Dương Minh cười nhạt, tấp xe vào nơi đỗ khẩn cấp. Đi xuống lấy một cái cờ lê từ trong thùng xe. Lúc này Trần Tiểu Long đang nổi giận nên cũng không thấy Dương Minh đang đi lại phía hắn. Xung quanh còn có rất nhiều người hiếu kì vây xung quanh. Trần Tiểu Long cũng không thèm để ý, lấy tay đập đập vào trước xe Jetta chửi mắng tài xế taxi:
"Mày xem cái xe Jetta đời cũ này sao so được với chiếc BMW của tao? Nếu là Mec hay Audi thì tao cũng không có gì để nói. Nếu là tao đi chiếc xe nát này thì xấu hổ muốn chết à."
Tài xế taxi chỉ biết cười khổ đứng bên chờ cảnh sát và người của công ty bảo hiểm đến giải quyết. Định ngoảnh mặt làm ngơ kệ cho hắn chửi một lúc mệt rồi thì phải câm miệng lại.
Nhưng đâu biết được Trần Tiểu Long thấy không nói tài xe nói gì lại càng làm già chửi ác hơn:
"Dcm.mắt mày để ở đầu gối à? Cho dù là tao có đâm nát cái xe thì sẽ đền cho mày một cái xe mới. Nhưng mày phải bù tổn thất về thời gian cho tao. Tao là người có thân phận cao sang, mỗi giây phút đều là tiền là vàng chứ đâu phải loại lái thuê như mày có thể so sánh được."
Đột nhiên xoảng một tiếng vang lên, Trần Tiểu Long quay lại thì thấy Dương Minh đã cầm cờ lê nện thẳng tấm kính trước của chiếc BMW. Kính xe còn chưa kịp dán plasma bảo vệ nên lập tức vỡ vụn ra.
Thấy Dương Minh tay cầm cờ lê đang cười đểu, Trần Tiểu Long tức đến phát điên. Đối phương không phải đã bị ông già gọi đi rồi sao? Tại sao hắn lại có mặt ở chỗ này? Hay là mọi chuyện đã hỏng hết rồi?
"Thì ra là mày hả Dương Minh? mày muốn làm gì?" Xe mới của Trần Tiểu Long vừa mới bị chiếc taxi đâm vào, tuy không nghiêm trọng đã hắn rất đau lòng, giờ lại bị Dương Minh đập bể kính trước, hắn đau đớn tới mức muốn thổ huyết. Xe của ta a, đây là xe ta dùng đi tán Trần Mông Nghiên a.
Bất quá Trần Tiểu Long không dám làm gì, càng không dám chửi như vừa chửi tài xế taxi. Hắn biết Dương Minh có biệt hiệu là hạng đáng nhau siêu cấp được xưng vua. Hiện bên người không có hai tên vệ sĩ. Nếu lỗ mãng có thể bị Dương Minh đập cho một trận thừa sống thiếu chế thì sao?
Dương Minh cũng không thèm để ý đến Trần Tiểu Long mà đi tới tài xế taxi vẫy tay:
"Này, Anh Côn, lâu rồi không gặp."
"Dương Minh!" Tài xế taxi chính thị là Tôn Côn, là người quen của Dương Minh khi còn học trung học phổ thông. hắn đã từng đưa Dương Minh và Triệu Oánh về nhà, rồi lại đưa Dương Minh và Trần Mộng Nghiên. Sau này Dương Minh có xe nên không đi xe của Tôn Côn nữa. Mà hắn ngày càng bận nên lâu lắm không gặp lại Tôn Côn.
Không ngờ thần xui quỷ khiến lại gặp Tôn Côn ở chỗ này. Lúc này họ Tôn cũng bất ngờ, khi trước hai người thì cũng quen thân nhưng sau này không gặp. Ngẫu nhiên nhớ đến những chuyện ngày trước liền có chút cảm khái.
Lúc này Dương Minh đến rõ ràng là giúp hắn khiến Tôn Côn rất cảm động, xem ra Dương Minh không có quên hắn.
"Thằng nhóc này là thằng đần có hạng giống hệ thằng bố, không biết nhà nó làm sao được như thế?" Dương Minh chỉ vào Trần Tiểu Long rồi cười nói với Tôn Côn.
