướng Nhật kích thích như vậy, diễn viên Oscar bây giờ chuyển thành một diễn viên nghiệp dư.

Nàng cũng có chút hiểu ra, biết rằng những chuyện mình làm có khả năng tất cả đã bị tên gia hỏa người phương đông trước mặt này nhìn thấu, chỉ là nàng không biết sơ hở là chỗ nào.

- Ta làm sao? Nói thật, hành vi của ngươi như vậy rất vụng về, giống như một thằng hề, à không, là so với xiếc thú trong vườn hay thằng hề còn thua, quả thật là so với cứt chó ven đường chẳng khác nhau chút nào!

Hướng Nhật mắng rất sảng khoái, cuối cùng cũng trả được mối thù bị người ta trêu đùa.

Bao nhiêu tâm tình tốt đẹp ban đầu của hắn đều bởi vì điều này mà đã tan biến sạch sẽ.

Cô nàng tóc đen mặt từ màu trắng chuyển sang màu xanh, màu xanh chuyển sang màu tím, oán hận nhìn chằm chằm Hướng Nhật, giống như là nhìn cừu nhân giết cha:

- Tiên sinh, ngài tốt nhất là nên xin lỗi ta, nếu không, những lời nói ngày hôm nay của ngài nhất định sẽ truyền khắp toàn bộ nước Mỹ trong ngày mai, ngài có tin không?

Hướng Nhật chẳng thèm trả lời, thuận tay chỉ về hướng của cái camera vừa bị phá hỏng trong bụi cây.

Cô nàng tóc đen nhìn theo phương hướng của ngón tay Hướng Nhật, mặt biến sắc, cũng chẳng chờ Hướng Nhật nói cái gì, vội vàng chạy sang bên đó.

Hướng Nhật lắc mình một cái, trong nháy mắt hắn đã đi xa hơn mười mét, cho dù cô nàng tóc đen phía sau có đuổi theo, cũng không có biện pháp đuổi được hắn.

Nhưng mà, hắn rất nhanh biết mình mắc một sai lầm rất lớn.

Bởi vì, vẻn vẹn trong nháy mắt này, hắn đã nhận ra đựơc nguy hiểm, tiếp tục còn chưa đến 0 giây thời gian, thuấn di liền né tránh một công kích vô hình đánh tới.

- Dị năng giả?

Hướng Nhật dừng lại cẩn thận quan sát, hắn không nghĩ tới, ở nơi này lại có thể đụng với một dị năng giả.

Nhưng mà phía sau không có một bóng người nào ngoài cô nàng tóc đen đang đuổi theo kia.

Chẳng lẽ cô nàng chính là người vừa mới đánh lén mình?

Đọc truyện chữ Full