TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1440

"Hắc hắc, đã lâu không có đánh hắn, ngược lại có hơi nhớ cảm giác lúc trước." Trên mặt Dương Minh lộ ra nụ cười tà ác, nhớ lại chuyện hồi xưa, hắn cảm thấy có chút hoài niệm.

"Đánh hắn?" Trần Mộng Nghiên hơi sững sờ, chợt nhớ tới chuyện ngày đó Dương Minh không có chuyện gì đều đi đánh Trần Tiểu Long, lúc trước nàng không cảm thấy gì, về sau chuyện này cũng dần bị quên lãng, bây giờ nghe Dương Minh nhắc lại, nàng không rõ liền hỏi: "Em nhớ rồi, ngày đó mỗi ngày anh đều tìm hắn, không phải là do."

Trần Mộng Nghiên nguyên bản muốn nói" do em" nhưng mà cha mẹ còn đang ngồi phía sau, tuy Trần Mộng Nghiên biết rõ mình nói nhỏ, cha me chưa chắc nghe được, nhưng mà vẫn có chút xấu hổ, sắc mặt đỏ hồng, lời tới miệng lại ngừng lại, tin tưởng chính mình không nói hết, Dương Minh cũng có thể hiểu ra.

Quả nhiên Dương Minh cười hắc hắc nói: "Tất nhiên là do em, thằng nhóc đó bịa đặt làm tổn thương tình nhân trong mộng của anh, anh đương nhiên không thể cho hắn sống tốt rồi!"

"Vậy cũng không thể tùy tiện đánh người chứ!" Trần Mộng Nghiên trợn mắt trắng dã liếc nhìn Dương Minh, trái lại cũng không có tức giận, tuy nàng không thích Dương Minh tùy tiện sử dụng bạo lực, thế nhưng lúc đó cách làm của Trần Tiểu Long thật sự khiến người ta cảm thấy chán ghét, cho nên Dương Minh đánh Trần Tiểu Long, trong lòng Trần Mộng Nghiên ngược lại cảm thấy thỏa mãn.

"Đánh hắn còn nhẹ đó, không trừng phạt hắn mới khiến anh tức chết!" Dương Minh lặng lẽ cười nói: "Nhưng mà anh phỏng chừng, tới lúc hắn chuyển trường cũng không biệt lý do tại sao anh lại đánh hắn."

Trần Mộng Nghiên nghe xong Dương Minh nói, không khỏi buồn cười: "Ngay cả em cũng không biết anh vì sao lại đánh hắn, hắn làm sao mà biết được chứ? Nhưng mà lúc trước sao anh không có biểu hiện gì ra vậy?"

"Khi đó chênh lệch của em và anh quá lớn, kết quả khi biểu lộ phỏng chừng không tốt hơn bao nhiêu so với tên Trần Tiểu Long kia, Vương Chí Đào đều bị cự tuyệt, anh tự nhiên không dam nếm thử." Dương Minh thản nhiên nói.

"."

Trần Mộng Nghiên Dương Minh lại nói trắng ra như thế, khuôn mặt có chút nóng lên: "Vậy chênh lệch hiện tại không lớn sao?"

"Hiện tại à." Dương Minh cười ha ha, nói thật, cuộc sống tốt đẹp của Dương Minh bây giờ hoàn toàn là nhừ vào bộ kính mắt thấu thị kia, tuy kính mắt chỉ có thể khiến một ít phương diện cuộc sống tốt hơn, nhưng cũng khiến lòng tự tin cua Dương Minh lên tới đỉnh điểm, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Dương Minh quyết định truy cầu Trần Mộng Nghiên.

Nói cách khác nếu như không có bộ kính mắt này, chỉ sợ hiện tại Dương Minh sẽ đi trên một con đường khác, tầm thường vô vị, cùng một chỗ với đám bạn đại học tam lưu hoặc là đi làm công nhân.

Hết thảy đều thay đổi, cha mẹ làm công nhân, bản thân mình thi vào trường cao đẳng.