"Ha ha". Nghe Dương Minh chửi như vậy Tôn Côn nhịn không được cười lớn, nghe tiếng chửi mà trong lòng cảm thấy thoải mái, coi như là thở ra được chút tức giận khi bị Trần Tiểu Long chửi ban nãy.
Trần Tiểu Long nghe chửi, trong lòng rất tức nhưng không dám bật lại. Hôm qua trước tới làm khách của Trần gia thôn, Dương Minh dám đụng độ cùng Trần Thất Gia. So về tâm địa tàn nhẫn thì Trần Tiểu Long cảm thấy hắn không bằng được.
"Dương Minh. Sao mày đập xe của tao?" Trần Tiểu Long nén giận hỏi.
"Ồ, tao thích thì đập thôi". Dương Minh nhún nhún vai nói.
"Mày." Trần Tiểu Long lúc này mới cảm nhận được sự uất ức là thế nào.
"Không phải mày nói chỉ cần xe ai tốt hơn xe mày thì có thể thoải mái đập sao? Lời mày vừa nói ra đã quên ngay rồi à?" Dương Minh vung vẩy cái cờ lê trong tay, cười mà như không phải cười nhìn đám người vây xung quanh nói: "Lúc nãy hắn nói lời này. Mọi người đều nghe thấy cả chứ?"
Đám người đứng xem thấy hành vi của ngang ngược của Trần Tiểu Long cũng tức giận mà không dám nói. Bây giờ thấy có người còn ngang ngược hơn xuất hiện vùi dập Trần Tiểu Long thì cảm thấy khoan khoái vô cùng. Nghe Dương Minh hỏi, lại thấy hắn cầm một chiếc cờ lê to tướng chĩa về mình nên một gã thanh niên đành phụ họa theo:
"Đúng, rõ ràng hắn nói như vậy"
Tức thời có kẻ nhao nhao lên phụ họa: "Đúng vậy, hắn nói chỉ cần có xe tốt hơn xe hắn thì có thể đập xe hắn thoải mái."
Trần Tiểu Long tái nhợt mặt mày, không ngờ đám người im ỉm đứng coi lại quay sang ủng hộ Dương Minh. Bất quá Trần Tiểu Long cũng không ngu, có Dương Minh lại thêm cả đám này. Hành động lỗ mãng thì bị ăn một trận đòn hội đồng là cái chắc.
"Đúng, tao có nói lời đó, vậy xe của mày đâu? Là xe gì?" vẻ mặt Trần Tiểu Long đểu giả hỏi: "Đừng nói với tao là xe của mày là chiếc xe đạp đấy nhé."
Dương Minh bình thản nói: "Để cho tao cho mày tâm phục khẩu phục"
Nói xong Dương Minh liền quay người đi lấy xe. Khi thấy Dương Minh đi về phía chiếc BMW X5 thì đám người xem vẫn rất bình thường, trong lòng chỉ nghĩ Dương Minh dám đứng ra thì chắc chắc lợi hại hơn. Có điều vẻ mặt Trần Tiểu Long thì sa sầm xuống, không thể tin Dương Minh lại có chiếc xe đời cao hơn. Còn Tôn Côn tuy có chút kinh ngạc nhưng khi xưa sớm đã nhìn ra Dương Minh có chỗ bất phàm, hiện tại Dương Minh có đi xe gì thì hắn cũng không quá bất ngờ.
Trong khi Trần Tiểu Long tưởng mình bị hoa mắt thì Dương Minh vung vẩy chiếc điều khiển từ xa mở cửa chiếc BMW. Vẻ mặt Trần Tiểu Long liền trở nên xám xịt. Hắn nằm mơ cũng không ngờ những lời vừa rồi hống hách vừa rồi lại bị Dương Minh dùng làm gậy không đập lưng ông.
Ban nãy hắn còn nghĩ Dương Minh mâu thuẫn với hắn nên định phá ngang. Thật không ngờ Dương Minh lại lái đến một chiếc BMW X5 trị giá tới hơn một triệu đồng. Trong khi BMW X3 của hắn chỉ hơn ba trăm ngàn. Cho dù là người không am hiểu về xe hơi cũng có thể phân biệt được rõ ràng.
