Trần Phi sa sầm nét mặt. Trần Thất gia là người có uy nghiêm đã ăn sâu bén rễ ở Trần gia thôn, Từ nhỏ Trần Phi cũng như người khác rất kính trọng yêu mến lão!
Trước kia Trần Thất gia là một người nhất ngôn cửu đỉnh, công chính nhất trong thôn. Nhà ai có mâu thuẫn chỉ cần Trần Thất gia ra mặt giải quyết đều rất công bằng. Người Trần gia thôn không ai không thán phục. Tuy rằng đã rời Trần gia thôn rất nhiều năm, ở đơn vị lại trên cương vị lãnh đạo, nhưng trong đáy lòng Trần Phi vẫn kính trọng Trần Thất gia.
Sự tình hôm nay là lần đầu tiên Trần Phi có ý nghĩ phản kháng lại lão! Lời của Trần Thất gia rất kiên quyết nhưng hạnh phúc cả đời của Mộng Nghiên há có thể tùy tiện quyết định qua một câu nói? Cho dù là con gái hắn chưa có bạn trai thì cũng phất định phải có sự đồng ý của nó.
Nghĩ đến đây Trần Phi cắn chặt răng: "Trần Thất gia, Trước tiên ngài hãy nguôi giận, nó là bạn trai Mộng Nghiên, khó tránh khỏi có phần nông nổi."
"Bạn trai sao? Bạn trai cái gì?" Trần Thất gia tức giận đến rung người, hiện Trần Phi lại ra mặt khiến lão càng thêm căm tức:
"Được rồi, ta tuyên bố hiện tại Trần Tiểu Long chính là bạn trai của Mộng Nghiên!"
Trần Tiểu Long nghe lời thì mặt như nở hoa còn Dương Minh thì có chút tức giận, thầm nghĩ cho dù lão là Tổng thư ký LHQ cũng không có thể quản chuyện này. Lại còn tuyên bố? Lão cho rằng đang làm hoàng đế sao? Một lời nói ra là thánh chỉ, có thể ban hôn?
Sắc mặt Trần Mộng Nghiên tái nhợt không biết xử lý làm sao. Nàng đã nhìn ra cha mẹ nàng đối với Trần Thất gia có điểm khó xử. Với lời của một người mà nàng đã kính trọng tự trong đáy lòng thì cũng rất khó phản kháng! Cha của nàng có thể quyết đoán cũng không dễ dàng.
"Hiện tại là tự do yêu đương, tự do hôn nhân" Trần Phi do dự một chút mới lên tiếng nói: "Thất gia, ngài làm như vậy là trái với quy định luật hôn nhân."
"Luật hôn nhân? Ha ha!" Trần Thất gia lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Phi:
"Tiểu tử ngươi giờ đã đủ lông cánh, làm tới cục trưởng lại còn giảng với ta về pháp luật? Chẳng lẽ ngươi đã quên từ trước tới nay ở Trần gia thôn này ai là người chủ trì công bằng? Là ai chủ trì công đạo? Tại Trần gia thôn ta chính là pháp luật!"
Vẻ mặt Trần Phi trở nên khó coi, Trần Thất gia nói mấy lời cũng đủ làm cho hắn đau đầu.
"Trần Thất gia phải không?" Dương Minh nhướng thân mình bước tới nửa bước:
"Tôi mặc kệ ông ở Trần gia thôn thế nào nhưng tôi không phải là người ở đó. Không cần nghe sự sắp đặt của ông. Hơn nữa nơi này không phải là Trần gia thôn mà là Tùng Giang, khách sạn Quốc Tế Tùng Giang ông rõ chưa!"
"Mày không quan hệ nhưng Trần Mộng Nghiên có quan hệ là đủ!" Trần Thất gia tuy rằng rất tức giận nhưng cũng không thèm đôi co với tiểu tử này. Chỉ cần chỉ cần nắm đầu Trần Phi là đủ:
"Trần Phi, hiện tại lão hỏi cậu một câu, cậu có nghe lời lão không?"
"Điều này. Thất gia." Nếu nói tiếp thu thì Trần Thất gia sẽ tiếp tục ép hôn mà không tiếp thu thì trong lòng không dễ chịu. Nhất thời Trần Phi lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
"Được rồi, Trần Thất gia, ông hãy rút lại chút thủ đoạn vụng về này đi!" Dương Minh nhanh chóng mở miệng:
"Trần Thất gia, tôi không ngại nói cho ông biết. Cho dù ông muốn ép chú Trần nói gì thì chỉ cần có tôi ở đây thì Mộng Nghiên tuyệt không đính hôn cũng Trần Tiểu Long. Nếu ông thích mộng tưởng hão huyền thì nên về nhà xem tiểu thuyết tự sướng là hơn. Tôi giới cho ông một quyển, tác giả Ngư Nhân Nhị Đại có viết quyển Trọng Sinh Truy Mỹ Ký. Tôi xem qua rồi, ông có thể tìm đọc thử xem."