Lâm Chỉ Vận ở đâu? Chu Giai Giai ở đâu? Triệu Oánh có thể ở lại Tứ Trung dạy học không? Trần Mộng Nghiên có thể bị Vương Chí Đào cưa đổ hay không? Vương Tích Phạm có thể gặp chuyện không may ngồi tù không? Nếu như không có kết giao với Trần Mộng Nghiên, mình có thể cãi nhau với Trần Mộng Nghiên rồi gặp Lam Lăng? Có thể trong lúc ước hội gặp Tiếu Tình hay không? Nếu như không có thi đậu đại học, còn có thể cùng chị họ ước hẹn? Còn có thể gặp Tôn Khiết sao? Không có dị năng, trong cuộc sống sau này, Dương Minh có thể cam chịu sau đó mất đi lòng tin? Còn có thể được Phương Thiên thu làm đệ tử? Còn có thể phát sinh quan hệ với Vương Tiếu Yên? Hết thảy chuyện này đều sẽ biến thành một biến số, sai một ly, kiếp này mình cũng sẽ không bao giờ gặp mặt những người này. Quan trọng nhất là, nếu như mình không có được Phương Thiên thu làm đệ tử, cũng sẽ không thể ở trên tàu Elise thí luyện, cũng không gặp đại minh tinh Thư Nhã, duyên phận giữa mình và Tô Nhã có thể bị chặt đứt hay không? Bao nhiêu năm sau năm tháng vô tình có đáp lại mối tình si của một thiếu niên?

Dương Minh sẽ phấn đấu trong cuộc sống, cuối cùng tìm một cô gái bình thường, kết hôn rồi sinh đẻ. Khối tình si đối với Tô Nhã, mê mẩn đối với Trần Mộng Nghiên, mầm mống thanh xuân đối với Triệu Oánh, cũng sẽ tan thành mây khói, biến thành một phần hồi ức. Tới đoạn thời gian nào đó có lẽ sẽ hoài niệm lại. Tô Nhã thanh thuần, Trần Mộng Nghiên chói chang như mặt trời, Triệu Oánh thiện lương.

Nghĩ tới đây, Dương Minh liền có cảm giác như đã trải qua một đời. Vị lão nhân thần bí kia đưa cho mình một phần lẽ vật làm biến đổi cuộc sống, chẳng nhưng khiến mình thay đổi, cũng thay đổi cả người bên cạnh. Mặc dù nguy hiểm, hạnh phúc cùng tồn tại, bất quá Dương Minh lại rất thích loại cảm giác này, cuộc sống như thế mới không tịch mịch.

"Sao vậy? Tại sao không nói chuyện?" Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh trầm mặc như vậy, có chút kì quái nhìn hắn nói.

"Không có gì, anh chỉ nghĩ tới một chuyện cũ thôi." Dương Minh nhẹ thở dài, nhưng ngay sau đó vẻ mặt cợt nhả như lúc trước, cười mà như không cười nói: "Bất quá hôm nay nếu như Trần Tiểu Long tới. Thấy hai người chúng ta ở một chỗ, sợ rằng sẽ hiểu ra một số chuyện nhỉ!"

"Anh nói gì?" Trần Mộng Nghiên trợn mắt nhìn Dương Minh nói: "Ban đầu nếu em biết thì nhất định sẽ ngăn anh lại."

Nhưng nàng lại lắc đầu nói tiếp: "Nhưng em cũng không biết. Có đôi khi cảm giác thật này lại không bị khống chế, mặc dù lúc đầu em cứng rắn tự nói với mình, khi học kỳ hai, tuyệt đối sẽ không yêu, nhưng khi thi tốt nghiệp trung học cùng với anh. Lại có một chút mập mờ."

Trần Mộng Nghiên là người rất có nguyên tắc, bất quá kể từ khi hai người ở trong rạp phim, sau đó quan hệ lại không thể nói rõ, điểm này trong lòng Dương Minh hiểu, Trần Mộng Nghiên cũng rõ ràng, chẳng qua hai người không ai muốn nói ra mà thôi.