Dương Minh khởi động chiếc xe, lái về phía Trần Tiểu Long sau đó đâm thẳng vào sườn chiếc xe đã bị va chạm khi nãy. Tức thời thành xe khi nãy chỉ là một vết lõm hiện trở nên móp méo, đồng thời sơn bị xước một mảng lớn.
"Mày. Dương Minh.mày." Trần Tiểu Long chỉ tay về Dương Minh đang ngồi trên xe lẩm nhẩm không thành câu. Lúc trước trong lòng hắn ám ảnh về Dương Minh, lại thêm sự việc tối qua khiến hắn càng sợ. Đành phải nuốt nhục vào bụng.
"Mày đâm vào xe của anh Côn, tao lại đâm vào xe của mày. Vậy là hòa, anh Côn không cần mày bồi thường, xe của mày thì tự đi mà sửa" Dương Minh liếc qua Trần Tiểu Long thản nhiên nói.
..@#$%^&*! Trần Tiểu Long thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà Dương Minh nhưng không dám nói nửa câu, chỉ dám dùng ánh mắt lửa hận mà nhìn Dương Minh. Đáng tiếc ánh mắt thì không làm người ta đau được.
"Anh Côn chúng ta đi, không lằng nhằng với thằng này dở hơi cám lợn nữa." Dương Minh nói với Tôn Côn.
"Ừ" Tôn Côn gật đầu, cũng không thèm nhìn Trần Tiểu Long. Hắn lái xe theo sau Dương Minh từ từ rời khỏi hiện trường. Mà Trần Tiểu Long thì căm thù nhìn theo, oán hận nhổ một bãi nước miếng.
Kế hoạch đi tán Trần Mộng Nghiên coi như bể hụi. Còn dám lái chiếc xe bị đâm đến thì tặng cho ai? Chuyện này mình sai lè lè ra trước nên báo cảnh sát cũng không tác dụng, đành tính lái xe về nơi bảo dưỡng để sửa chữa.
Trần Tiểu Long cảm thấy hôm nay hắn xui đến tận mạng, xe mới mua còn chưa kịp đi đăng kí đã phải đi sửa rồi, mà kế hoạch lấy lòng người đẹp hôm nay coi như đi đứt
"Đúng là cái thằng chỉ bắt nạt kẻ yếu mà sợ kẻ mạnh" Đám người đứng xem thấy Trần Tiểu Long bị Dương Minh chơi cho một vố đau mà không dám phản ứng, lại như con rùa rút đầu thì nhao nhao lên bình phẩm." Thì vậy, loại người này chính là thế, kẻ ác phải gặp người ác hơn, thấy có người lợi hại hơn đành im như thóc giống"
"Thấy người ta là một tài xế taxi tưởng dễ ức hiếp, ai ngờ người đó lại có người bạn lợi hại như vậy." Một người khác lại phụ họa: "Ta xem thằng nhóc này lại như con cừu non."
"Đúng thế. Xe BMW X3 này chỉ có hơn ba trăm ngàn còn xe của người ta là BMW X5 có giá hơn một triệu kìa. Có mà bằng được một góc!"
Trần Tiểu Long đã lên xe còn nghe đám người châm chọc như vậy, uất khí xông lên não liền mở cửa xe nhảy xuống quát: "Cái đám cái bang này cút hết đi cho tao."
"Hứ, mày còn uy phong cái gì? Sao lúc nãy trước mặt thanh niên kia mày lại nhát như chuột vậy?" Lúc này trong đám người có tiếng nói vang lên: "Mày giả bộ uy phong trước mặt chúng tao thì tính là cái gì hả?"
"Anh nói đúng." Tức thời có người phụ họa theo: "Chúng tao cứ chê mày thì làm sao? Muốn đánh người sao? Bọn tao đông như vậy mà lại sợ mày à? có can đảm thì xông lên đi con"
Trần Tiểu Long đương nhiên không dám làm gì, vội vàng nhảy lên xe oán hận nhìn đám đông rồi đóng cửa xe lại. Sau đó tức giận đấm mạnh vào vô lăng nghiến răng nói: "Dương Minh mày nhớ lấy, tao nhất định sẽ chơi mày tới cùng"
Rẹt rẹt! Trần Tiểu Long khởi động xe rồi rú ga phóng ầm đi.
