TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 549: Nhảy lầu

"Ta che dấu tốt như vậy mà cô cũng nhận ra sao?" Hướng Nhật khoa trương nói, nhưng lại không cảm thấy kì lạ. Trên thực tế vừa mở miệng nói xong hắn biết ngay là không thể lừa được cô nàng này. Sơ hở trí mạng là mình nói tiếng Anh, như vậy nghĩa là mình không biết nói tiếng Hàn. Chỉ cần nghe mình nói tiếng Anh nếu cô nàng này không phải quá ngốc sẽ biết ngay mình là ai.

"Trừ ngươi ra ta không có quen ai lại dùng tiếng Anh nói chuyện với ta ". Tiểu mĩ nữ cảnh sát nói giọng vô cùng đắc ý nhưng ngữ khí lại pha chút thống hận." Cuối cùng ta đã biết, đêm hôm qua chính ngươi là kẻ dùng đặc dị công năng doạ ta sợ chết khiếp ".

Hướng Nhật im lặng không nói gì, cô nàng này sức tưởng tượng cũng phong phú thật, đến đặc dị công năng cũng nghĩ ra. Có điều cũng không sai khác mấy, dị năng chính là đặc dị công năng chẳng qua cách gọi hơi khác đi thôi.

Giải trừ trạng thái " Lĩnh vực ", mĩ nữ cảnh sát lập tức lập tức sử một chiêu " liêu âm thối " (chém tý - còn đá vào đâu thì ae tự hiểu) nhằm Hướng Nhật đá tới.

Hướng Nhật sớm đã đoán cô nàng sẽ sử chiêu âm hiểm nên lập tức dùng thuấn di đi đến cử sổ gần đó.

Không đá trúng mục tiêu mĩ nữ cảnh sát có phần tức giận, nhưng cũng không tiếp tục ra tay mà hung hăng nhìn Hướng Nhật nói:

- Mau khai ra, ngươi tìm tầng hầm làm gì? Có phải bên trong có dấu cái gì?

Cũng không chờ Hướng Nhật trả lời, vẻ mặt như kiểu ta biết rồi nói:

- Ta biết rồi nhất định là ngày hôm qua ngươi giấu giữ hai bao độc phẩm, bây giờ đang giấu ở dưới tầng hầm của CLB đúng không.

Hướng Nhật cười khổ nhìn mĩ nữ cảnh sát:

- Thế cô có nghĩ nếu là tôi giấu chúng, tôi còn mất công hỏi cô làm gì không.

Mĩ nữ cảnh sát sắc mặt đỏ bừng nói:

- Vậy ngươi tìm tầng hầm làm gì, nhất định không phải chuyện gì tốt đẹp.

- Đừng có nhiều lời, tôi hỏi cô rốt cuộc cô có biết tầng hầm ở đâu hay không? Hướng Nhật cũng không rảnh cùng đối phương dây dưa nên có chút không kiên nhẫn nói.

"Ta đương nhiên biết " hai tròng mắt mĩ nữ cảnh sát đảo một cách giảo hoạt " Chỉ cần ngươi nói cho ta biết vì lí do gì mà lại tìm cài hầm ngầm đó, ta lập tức nói cho ngươi biết nó ở đâu ".

"Được rồi, tôi nói cho cô biết, ta đến đây cứu người, hai muội muội của tôi bị bọn chúng bắt đến đây, ta hoài nghi hai cô ấy bị nhốt ở dưới tầng hầm.

"Ngươi nghĩ ta sẽ tin cái lí do đấy hay sao?" Mĩ nữ cảnh sát vẻ mặt như thấy một kẻ nói dối vụng về.

- Không tin thì thôi, tự mình đi hỏi xem có đúng như vậy không.

Hướng Nhật cũng chẳng quan tâm cô nàng có tin hay không, kì thật nhìn tròng mắt đảo như rang lạc của cô nàng khi nói là biết tầng hầm ở đâu thì Hướng Nhật đã đoán ra cô nàng này căn bản không biết trong CLB đêm này có tầng hầm chẳng qua cô nàng nghe mình nói nên mới biết.

Dù sao việc mình có " đặc công dị năng " đã bị đối phương biết, Hướng Nhật bây giờ cũng chẳng ngại trước mặt mĩ nữ cảnh sát này biểu lộ chút công phu, vén màn lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Mĩ nữ cảnh sát vốn không biết Hướng Nhật định làm gì đến khi rõ ràng ý đồ của đối phương vội vàng nói:

- Đứng lại nếu ngươi mà đi ta sẽ hét lên.

