TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1475: Nghe ai nói

"Úy, đây không phải là công ty của anh sao? Em nghe nói, lúc thành lập còn đưa cả lên vô tuyến mà." Tôn Khiết nhìn thấy tin tức mà Dương Minh vừa mở ra giật mình không nhịn được hô lên một tiếng: "Dương Minh. Anh cũng đặc sắc a, công ty vừa thành lập đã xảy ra chuyện rồi? Hơn một trăm triệu?"

"Chuyện này là sao đây?" Dương Minh nhíu nhíu mày, trong long có chút khúc mắc, tuy rằng một trăm triệu đối với Dương Minh không là cái gì, nhưng chuyện xảy ra lớn như vậy, trên báo và mạng đều có tin rồi mà lại chưa có ai báo với mình mà có chút tức giận. Hiệu suất làm việc của thủ hạ của mình thật là quá chậm chạp đi. Dương Minh cầm lấy di động định gọi cho Bạo Tam Lập mới phát hiện ra điện thoại hết pin đã tự tắt máy từ lúc nào rồi. Chẳng lẽ nói Bạo Tam Lập đã gọi cho mình nhưng mà mày lại tắt rồi.

Đổi cục pin khác Dương Minh gọi ngay cho Bạo Tam Lập

"Dương ca." Điện thoại mới đổ một hồi chuông người bên kia đã nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Bạo Tam Lập: "Dương ca, cuối cùng thì anh cũng mở máy rồi, tôi tìm anh từ sáng đến giờ."

"Cậu đang ở đâu? Không phải cậu biết tôi ở khách sạn quốc tế Tùng Giang sao?" Dương Minh hỏi.

"Khách sạn quốc tế Tùng Giang? Dương ca, anh đang ở Khách sạn quốc tế Tùng Giang sao? Tôi không biết a…" Bạo Tam Lập hoài nghi lặp lại một lần: "Đúng lúc tôi đang ở gần đó, t ôi lập tức tới liền."

Dương Minh nghe Bạo Tam Lập nói xong có chút sững sờ, cũng liền hiểu ra, tối hôm qua mình chỉ bảo Bạo Tam Lập đặt phòng ăn ở Khách sạn quốc tế Tùng Giang chứ không nói với hắn là mình nghỉ lại ở đó. Vì vậy Bạo Tam Lập không biết cũng đúng thôi." Sự việc tôi đại khái cũng biết rồi, là Công ty Áp vận Danh Giang xảy ra chuyện đúng không?"

"Vâng, Dương ca, anh đã biết rồi sao?" Bạo Tam Lập nói.

"Bây giờ trên mạng đã trở thành tin tức trọng điểm rồi, nếu tôi mà còn không biết thì có là bị mù à." Dương Minh có bực dọc nói: "Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Sao lại xảy ra chuyện lớn như thế? Có ẩn tình gì không?"

"Có ẩn tình gì không hiên giờ vẫn chưa rõ, tôi cũng vừa mới biết không lâu. Chuyện Công ty Áp vận Danh Giang là do Kinh Tiểu Lộ phụ trách." Bạo Tam Lập nói.

"Được rồi, tôi biết rồi, để tôi bảo Tôn Khiết sang đó giải quyết." Dương Minh khó chịu nói. Thầm nghĩ Bạo Tam Lập mấy người này trên thương trường vẫn còn non quá, lần trước đã xảy ra việc phó tổng giám đốc ôm tiền bỏ trốn, bây giờ lại xảy chuyện tương tự như vậy, cái này cũng có chút lặp lại a.

"Được rồi…Dương ca, thật xin lỗi." Bạo Tam Lập cẩn thận nói.

"Bỏ đi, anh ổn định tình hình là được rồi, đừng có làm loạn." Dương Minh nói: "Vào lúc này nhất định không được làm loạn."

"Yên tâm đi, Dương ca, tôi biết rồi." Bạo Tam Lập bảo đảm nói: "Tôi đã điều mấy anh em bên công ty bao an đi sang bên Danh Giang rồi, ngăn ngừa người của mình làm loạn."