Không ngờ Trần Thất gia nghe tới đây tức điên thở hồng hộc, tay phải trắng bệch run run chỉ vào Dương Minh:
"Mày, mày mới chính là tiểu súc sinh. Mày nói cái gì, cái gì là nằm mơ thấy súc sinh? dám mắng ta là súc sinh? Nói là giới thiệu để lừa gạt lão phu sao?"
"Ông Thất, người nguôi giận, sức khỏe là quan trọng hơn cả!" Trần Tiểu Long thấy Trần Thất gia tức đến sôi máu còng lưng, hắn vội vàng chạy qua dìu lão rồi vuốt lưng cho xuôi khí huyết giải thích:
"Ông Thất à, không phải hắn chửi mắng ông là súc sinh, cũng không nói nằm mơ thấy súc sinh gì hết, Trọng Sinh Truy Mỹ Ký vốn là một cuốn tiểu thuyết."
Trần Tiểu Long vừa giải thích vừa có chút nghi hoặc. Cuốn này nghe đồn loáng thoáng rất hấp dẫn. Lát nữa phải tìm đọc mới được, không chừng có thể học được chút kỷ xảo tán gái, như vậy theo đuổi Trần Mộng Nghiên cũng dễ hơn, khà khà!
Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trần Tiểu Long. Trần Trí Nghiệp nhíu mày thầm nghĩ, con ơi sao mày ngu thế hả con! giải thích dùm cho thằng Dương Minh làm cái gì chứ? Hiện tại hắn đang là tình địch của con đó!
Thực ra vừa rồi Trần Tiểu Long chỉ là phản xạ. Hắn đã từng đọc qua tập một cuốn Ngận Thuần Ngận Ái Muội cũng là Ngư Nhân Nhị Đại viết, vừa rồi mới vô tình giải thích thay cho Dương Minh.
Chứng kiến sắc mặt ông già và bác hai không được tốt, lại thêm ánh mắt cổ quái của mọi người. Trần Tiểu Long mới biết vừa rồi hắn sơ suất, vội vàng đảo trắng thành đen: "Không đúng con nhớ nhầm. Ông Thất, vừa rồi Dương Minh hắn chửi ông đó, mắng ông là đồ súc sinh, đêm nằm mơ thấy súc sinh, hắn đúng là muốn lường gạt ông!"
"Ồ" Lời nói xoay chuyển khiến Dương Minh cũng há hốc mồm! Tên Trần Tiểu Long thực quá độc ác, chính là một nhân tài vô sỉ, rất là vô sỉ.
Lúc này đám người Trần gia thôn lại càng nhìn Trần Tiểu Long với ánh mắt cổ quái. Trần Trí Phú trừng mắt nhìn hắn. Còn Trần Trí Nghiệp thì tức đến run người!
Khi vừa nghe Trần Tiểu Long giải thích thì sắc mặt Trần Thất gia thoáng dịu đi một chút nhưng câu nói sau của hắn khiến lão run người lên. Sắc mặt xanh mét thở ra hồng hộc.
Đám người Trần Trí Phú, Trần Trí Nghiệp sợ hãi vội tới đỡ phía sau lưng lão, ấn huyệt nhân trung nhưng Trần Thất gia vẫn co giật rồi ngất đi.
"Thất gia! Thất thúc! Thất ông" Đám người kêu gào loạn lên, tiếng kinh hô tiếng điện thoại vang lên không dứt.
Sau một lúc xoa bóp Trần Thất gia cũng nhẹ nhàng thở lại, xem ra không đáng ngại nhưng Trần Trí Phú vẫn bấm điện thoại gọi cấp cứu. Còn Trần Trí Nghiệp nhìn chằm chằm vào Dương Minh mở miệng:
"Thằng nhóc Dương Minh, nếu Thất gia có chuyện thì mày cũng sẵn sàng đi"
Không ngờ Dương Minh lạnh lùng trả lời:
"Trần Trí Nghiệp, ông đang đứng trên địa bàn của tôi. Tôi đã giữ thể diện cho ông, còn không biết xấu hổ mà buông ra những lời đó. Hừ, không để yên thì tính làm gì? Trần lão đó té xỉu thì có liên quan gì tới tôi? Mọi người ở đây cũng thấy rõ ràng là do đứa con bảo bối của ông gây ra, giờ còn to mồm cái gì".