Cô nàng tất nhiên không nghĩ là Hướng Nhật biết bay, mà chỉ nghĩ là Hướng Nhật dùng dây thừng leo lên.

- Kêu lên đê, nếu không sợ bị lộ thân phận nằm vùng thì cứ kêu.

Hướng Nhật khinh thường nói, hừ hừ cô nàng này lại còn tưởng dùng mấy cái kĩ xảo vớ vẩn uy hiếp được mình sao? Ngây thơ quá rồi.

Quả nhiên mĩ nữ cảnh sát vẻ mặt kích động nói:

- Sao ngươi biết ta là.

- Còn phải đoán sao, Hướng Nhật lạnh lùng nói, cứ dây dưa với cô nàng cũng không phải là tốt đối với với việc thám thính nơi này.

- Uy, chúng ta có thể hợp tác.

Có lẽ đoán được nam nhân kia có khả năng biết quả thật mình không biết vị trí tầng hầm ở chỗ nào nên giọng mĩ nữ cảnh sát có chút thỏa hiệp nói.

- Hợp tác? Động tác Hướng Nhật ngừng lại. Biện pháp này có vẻ được đấy, dù sao mình cũng không biết tý gì về CLB này, cô nàng này nằm vùng ở đây chắc chắn cũng biết không ít. Tuy vậy ngoài miệng vẫn châm chọc nói:

- Cảnh sát cùng tội phạm hợp tác?

- Chỉ lúc này thôi, sau này nếu ta còn gặp chắc chắn sẽ bắt ngươi. Mĩ nữ cảnh sát bổ sung thêm một câu.

- Vậy cô nói đi chúng ta hợp tác như thế nào đây?

- Ta hỏi giúp ngươi vị trí của tầng hầm, đổi lại ngươi giúp ta tìm bằng chứng phạm tội của Ngô Thế Tiến. Mĩ nữ cảnh sát nhìn thẳng Hướng Nhật nói, tựa như sớm đã có kế hoạch hợp tác từ trước.

- Ngô Thế Tiến là ai vậy? Hướng Nhật ngạc nhiên hỏi.

- Chính là lão bản sau màn của cái CLB đêm này, không phải ngươi biết ca ca của hắn sao? Mĩ nữ cảnh sát vẻ mặt ngạc nhiên nói, chẳng lẽ đến cái này mà cũng không biết.

Quả nhiên là Ngô nhị lão bản, Hướng Nhật thầm nhủ. Nói thật đối với Ngô lão bản ngoại trừ là họ Ngô ra, những cái khác thì một chút cũng không biết (đệt! tác giả chém hay sao ý nhỉ Quyết Ngư chẳng kể cho HN chuyện nhà hai anh em kia còn gì).

- Tôi có thể đáp ứng cô, tuy nhiên trước hết cô phải hỏi cho tôi vị trí tầng hầm ở đâu, chờ tôi cứu hai muội muội của tôi ra, tôi không còn điều gì e ngại lập tức sẽ giúp cô. Hướng Nhật nói ra điều kiện của mình.

"Thành giao " Mĩ nữ cảnh sát gật đầu đáp ứng, cũng không có cảm giác mình bị thiệt. Được một người có đặc công dị năng giúp sức, so với việc một mình mình ở tại cái địa phương quỷ quái này thì tốt hơn nhiều.

Mĩ nữ cảnh sát lập tức đi ra ngoài thăm dò vị trí tầng hầm cho Hướng Nhật. Hướng Nhật thực ra cũng không tin tưởng cô nàng sẽ hỏi ra được vị trí của tầng hầm, đây vốn là nơi bí mật, bình thường ngay cả thành viên của bang phái chưa chắc đã biết nói gì đến người bình thường. Tuy nhiên cũng chỉ đành hi vọng cứu ngựa chết thành ngựa sống (ý là hi vọng vào điều khó có thể xảy ra) so với việc mình tìm loạn còn tốt hơn.

Một lúc sau, hành lang bên ngoài có tiếng bước chân vang lên. Hướng Nhật sợ có thể là một nữ nhân viên phục vụ nào đó vào thay quần áo nên lắc mình trốn phía sau tủ quần áo.

"Phanh " cửa bị đẩy ra đồng thời đèn trong phòng sáng lên, sau đó là tiếng của mĩ nữ cảnh sát hình như đang nguyền rủa gì đó:

- Chết tiệt, chờ ta tìm được chứng cứ phạm tội của các ngươi, các ngươi nhất định sẽ biết tay ta.