Quả nhiên, lúc Dương Minh xem các tin tức liên quan thì đã thấy chuyện phó tổng giám đốc lúc trước ôm tiền bỏ trốn cũng bị bới ra, hơn nữa lại còn có chút châm chọc cạnh khóe, nói công ty Danh Dương quản lý có vấn đề.

Những kí giả viết bài trên mạng đương nhiên đều là người ở chỗ khác, người bản địa thì dưới thế lực của Bạo Tam Lập sẽ không dám viết bừa bãi mà chỉ là báo cáo tình hình một cách khách quan và đơn giản thôi.

"Để em đi giải quyết?" Lời của Dương Minh nói với Bạo Tam Lập, Tôn Khiết đương nhiên là nghe thấy.

"Một mình Kinh Tiểu Lộ, anh lo sẽ không ứng phó nổi." Dương Minh nói: "Có em sang đó tọa trấn thì anh mới có thể yên tâm."

"Kinh Tiểu Lộ? Hình như em đã nghe qua cái tên này…" Tôn Khiết nhíu nhíu mày: "Hình như là phó tổng giám đốc khu giải trí Danh Dương của các anh? Nghe nói là tình nhân của anh?"

"…Em nghe ai nói vậy?" Dương Minh vã mồ hôi, không ngờ Tôn Khiết cũng nghe nói đến Kinh Tiểu Lộ.

"Bạo Tam Lập nói, em còn quen biết ai nữa chứ." Tôn Khiết nói: "Nhưng anh cũng đừng đi trách Bạo Tam Lập lắm mồm, chuyện em hỏi hắn ta, hắn ta cũng rất khó xử."

"Anh biết rồi." Dương Minh xua tay, hắn cũng không vì chuyện nhỏ này mà đi trách Bạo Tam Lập, đúng như Tôn Khiết nói, chuyện mà Tôn Khiết hỏi Bạo Tam Lập thì hắn trả lời hay không đều rất khó xử.

"Bất quá, số tiền hơi lớn a." Tôn Khiết nhìn qua bản tin nói: "Em đi xử lí cũng được, nhưng anh phải nới rộng quyền hạn cho em đấy, không đến lúc em giải quyết xong rồi, anh lại thấy không được."

"Em thấy anh giống loại người dễ trở mặt sao?" Dương Minh nhún nhún vai.

"Vậy phải xem là lúc nào rồi." T ôn Khiết cười yêu mị nói: "Anh có một trăm triệu không?"

"Em nói xem" Dương Minh đảo đảo mắt: "Anh không có, em có còn không?"

"Vậy được rồi, trước tiên lấy ra một trăm triệu bồi thường cho ngân hàng, mất một trăm triệu còn hơn mất đi uy tín của công ty, cũng có thể ổn định lòng người, còn một trăm triệu này có tìm về được hay không thì không phải việc của em." Tôn Khiết nhẹ nhàng nói.

Dương Minh gật gật đầu tán thành phương thức xử lý của Tôn Khiết, trong lòng hắn tuy một trăm triệu không là cái gì nhưng hắn không thể để kẻ nào đó động chân động tay dưới con mắt của hắn.

Bên phía Liễu Họa My vì xảy ra chuyện, Liễu Triết Nam đã thông qua người của mình để phản ánh đến Liễu lão gia tử.Tuy Liễu lão gia tử không có biểu đạt thái độ gì, nhưng Liễu Triết Nam tin rằng, bắt đầu từ chuyện này Liễu lão gia tử đối với năng lực của Liễu Họa My sẽ sản sinh ra lòng nghi ngờ rồi.

Nếu nói làm ăn, có thể Liễu Họa My rất lợi hại, nhưng nói đến lập mưu tính kế thì Liễu Họa My không thể là đối thủ của Liễu Triết Nam và Liễu Kỷ Phi được.

"Vậy một trăm triệu kia đã để ở nơi an toàn chưa?" Liễu Triết Nam nhìn Liễu Kỷ Phi một cái hỏi.

