TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 541: Linh mục bắt Lưu Phi đi

- " Các người là?" thấy ba người mới đến không có vẻ gì là người tốt nên sắc mặt Vưu Kì Tử nhất thời nghi hoặc đề phòng.

- " Tiểu muội muội, có thể cho ta biết ca ca muội là ai không? Người trung niên mập mạp cố ra vẻ thân sĩ nhưng nhìn thế nào cũng đều là bộ dạng bất lương.

- " Ta không quen các người " Vưu Kỉ Tử sắc mặt không tốt nói, bên cạnh Anh Tỉnh Á Mỹ để tay dưới gầm bàn khẽ ra hiệu.

- " Tiếc quá, kì thật ta muốn biết ca ca của các vị có phải là vị bằng hữu mà ta quen biết không ". Người trung niên mập mạp trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn nhưng khẩu khí vẫn nhu hoà nói.

- " Ngươi quen biết ca ca ta?" Vưu Kỉ Tử nghi hoặc đánh giá đối phương, ngữ khí đã hoà hoãn hơn.

- " Không, mà ta quen biết người ngồi chiếc xe kia " Người trung niên mập mạp hướng ra ngoài chỉ tay vào chiếc Phantom.

Vưu Kỉ Tử không ngừng đắn đo nếu đã nhận thức được chiếc xe kia nói không chừng thực sự là bằng hữu của ca ca, vậy để y tự mình xem là tốt nhất. Suy nghĩ như vậy nên chỉ tay về phía bàn ăn trung tâm nói: "Ca ca ta ở kia, ngươi xem có phải là người ngươi quen hay không? ".

Người trung niên mập mạp theo hướng tay chỉ nhìn về phía Hướng Nhật cùng Lưu Phi bên cạnh biểu tình trở nên âm trầm.

- "Người kia là ca ca ngươi?"

- "Ngươi không biết sao?" Vưu Kỉ Tử lần nữa đề phòng nhìn đối phương.

- "Biết, biết.dĩ nhiên là ta biết chứ" Trung niên mập mạp cười ha ha che dấu sự bối rối, nháy mắt ra hiệu với hai thủ hạ hướng về phía bàn ăn trung tâm đi tới.

Hướng Nhật lúc này đang quyết chiến với đám đồ ăn trên bàn, phải nói rằng đồ ăn ở đây quá thật rất tuyệt, ngay cả người bình thường chỉ thích ăn thịt như Hướng Nhật cũng ăn liền mấy loại thức ăn chay bày trên bàn.

Hai tên thoạt nhìn đã biết không phải người tốt đang trên đường hướng tới, Hướng Nhật tự nhiên là đã chú ý từ trước, lại càng không phải nói là xa lạ vì đã cùng đối phương gặp mặt một lần.

Hướng Nhật thì không để trong lòng nhưng Quyết Ngư thì khác chỉ thấy y sắc mặt đại biến đứng lên đối mặt với hai tên đang trên đường hướng tới, tựa hồ phải chịu áp lực rất lớn.

Hai tên đó cuối cùng đi đến nơi, nhìn lướt qua đám người Hướng Nhật cùng Hầu tử rồi tên mặc áo da có hình xăm thanh long dùng Hàn Ngữ nói gì đó với Quyết Ngư.

Quyết Ngư thần sắc một lần nữa lại thay đổi, hướng về người trung niên mập mạp ở xa xa liếc mắt một cái, sau đó cung kính nói với Hướng Nhật " Hướng tiên sinh, nhị lão bản muốn mời ngài."

Hướng Nhật đương nhiên biết " Nhị lão bản" Quyết Ngư nói là ai thần sắc thản nhiên nói: - " Nói với bọn họ ta không có hứng thú ".

Quyết Ngư thần sắc kinh hỉ (kinh ngạc+Mừng rỡ) nhưng ngay lập tức dấu đi quay lại nói với tên mặc áo da có hình xăm thanh long một câu.

Tên mặc áo da có hình xăm thanh long sắc mặt trở nên khó coi cùng với kẻ mặc âu phục sắc mặt âm lãnh bên cạnh cùng liếc nhau một cái, lại băn khoăn điều gì đó hung hăng nhìn Hướng Nhật một cái xoay người rời đi.

Hai kẻ mới đến cũng chẳng làm ảnh hưởng đến tâm tình ăn uống của Hướng Nhật, hắn vẫn ngồi điềm nhiên ăn uống như chẳng có gì xảy ra.

Nhưng Quyết Ngư thì không như vậy tựa hồ rất lo lắng, cẩn thận nhìn Hướng Nhật nói:

- " Hướng tiên sinh vừa rồi có lẽ nên nhận lời thì hơn."