"Làm sao thế, bị bọn chúng sàm sỡ hả " Hướng Nhật từ phía sau tủ quần áo bước ra, hơi kinh ngạc nhìn mĩ nữ cảnh sát. Mĩ nữ cảnh sát lúc này bộ dáng có hơi chật vật, quần áo xô lệch, hơn nữa ngực hình như bị chất lỏng đổ vào, bên trong hai cái gò núi cao như ẩn như hiện lồ lộ ra.

"Đều tại ngươi cả "Mĩ nữ cảnh sát ánh mắt oán hận nhìn Hướng Nhật " Nếu không vì ngươi thì ta đâu bị bọn chúng chiếm tiện nghi ".

Hướng Nhật lập tức đoán ra cô nàng này dùng mĩ nhân kế nhưng ăn phải quả đắng, cũng không hi vọng lắm hỏi:

- Thế có dò hỏi được vị trí hầm ngầm không?

- Hỏi ra rồi, ở kho hàng phía sau của CLB, nơi đó là cửa vào. Mĩ nữ cảnh sát vừa giữ một bên vạt áo không cho quần áo sát người để tránh xuân quang xạ tiết (lộ ra cảnh xuân?) vừa nói " Tuy vậy ngươi đừng tưởng sẽ đi một mình, ta sẽ theo ngươi.

- Đi cùng tôi làm gì? Hướng Nhật nhíu mày hỏi, chợt hiểu ra thì ra cô nàng vẫn không tin mình đi theo chủ yếu là xem mình có làm chuyện gì xấu không (mịa đi theo mới dễ bị làm chuyện xấu).

- Ta sợ ngươi chạy, ngươi còn phải tìm giúp ta chứng cứ phạm tội của Ngô Thế Tiến. Mĩ nữ cảnh sát cảm thấy ý nghĩ trong lòng mình bị xem thấu nên miễn cưỡng tìm một lí do tạm hợp lí nói ra.

- Được rồi thích thì cứ đi cùng, tôi thì không sao, chỉ cần cô không sợ hãi là được. Hướng Nhật nhún vai đáp, nếu đã thích thế vậy thì cùng đi.

- Ta còn chưa biết chữ " sợ " viết như thế nào. Mĩ nữ cảnh sát kiêu ngạo ngẩng đầu nói.

- Nếu vậy thì tắt hết đèn đi. Hướng Nhật chỉ công tắc bên cạnh cửa phòng nói.

- Tắt đèn để làm gì? Mĩ nữ cảnh sát có chút mạc danh kì diệu (không thể hiểu được) nói.

- Ngu ngốc, chúng ta phải theo cửa sổ đi ra ngoài, nếu mà để đèn có kẻ nhìn thấy thì sao? Hướng Nhật tức như bò đá nói, cô nàng này sao lúc thì thông minh mà bây giờ lại não phẳng giống như sinh vật đơn bào thế này.

Mĩ nữ cảnh sát lúc này mới hiểu ra, khó chịu lầm bầm một câu rồi chạy tới tắt đèn.

Chờ đèn tắt đi, Hướng Nhật đem bức màn vén ra đứng bên cạnh cửa sổ.

- Chúng ta đi ra ngoài từ đây sao? Mĩ nữ cảnh sát dần thích ứng với bóng tối, hình như có chút hưng phấn, có vẻ lần đầu trải qua cảm giác này nên khá kích động. Nhưng bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên:

- Dây thừng đâu, dây thừng cột ở đâu hả?

- Dây thừng? Tôi đâu nói là có dây thừng đâu. Hướng Nhật vẻ mặt chăm chú nhìn nàng, vốn hắn nói "chỉ cần cô không sợ hãi" thì ra có bao hàm thâm ý.

- Chẳng lẽ chúng ta cứ thế nhảy xuống hay sao. Ngươi có bị điên không đây chính là tầng ba đấy. Mĩ nữ cảnh sát hoảng sợ lui về sau, định bật đèn để nghĩ biện pháp khác.

Hướng Nhật ôm lấy nàng ta nhảy mạnh ra bên ngoài cửa sổ. Mĩ nữ cảnh sát sợ đến độ không nhịn được hét to, nhưng Hướng Nhật sớm đã có chuẩn bị, nhanh chóng lấy tay bịt miệng nàng lại.

Đọc truyện chữ Full