"Vẫn ở trong phòng của cái nhà xưởng bỏ đi của anh, không có thay đổi gì…" Liễu Kỷ Phi cung kính trả lời. Hắn không phải là không động tâm đến số tiền trong căn phòng đó, nhưng nghĩ kĩ lại thì vẫn là bỏ cái ý nghĩ đó đi. Hơn nữa số tiền đó còn rất nhiều cọc có seri liền nhau không thể tiêu ra ngoài được

.Hơn nữa, một khi hắn động đến số tiền đó thì Liễu Triết Nam có bỏ qua cho hắn không? Quan trọng nhất là, Liễu Triết Nam tuy rằng tham tài, mang số tiền này nuốt trọn rồi, nhưng nhìn ra được, một trăm triệu này đối với Liễu Triết Nam không có gì là quan trọng, hắn coi trọng là cả Tập đoàn Giang Duyên, có được Tập đoàn Giang Duyên rồi thì một trăm triệu này có tính là gì chứ. Vì vậy mà Liễu Cơ Phi không có dám khinh thường vọng động, đông thời phục vụ Liễu Triết Nam cho tốt. Hắn vẫn nghĩ, một ngày nào đó Liễu Triết Nam nắm được Tập đoàn Giang Duyên thì một trăm triệu đó có thể sẽ là tiền thưởng của mình. Mà đến lúc đó cũng sóng yên bể lặng rồi có cầm số tiền đó ra tiêu thì cũng không dẫn đến sự chú ý gì.

"Vậy tạm thời cứ để yên đó." Liễu Triết Nam gật gật đầu: "Bất quá chiêu này của cậu cũng thật hiểm a, cũng xem như trực tiếp đẩy Công ty Danh Giang vào chỗ chết, một trăm triệu này đối với Tập đoàn Giang Duyên thì không tính là gì, nhưng với một công ty nhỏ mới thành lập mà nói thì đây là một tai họa lút đầu. Kỷ Phi, cậu trong đó có tư tâm gì không?"

"Liễu ca minh giám" Liễu Kỷ Phi không dám che dấu: "Em thực sự có thù với Dương Minh, ông chủ sau lưng của Công ty Danh Dương.Cũng muốn nhân cơ hội này xử lý một chút Kinh Tiểu Lộ và Hứa Tiểu Bân hai tên tặc nhân."

"Ừ." Liễu Triết Nam thấy Liễu Kỷ Phi thành thật như vậy hài lòng gật gật đầu, những việc này lúc trước hắn đã điều tra rõ ràng thôi, lúc này hỏi câu này cũng là muốn thăm dò xem Liễu Cơ Phi có gì dấu diếm mình không: "Cậu nhớ rồi, đối với người trên, cậu một lòng một dạ theo tôi là được rồi, những chuyện đấy của cậu tôi không quản."

"Anh Nam, anh yên tâm đi, em toàn tâm toàn ý đi theo anh làm sự nghiệp." Liễu Kỷ Phi vội bảo đảm nói.

"Ừ, xem tin tức, xem bên Danh Giang như thế nào rồi?" Liễu Triết Nam cười lạnh một tiếng dặn dò Liễu Kỷ Phi: "Những kí giả mà mình phái đi làm loạn giờ chắc cũng đã đến nơi rồi chứ."

"Vâng." Liễu Kỷ Phi gật đầu, cầm điều khiển chuyển sang kênh Tài chính Tùng Giang.

"Vào lúc chín giờ sáng nay Tập đoàn Danh Giang sẽ mở cuộc họp báo, kênh Tài chính Tùng Giang sẽ truyền hình trực tiếp toàn bộ quá trình họp báo…" Trong vô tuyến vang lên tiếng của người dẫn chương trình.

"Họp báo công bố cái gì?" Liễu Triết Nam nghe xong nội dung tin tức, cười nhạt một tiếng: "Chỉ sợ cô trốn mà không gặp, cô mở họp báo, vậy tôi cũng bớt đi được chút phiền phức. Đến lúc đó, ta sẽ tìm vài kí giả đến hỏi chết ngươi luôn. Liễu Họa My, cô muốn không chết cũng không được rồi.

Đọc truyện chữ Full