"Xem ra anh còn rất may mắn, không có tính kiên trì, nếu không bản thân lâm vào bi kịch rồi." Dương Minh nhún vai, có chút may mắn nói.

"Hừ!" Trần Mộng Nghiên hừ một tiếng, không có đáp lại, lời của Dương Minh cũng đúng." Đúng rồi, một vài lần Lý Đại Cương đột nhiên xuất hiện là sao?"

"Lý Đại Cương?" Dương Minh mỉm cười ngạc nhiên nói, cũng nhớ tới theo lời nói của Trần Mộng Nghiên, cũng chỉ là chuyện kia mà thôi: "Lý Đại Cương thì sao?"

Nhắc tới Lý Đại Cương, Dương Minh cũng có chút đỏ mặt, ban đầu mình thật có chút hèn yếu? Rõ ràng có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không dám ra vẻ. Cho nên Dương Minh không muốn mất mặt nói ra.

"Đừng nói là anh không biết, Lý Đại Cương cũng không có thù oán gì với Trần Tiểu Long, làm sao lại trùng hợp khi em đang bị khi phụ hắn lại xuất hiện đánh Trần Tiểu Long một trận, đánh xong liền xoay người rời đi?"

"Ách.Chuyện này cũng bị em phát hiện sao?" Nhìn thấy Trần Mộng Nghiên đã đoán ra đại khái, hắn cũng không muốn dấu diếm, nói: "Hắn.Là do anh sai tới."

"Quả nhiên là như vậy!" Trần Mộng Nghiên như có điều suy nghĩ gật đầu, nhớ lại ngày đó Lý Đại Cương chính là thủ hạ của Dương Minh, nếu chuyện này là do Dương Minh sai làm, như vậy cũng có lý, nếu không chỉ có một khả năng, đó chính là Lý Đại Cương đột nhiên tâm huyết dâng trào hoàn toàn không có lý do đi đánh Trần Tiểu Long một trận.

Dương Minh hơi có chút hụt hẫng, thấy vẻ mặt Trần Mộng Nghiên như có điều suy nghĩ, hắn còn tưởng rằng Trần Mộng Nghiên đã đoán được duyên cớ trong này, chỉ đành giải thích: "Ban đầu anh sợ biểu hiện ra là thích em, lúc đó trong lòng em sẽ cảm thấy mâu thuẫn, sẽ không tốt cho em, vì vậy anh mới nhờ Lý Đại Cương xuất thủ!"

"A?" Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh giải thích, sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó vẻ mặt lại cổ quái nhìn Dương Minh, nói: "Em cũng không có hỏi cái này mà, anh tự nhiên rất thẳng thắn nha?"

"Hả?" Dương Minh cũng sững sờ: "Không phải là lúc trước em đã đoán ra rồi chứ?"

Trần Mộng Nghiên không khỏi cười một tiếng nói: "Em đã đoán cái gì chứ? Em không có nghĩ phức tạp như anh đâu, cũng chỉ tự anh nói ra thôi!"

Đối với chuyện lần này, Dương Minh chỉ có thể cười khổ, xem ra mình thật đúng là vẽ rắn thêm chân rồi. Xe chậm rãi tiến tới bãi đậu xe của khách sạn quốc tế Tùng Giang, trải qua sửa chữa khách sạn ngày càng đông, mỗi khi tới giờ cơm, bãi đỗ xe lại được lèn đầy, thậm chí còn không đủ chỗ.

Tháng trước Bạo Tam Lập mới vừa xin được giấy phê duyệt cho phép nới rộng bãi đậu xe, cuối tháng sẽ khởi công. Nơi ăn nên làm ra này lúc trước Dương Minh cũng đã lường trước, trước kia Vương Tích Phạm kinh doanh ở đây mặc dù cũng không nhỏ, nhưng lại không có phồn vinh như ngày nay.