Dương Minh dừng xe ở một quán hải sản ven đường. Hai người cùng xuống xe. Bộ dáng Tôn Côn không được thoải mái lắm. Tuy rằng Dương Minh vẫn thân thiết sảng khoái như trước như hắn đâu còn là cậu học sinh nghèo trước kia. Mà vừa chứng kiến Dương Minh đối phó Trần Tiểu Long khiên Tôn Côn có cảm giác lo sợ.
"Anh Côn, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau" Dương Minh xuống xe, khóa cửa rồi quay sang Tôn Côn.
"Dương Minh, cậu bây giờ.?" Tôn Côn nhìn chiếc BMW ngần ngại hỏi. Hắn hiểu rất rõ Dương Minh xuất thân từ gia đình công nhân, lúc trước muốn mua một quyển tập hay cái bút cũng phải tính toán, thế mà bây giờ.
"Ha ha. May là có chút phát tài, không có gì đâu anh" Dương Minh lắc đầu cười nói: "Lâu lắm không gặp. Đi nào, cùng nhau nhậu một chút".
"Điều này." Tôn Côn có chút do dự.
"Anh Côn, sao hiện tại anh khách sáo vậy?" Dương Minh cười nói: "Lúc trước anh có thế này đâu"
"Được, hôm nay để anh mời khách, cậu giúp anh giải vây mà anh vẫn chưa cảm ơn cậu." Tôn Côn cũng không ngại ngùng, hào sảng nói.
"Được rồi, giải vây cái gì chứ. Tên Trần Tiểu Long đó có thù với em. Hôm nay dù không phải là anh, em cũng phải giáo huấn hắn" Dương Minh xua tay nói: "Thằng ranh đó mua xe mới là định thể hiện với bạn gái em, làm sao em để cho nó quấy cổ được"
"Bạn gái của cậu." Tôn Côn có chút sửng sốt. Nói như vậy thì tên Trần Tiểu Long cũng đáng bị ăn đòn.
"Là cô gái có tên Trần Mộng Nghiên, anh đã gặp qua rồi đó" Dương Minh cười cười nói.
Tôn Côn đã gặp qua cả Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Triệu Oánh gật gật đầu:
"Thì ra là cô ấy. Anh vẫn nhớ, cô ấy rất tốt"
"Đi thôi, để là em mời khách." Dương Minh cười cười nói: "Lần này không phải là em giải vây mà hại anh phải tự đi sửa xe. Hà"
"Anh cũng biết thằng đó sẽ không bồi thường tiền sửa xe. Nó không bắt anh bồi thường đã là may rồi." Tôn Côn lắc đầu cười khổ nói: "Loại con ông cháu cha như hắn, anh không thể dây vào"
"Chúng ta tìm chỗ nào ngồi đi, để em gọi Mộng Nghiên tới" Dương Minh nói.
Tôn Côn gật đầu cùng hắn đi vào trong quán. Bây giờ Tôn Côn đã dần thấy Dương Minh vẫn không mấy thay đổi.
Sau khi an tọa Dương Minh liền gọi điện cho Trương Tân: "Trương Tân, tao đang ở quán hải sản Hải Tân đường Hồng Tiền. Một lúc nữa mày đi đón Mộng Nghiên và Chỉ Vận sau đó đi thẳng đến đây nhé."
"Đường Hồng Tiền, Quán hải sản?" Trương Tân sửng sốt, chỗ đó cách trường học tới mấy cây số, tuy thế vẫn đáp lời: "Ok, tao sẽ đi đón hai chị dâu sau đó đến đó tìm mày."
Dương Minh cúp điện thoại, gửi cho Mộng Nghiên một tin nhắn. Bảo nàng cùng Chỉ Vận chờ Trương Tân qua đón.
Sau một lát Dương Minh quang sang hỏi Tôn Côn: "Anh Côn, dạo này cuộc sống của anh như thế nào?"
"Ài, cũng tạm qua ngày" Tôn Côn cười khổ nói: "Lái taxi như anh có kiếm được bao nhiêu đâu"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1459
Chương 1459