- " Hả, sao phải vậy"

- " Hắn ta cùng Đại lão bản của chúng ta hoàn toàn không giống nhau, hắn ta là kẻ tâm ngoan thủ lạt, bất cứ kẻ nào chống đối với hắn đều có kết quả không tốt, hắn."

- " Hắn sẽ tìm cách diệt trừ kẻ đó?" Hướng Nhật lạnh lùng cười nói " Hi vọng hắn sáng suốt một chút, bằng không ta sẽ cấp cho hắn một cái chết thê thảm".

Quyết Ngư cười khổ thầm nghĩ không biết vị khách nhân này vì cái gì mà kiêu ngạo như vậy chứ, hắn hết nhìn đám Hầu Tử lại nhìn Hướng Nhật, ài quả thật nhìn không ra vì cái gì mà lại kiêu ngạo như vậy chắc là không biết đến sự khủng bố của kẻ kia.

Hướng Nhật cơm no rượu say ngồi nhàn nhã nghỉ ngơi đám lưu học sinh Nhật Bản kia cũng vậy nhưng tựu chung vẫn còn một nhóm nhỏ liều mạng ăn ăn uống uống tựa như lũ quỷ đói đàu thai.

Quyết Ngư đứng lên đi thanh toán còn Hướng Nhật nhằm hướng bàn đám người Vưu Kỉ Tử, Anh Tỉnh Á Mỹ đi tới.

- " Vưu Kỉ Tử, Á Mỹ, Hữu Tác, đây là số điện thoại của anh có việc gì thì gọi cho anh, trước mắt tạm thời anh sẽ không rời khỏi đây. Hướng Nhật đem số điện thoại nói cho ba người bọn họ, thật ra hắn cũng không lo lắng về an toàn của bản thân, nhưng thấy gã đệ đệ của RAPIST Đại lão bản dừng lại trước bàn của họ một hồi, chỉ sợ sẽ tìm đám người Vưu Kỉ Tử gây khó dễ.

- "Vâng, ca ca " Vưu Kỉ Tử nhu thuận nói, hai huynh muội Anh Tỉnh cũng gật gật đầu. Hướng Nhật rời đi trong ánh mắt hâm mộ của đám lưu học sinh Nhật Bản.

- "Hướng tiên sinh hài lòng về bữa cơm trưa chứ ". Về đến đại bản doanh của RAPIST Ngô lão bản cùng nhị lão bản Kim Chung Thành đã chờ sẵn ở văn phòng, vừa thấy Hướng Nhật liền nhiệt tình chào đón.

- " Đúng là nhà hàng cao cấp, thức ăn rất ngon" Hướng Nhật gật đầu tán chuyện. Tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha nói " Ngô lã bản, vấn đề bên cảnh sát đã tìm được phương án giải quyết chưa?"

- "Đám cớm đó quả thật dai như đỉa " Ngô lão bản biểu tình không tự nhiên nói nhưng lập tức lại bổ sung " Bất quá sẽ giải quyết xong nhanh thôi"

- "Vậy là tốt rồi " Hướng Nhật cũng không buộc Ngô lão bản phải nói ra phương pháp cụ thể, dù sao đấy cũng không phải vấn đề mà gã quan tâm." Vậy không biết ở đây có cái trò tiêu khiển gì không nhỉ ".

- " Hướng tiên sinh có hứng thú đi chơi bài không?" Ngô lão bản vừa nói vừa nhìn Lưu Phi trưng cầu ý kiến Hướng Nhật.

- "Đúng vậy đại ca chúng ta đi đánh bạc đi " Hướng Nhật còn chưa mở miệng thì bên cạnh đám Hầu Tử đã hưởng ứng. Đối với đám này cứ phải ngồi chơi xơi nước ở trong khách sạn quả thực là một cực hình, so với chết còn khó chịu hơn.

Hướng Nhật quả thực cũng muốn tìm việc gì đó giết thời gian, thế nên mới hỏi RAPIST đại lão bản nơi tiêu khiển. Vả lại cái này chẳng phải tìm thủ kho vay tiền sao, kẻ trước mắt chẳng phải là người kinh doanh nghành giải trí hàng đầu sao? Lại nói, nếu không có Lưu Phi ở đây nên đại lão bản không tiện nói ra chứ không đại lão bản đã bố trí cái tiết mục giải trí ấy ấy cho mình Over night rồi.Nhưng dù sao thì sòng bạc ở dưới lầu cũng đủ để tiêu diêu

- "Được đấy, cũng lâu rồi ta không chơi Xì Dzách (1) ". Thấy bộ dáng cao hứng của đám Hầu Tử, Hướng Nhật cũng không muốn làm chúng thất vọng. Đám người Hầu Tử hoan hô một tiếng rồi không chờ Hướng Nhật phân phó đã xoay người chen nhau xuống lầu. Đại lão bản khẽ nháy mắt ra hiệu với nhị lão bản Kim Chung Thành, nhị lão bản khẽ gật đầu tựa như lĩnh ý rồi theo đám ngườ Hầu Tử xuống lầu.