"Mày được lắm" Trần Trí Nghiệp không ngờ Dương Minh lại không e sợ hắn chút nào. Lại tiếp tục nghe Dương Minh lên tiếng:
"Hiện tại tôi nhắc cho ông nhớ, mặc kệ ông muốn làm gì ở Nam Phương cũng được nhưng đây là Tùng Giang. Tôi khuyên ông nên tuân thủ pháp luật làm một công dân tốt, nếu không có ngày xộ khám đó".
"Mày.!" Trần Trí Nghiệp nhất thời cứng họng. Trần Phi chính là cục trưởng cục cảnh sát Tùng Giang! Đây không phải Nam Phương để Trần Trí Nghiệp có thể làm bừa!
"Chú Trần chúng ta đi thôi, ở đây không có ý nghĩa gì." Dương Minh liếc mắt nhìn anh em Trần Trí Nghiệp và Trần Thất gia được đỡ ngồi trên ghế, hán quay qua Trần Phi nói:
"Bọn họ đã muốn mang áo gầm về nhà thì để họ đi. Trần Thất lão này cũng không còn công chính như là Trần Thất gia trong ký ức của chú. Lão có dụng tâm riêng hay không đã rõ ràng, Trần Tiểu Long là cháu trai lão ta, hừ!"
Trần Phi thở dài, liếc qua đám người, sau đó trịnh trọng cúi người hướng Trần Thất gia:
"Thất gia, Tiểu Phi cảm tạ ơn của người khi xưa, cảm tạ ngài mai mối chỗ tốt cho con gái tôi. Có điều chuyện chung thân đại sự của Mộng Nghiên thứ cho tiểu Phi không thể tuân mệnh. Mong Thất gia thứ lỗi! Sau này Thất gia còn nhận Tiểu Phi này hay không thì tôi vẫn kính trọng ngài, một Thất gia đỉnh thiên lập địa!"
Nói xong Trần Phi bái thêm một bái rồi ôm quyền: "Thất gia, Tiểu Phi cáo từ trước."
Trần Thất gia thấy ánh mắt kiên quyết của Trần Phi, khóe miệng muốn mấp máy nhưng nói không nên lời. Lúc này ông ta dường như già đi rất nhiều, nào còn quắc thước như trước.
Nhìn thấy Thất gia uể oải như thế Dương Minh cũng lén thở dài. Hắn cũng không muốn tính toàn với một ông lão, lắc đầu nói:
"Trần Thất gia, tại hạ khuyên người một câu: Nhờ con cháu mà hưởng phúc chứ đừng làm chân sai vặt cho con cháu! Quay đầu nhìn những thành bại làm gì. Chỉ cần tâm tư thông suốt sáng rõ, đối với người thời gian mới là quý trọng nhất."
"Phương Ngọc, Mộng Nghiên, Dương Minh chúng ta đi thôi."
"Đợi một chút, các người không thể đi!" Trần Trí Phú mở miệng.
"Trí Phú, đây là ý gì" Trần Phi nhíu mày nhìn Trí Phú một cái, có vẻ bất mãn.
"Trần Phi, cậu cũng xuất thân từ Trần gia thôn, Thất gia thành ra như vậy cũng vì tức giận con gái cậu cùng tên bạn trai của nó. Cậu có thể đi bất quá tiểu súc sinh kia phải lưu lại!" Trần Trí Phú âm lãnh nói:
"Cậu đã là cục trưởng cảnh sát, như vậy hẳn là càng rõ ràng. Thất gia là người bị hại, chúng ta cần Dương Minh lưu lại đến khi xác định Thất gia không có vấn đề gì thì hắn mới có thể rời đi"
"Ha ha!" Dương Minh nở nụ cười nhìn Trần Trí Phú, ánh mắt lộ ra vẻ xem thường:
"Trần Trí Phú. Dương Minh ta đi thì xem ai có thể ngăn lại?"
Trần Trí Phú liếc nhìn Trần Trí Nghiệp, ý định sai vệ sĩ cưỡng ép Dương Minh, sau đó tìm một chỗ giáo huấn Dương Minh. Có điều Trần Trí Nghiệp tỉnh táo hơn. Dương Minh vừa rồi đã cảnh cáo, nếu như vệ sĩ cưỡng ép thì Trần Phi có thể bắt bọn chúng vì tội xâm phạm thân thể của người khác.
"Để cho bọn họ đi thôi" Đột nhiên Trần Thất gia thều thào mở miệng.
"Thất gia, ngài."
"Ta nói để cho bọn họ đi đi" Trần Thất gia lập lại câu nói một lần nữa rồi nhìn qua cháu trai rất sủng ái, thở dài. Những lời nói vừa rồi của Dương Minh cũng có lý. Nhờ con cháu mà hưởng phúc chứ đừng làm chân sai vặt cho con cháu!
Những lời dễ hiểu mà cũng tính là đạo lý sao? Cả đời lão chưa làm qua chuyện đuối lý như lần này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1445
Chương 1445