Chiếc xe hơi này của Dương Minh thật quá chói mắt, cho nên đám bảo vệ bãi đỗ xe không thể không nhận ra, thấy xe của Dương Minh tới, đội trưởng bảo an là Tiểu Vương trực tiếp chạy tới bên cạnh Dương Minh, thấy lái xe là Dương Minh, hắn tươi cười nói: "Dương tiên sinh, bãi đậu xe đã đầy, ngài có thể đậu xe ở bãi đậu xe nội bộ phía trước không?"

Dương Minh nhìn bãi đỗ xe phía trước có chút hỗn loạn, lại nhìn Trần Mộng Nghiên cùng Trần Phi đám người, nói: "Chúng ta xuống xe ở đây thôi, để cho Tiểu Vương đem xe vào là được."

Trần Phi cùng Trần Phương Ngọc cũng thấy hỗn loạn ở phía trước, cho dù có đi tới bãi xe nội bộ, cũng phải đi qua bãi xe này, cũng không phải chốc lát có thể vào, cho nên khi nghe thấy Dương Minh nói vậy, mấy người đều đồng ý, Dương Minh để cho Tiểu Vương lên xe.

Tiểu Vương rất chấn động, lần trước Dương Minh tới nơi này đã hỏi họ của hắn, lâu như vậy mà vẫn nhớ kỹ. Tiểu Vương vì Dương Minh có thể nhớ họ tên của hắn mà cảm thấy hưng phấn không thôi, hắn cao hứng lên xe nói: "Dương tiên sinh, lát nữa tới đâu đưa chìa khóa cho ngài?"

"Cậu cứ cầm lấy đi, lát nữa ăn cơm xong thì đưa cho tôi là được rồi." Dương Minh suy nghĩ một chút rồi nói. Lát nữa đi lên ăn cơm, khẳng định là có không ít người, Tiểu Vương rất khó có thể tìm được mình, mà Dương Minh cũng yên tâm giao chìa khóa cho Tiểu Vương.

"Được. Dương tiên sinh xin cứ yên tâm, một lát nữa nếu tôi không có ở cửa, ngài chỉ cần tìm bất cứ một tên bảo vệ nào, bảo bọn họ gọi điện cho tôi là được." Dương Minh rất tín nhiệm Tiểu Vương, khiến hắn rất vui.

Mấy người Dương Minh xuống xe, đi bộ xuyên qua bãi đậu xe tới quán rượu, đám người còn chưa đi được hai bước đã thấy một người đàn ông trung niên phúc hậu đang phát hỏa với đám bảo vệ.

Mấy người Dương Minh cũng không có để ý, chỉ có ánh mắt của Trần Mộng Nghiên là tinh tinh tường, nàng khẽ nhìn người đàn ông trung niên kia một chút, sau đó nghi ngờ nói với bất quá: "Cha, cha xem, người kia có phải là chú Trí Phú không?"

Mặc dù bãi đỗ xe có thắp đèn, bất quá nếu không chú ý sẽ rất khó nhìn ra người đối diện, lúc trước Trần Phi cũng không chú ý, khi nghe Trần Mộng Nghiên nhắc nhở, lão nhìn lại, người nọ quả nhiên là Trần Trí Phú!

"Đội trưởng của các cậu đâu, mau đi tìm hắn tới đây! Chúng tôi tới đây là để tiêu tiền, tại sao các cậu lại để xe của tôi ở lề đường?" Trần Trí Phú chỉ vào tên bảo vệ kia, ngang nhiên mắng mỏ: "Xe của tôi chính là loại Mercedes-Benz, đặt ở ven đường nhỡ bị hỏng thì sao? Cậu đền được à?"

"Tiên. Tiên sinh, ngài cũng nhìn thấy bãi đậu xe đấy, thật sự không còn chỗ nữa, chúng tôi cũng hết cách!" Nhân viên bảo vệ bị chửi, khuôn mặt phát xanh, cẩn trọng nói: "Tổng giám đốc của chúng tôi đã xin được đất nới rộng bãi đậu xe ra rồi, đoán chừng nửa năm sau sẽ có thể sử dụng."