Hướng Nhật làm bộ không phát hiện, phỏng chừng là đại lão bản phân phó Kim Chung Thành lệnh cho sòng bạc không được giở mánh với đám người Hầu Tử, nói không chừng còn làm cho bọn Hầu Tử thắng được chút tiền.

- " Lưu Phi tiểu thư, có muốn cùng đi không " Hướng Nhật quay đầu lại nói với lãnh diễm mĩ nhân.

- "Không ta không thích bài bạc " Lưu Phi uyển chuyển cự tuyệt "Hướng tiên sinh anh cứ vui chơi đi, tôi tính ra ngoài một chút thuận tiện mua một chút đồ, có việc gì thì điện thoại, tôi đến ngay ".

- "Vậy cô cẩn thận" Hướng Nhật cũng không bắt buộc, đối với nữ nhân mà nói mua sắm là việc tuyệt vời nhất còn nơi để mua sắm đối với họ là thiên đường đã vào là lạc luôn trong đó chẳng biết đến đường về. Lúc nãy ngồi xe trên đường về Hướng Nhật thấy Lưu Phi nhìn mấy bộ quần áo hàng độc bày trong mấy cửa hàng thời trang hai mắt sáng ngời là có thể đoán ra. Cho nên nói quần áo là thứ khó miễn dịch nhất đối với nữ nhân, kể cả là nữ quỷ hút máu đi nữa.

- " Lưu Phi đi ra ngoài tất nhiên có xe chuyên dụng đưa đón, Ngô lão bản còn phái nữ phiên dịch trẻ tuổi đi theo cho nên cũng không lo lắng nàng gặp khó khăn khi mua sắm.

Hướng Nhật từ biệt Ngô lão bản, tự mình đi đến sòng bài dưới đại sảnh.

Hướng Nhật đi đến bàn Xì Dzách lúc này đã có mấy kẻ vẻ mặt ủ rũ rời đi, Hướng Nhật chọn một ghế trống ngồi xuống. Chia bài là một thanh niên 20 tuổi, nhìn Hướng Nhật dùng Hàn ngữ chào hỏi rất lễ phép rõ ràng là đem gã trở thành đại khác nhân. Hướng Nhật khẽ gật đầu rồi đem 100 vạn ném xuống bàn. Chớ nhìn 100 vạn có vẻ nhiều nếu đổi ra phỉnh (2) để chơi bài thì cũng chỉ là vài tấm nhựa.

Thanh niên chia bài mỉm cười, tay nhanh thoăn thoắt chia bài. Hướng Nhật hé bài tẩy thì thấy là một con 10 đen thanh niên chia bài lại chia tiếp con thứ hai lại là một con 10 đỏ nói cách khác gã đã có 20 điểm tựa hồ là điểm cao nhất rồi. Thanh niên chia bài chia con thứ hai của mình là một con 8 hỏi mọi người xung quanh xem còn ai muốn lấy thêm bài không. Kì thực mọi người đều sát gần 21 điểm rồi nên không ai muốn mạo hiểm lấy thêm bài nên người chia bài lật con tẩy của minh lên là con 10 đỏ vậy là 18 điểm.

Hướng Nhật thắng được chung 100 vạn những người khác có thắng có thua.

Lần thứ hai Hướng Nhật lại ném xuống 100 vạn, nếu tại sòng bạc lớn chân chính thì số tiền đó chưa là gì nhưng tại đây cũng đã thu hút ánh nhìn của không ít người.

Tuy nhiên lần này Hướng Nhật vận khí không tốt nên thua tuy rằng vẫn cầm bài 20 điểm nhưng người chia bài khi lật bài tẩy lên thì là 21 điểm, bên cạnh truyền đến tiếng than sợ hãi không biết là tiếc nuối cho Hướng Nhật hay tiếc mình không phải người thắng tiền.

Hướng Nhật chỉ vì giết thời gian chứ thua hay thắng tiền đối với gã cũng không quan trọng nên ném xuống bàn 1 triệu.

Mấy người chơi bên cạnh lúc này thu tay không chơi nữa mà dồn sự chú ý vào Hướng Nhật, có mấy nữ nhân có chút tư sắc còn nhìn gã liếc mắt đưa tình.

Gã chia bài đổ mồ hôi lạnh, xem ra lần này gặp đại gia chơi lớn rồi, tay run run bắt đầu chia bài. Hướng Nhật lại chuyển sự chú ý đến đám người Hầu Tửcùng thằng Mập ở cách đó không xa đang hào hứng hò hét khí thế ngất trời. Tại bàn đó chia bài là một nữ nhân 30 tuổi phong tao ưa nhìn, Hướng Nhật chỉ liếc mắt một cái liền hiểu ra sự tình, cái này gọi là có chút ý tứ a.

Cười cười lắc đầu rồi quay lại nhìn về bàn của mình thì thấy người bên cạnh đều nhìn mình chằm chằm trong ánh mắt là sự tán thưởng cùng cảm thán về cái số đạp nhằm cứt chó của gã. Hướng Nhật cúi đầu nhìn hoá ra gã lại thắng, chia bài đưa lại cho gã số tiền thắng cược bằng 1. 5 lần cũng là một triệu năm trăm ngàn.

Nhìn chia bài đang đổ mồ hôi nên Hướng Nhật không chung thêm mà lại ném ra 1 triệu như trước. Chia bài run run cầm bài đang ngần ngừ không dám chia tiếp, hắn chỉ là một tay chia bài nho nhỏ nếu cứ thua như vậy không nói bát cơm bị đạp bể mà cái mạng nhỏ chưa chắc còn giữ được. Lúc này có một người đi tới, kịp thời cứu hắn ra khỏi khổ ải.

- "Hướng tiên sinh, Lưu Phi tiểu thư tựa hồ đang gặp phiền toái ". Ngô lão bản bụng bự đi tới nói.

- " Hả " Hướng Nhật mạnh đứng lên, vẻ mặt khó coi nhìn Ngô lão bản. Hắn nhớ rõ Lưu Phi vừa mới rời đi, như thế nào đã lại gặp phiền toái? Hắn hoài nghi có phải có người sớm chờ bên ngoài để đối phó với mình và người của mình.

- "Ngươi hãy nói rõ ràng với hướng tiên sinh". Ngô lão bản lôi từ đằng sau ra cô gái trẻ đang cúi đầu. Hướng Nhật nhận ra ngay, nàng ta là nữ phiên dịch đi cùng Lưu Phi ra ngoài mua sắm.

Nữ phiên dịch khuôn mặt còn vương sợ hãi nói: ".có mấy linh mục (3) bọn họ vây quanh Lưu tiểu thư và nói nàng là ác ma sau đó bắt nàng đi ".

- " Linh mục?" Hướng Nhật sắc mặt biến đổi, hắn dám khẳng định đám linh mục này là người của vantican. Lưu Phi là quỷ hút máu, người ở địa phương 98 đi ra với vatican còn là đối thủ một mất 1 còn, song phương gặp nhau không đánh nhau chết người mới là lạ. Nhưng kì quái là với thực lực của Lưu Phi bây giờ sao lại để đám người đó nói mang đi là mang đi? Chẳng lẽ trong đám linh mục đó có kẻ là "Chấp năng giả".

- " Lưu Phi bị bắt ở chỗ nào, mau đem ta tới đó " Hướng Nhật vội vàng kéo nữ phiên dịch đi. Mặc dù mới chỉ quen biết lãnh diễm mĩ nhân vài ngày nhưng Hướng Nhật cũng không mong muốn nàng gặp chuyện gì không may. Huống chi nàng ta lại theo mình đến Hàn Quốc sao có thể để nàng xảy ra chuyện gì được

(1) Xì - Dách (bài poker): Với những lá bài được chia lần lượt cho người tham gia, phải tính toán bốc thêm bài hoặc chọn thời điểm dừng thích hợp để có thể đạt đến số điểm cao nhất trong Xì Dzách là 21 điểm và đem về chiến thắng đầu tiên trước các đối thủ khác (Mịa đoạn về bài bạc không hiểu lắm nên dịch hơi linh tinh).

(2) Phỉnh: là tấm thẻ nhựa hình tròn thường dùng để quy đổi tiền trong sòng bạc đầu tiên vào chơi phải lấy tiền mặt đổi ra phỉnh, chỉ cần có phỉnh người chơi sẽ thoải mái chơi các trò chơi trong sòng bài khi không muốn chơi nữa lại lấy phỉnh đổi thành tiền mặt

(3) linh mục: nguyên văn là "thần phụ" mình không biết là dịch có chính xác không nhưng người cuả Vantican chắc là linh mục thật rồi

Đọc truyện chữ Full