"Nửa năm sau? Vậy ý của cậu là, ông đây muốn ăn cơm còn phải đợi nửa năm sau quay lại sao?" Trần Trí Phú trừng đôi mắt trâu quát tên bảo vệ kia.

"Không phải. Tiên sinh." Tên bảo vệ kia rất sợ hãi, vội vàng giải thích nói: "Hiện tại bãi đậu xe có hạn, xe tới trước đã đậu hết chỗ, xe tới sau chỉ có thể dừng ở ven đường thôi."

"Phóng cái rắm vào mặt mẹ cậu đi, cậu biết tôi là ai không?" Trần Trí Phú vỗ vỗ cửa xe của mình nói.

"Hôm nay em trai tôi từ miền nam quay lại, tôi bao trọn lầu sáu rồi, vậy mà ngay cả chỗ đỗ xe các cậu cũng không chuẩn bị được? Một lát nữa còn người trong thôn bọn tôi thì sao, hiện tại đi tìm đội trưởng của các cậu tới đây, cho cậu một phút, gọi hắn tới đây, cậu nhìn cái xe cà tàng kia đi, các cậu cũng đỗ ở chỗ này? Còn cái xe Jeep rách nát kia nữa, thương hiệu giá cả không cần phải nói, các cậu lại để nó đỗ ở chỗ này? Xe của bọn họ không sợ xước, cậu để mấy cái xe này ra ngoài lê đường đi!" Trần Trí Phú chỉ vào mấy cỗ xe thoạt nhìn rất rách nát, sau đó phân phó tên bảo vệ kia.

"Tiên. Tiên sinh, ngài đừng làm cho người ta khó xử, tới đây cũng đều là khách, người ta tới trước, chúng tôi có lý do gì mà để bọn họ rời đi chứ?" Tên bảo vệ bị làm khó, nói.

Trần Phi nhíu nhíu mày, có chút không nhịn được nữa, Trần Trí Phú này lại ở đây làm khó một tên bảo vệ, thật là không có năng lực gì, lão bước nhanh tới nói: "Trí Phú!"

Trần Trí Phú đang còn tức giận chưa được phát tiết xong, đột nhiên lại có người gọi tên mình, lão khẽ kinh ngạc, vừa quay đầu lại, thì ra là Trần Phi, lão lập tức nhịn xuống, vẻ mặt tràn đầy nụ cười nói: "Trần Phi, cả nhà cậu tới rồi hả? Chờ tôi một chút, tôi sẽ dẫn mọi người lên!"

Trong lòng Trần Trí Phú hiểu rõ, Trần Trí Nghiệp mặc dù phát đạt, nhưng dù nói thế nào cũng là em trai của lão, không phải là tiền tài của bản thân mình, cho nên lão cũng không dám thái quá với Trần Phi.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Phi gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn tên bảo vệ kia, rồi hỏi Trần Trí Phú.

"Còn không phải là tên bảo vệ nho nhỏ này chọc tôi tức giận sao, vừa lúc Trần Phi huynh đệ tới, trực tiếp goi điện cho lão tổng bọn họ, để cho lão tổng hắn đem xe của tôi vào trong bãi!" Trần Trí Phú thấy Trần Phi giống như thấy được vị cứu tinh, nói: "Mẹ hắn, ép người quá đáng, một tên bảo vệ nho nhỏ của quán ăn cũng cứng đầu như vậy, tôi xem chủ quán cơm này cũng ít được chỉnh đốn, Trần Phi huynh đệ, chuyện này không thể không giải quyết, cậu tìm cách thu thập bọn họ một chút! Tôi không tin người trong quán rượu đều sạch sẽ cả!"

Trần Phi nghe Trần Trí Phú nói, hơi sững sờ, cũng biết ý của lão chính là đơn giản kiểm tra trong quán rượu một chút, bất quá trong quán rượu này. Thật sự không có gì!

Sắc mặt của Trần Phi hơi cổ quái nhìn Dương Minh, ông chủ của quán rượu này chính là Dương Minh, để Trần Phi đi thu thập Dương Minh? Dương Minh làm ra vẻ vô tội nhún vai, cười cười nhìn Trần Phi.

"Trí Phú, quán rượu này là xí nghiệp an ninh cấp dưới thuộc về sản nghiệp của công an, tôi cũng không thể làm gì được, xe đỗ ở ven đường, chỉ cần bảo vệ chú ý là được, không có vấn đề gì đâu." Trần Phi ho khan một tiếng, giải thích.

"Hả?" Sau khi Trần Trí Phú nghe Trần Phi giải thích, nhất thời kinh ngạc, lão không nghĩ quán rượu này lại có bối cảnh như vậy, lão vốn cho rằng đây chỉ là một quán rượu kinh doanh bình thường mà thôi.

Trần Trí Phú cũng không ngu, Trần Phi đã nói như vậy, nếu như lão tiếp tục dây dưa, như vậy bằng với việc không nể mặt mũi của Trần Phi, người ta tới dự tiệc, nếu bởi vì một chút chuyện nhỏ này mà không vui, thật sự không đáng, nếu như Trần Phi đã mở miệng, Trần Trí Phú cũng không tiếp tục dây dưa nữa. Lão ném chìa khóa cho tên bảo vệ kia, rồi cười nói: "Cậu thấy rồi đấy, đây cũng coi như người nhà, xích mích lúc trước, tiểu huynh đệ chớ có để lòng nha, sau khi đỗ xe xong, hãy đem chìa khóa lên lầu sáu cho tôi là đượ!"

Tên bảo vệ kia sau khi nghe Trần Trí Phú nói vậy, tâm tình cũng được buông lỏng, hắn sao dám để trong lòng đây? Loại chuyện này thường xuyên gặp phải. Hắn cảm kích liếc mắt nhìn Trần Phi, sau đó nhận lấy chìa khóa rồi nói với Trần Trí Phú: "Được, tiên sinh ngài yên tâm đi, đỗ xe ở lề đường sẽ không có vấn đề gì, tôi sẽ cẩn thận nhờ người bên kia trông coi là được!"

"Không dám, không dám." Trần Trí Phú phất tay, lão có thể làm bộ ngưu ở trước mặt bảo vệ, nhưng nếu tiếp tục làm bộ ngưu ở trước mặt Trần Phi mà nói.Thật có chút thừa thãi, cho nên lão ra vẻ rộng lượng không thèm để ý đên tên bảo vệ kia, quay đầu nhìn về phía Trần Phương Ngọc, nhiệt tình nói: "Tiểu Ngọc em gái, mấy năm không gặp, cô vẫn còn rất trẻ nha!"

"Ha hả, còn trẻ gì nữa đâu, con gái cũng đã hai mươi rồi, em cũng thành lão thái thái rồi." Trần Phương Ngọc cười cười, mặc dù biết Trần Trí Phú chỉ nói khách sáo mà thôi, thế nhưng trong lòng vẫn rất cao hứng.

"Đúng vậy a, chỉ chớp mắt Mộng Nghiên đã lớn như vậy." Trần Trí Phú xoay người nhìn Trần Mộng Nghiên, lục lọi trong túi lấy ra một bao tiền lì xì đã chuẩn bị từ trước đưa tới trước mắt Mộng Nghiên, nói: "Mộng Nghiên, chú Trí Thúc cho cháu phiếu cơm này!"

"Cái này." Trần Mộng Nghiên có chút khó xử nhìn cha mẹ một cái, nàng không có ấn tượng tốt với Trần Tiểu Long, cho nên đối với Trần Trí Phú là một kẻ nhà giàu mới nổi, thô tục, ấn tượng cũng không được tốt, vì thế nàng càng không dễ dàng nhận đồ của người này.

Đọc truyện chữ Full