"Khặc khặc…Mau bỏ tôi ra…Mau bỏ tôi ra." Trương Khai Viễn đột nhiên bị Tiểu Vương bóp cổ như vậy, suýt ngạt thở mà hôn mê: "Vương Lâm, anh muốn làm cái gì!Anh muốn bóp chết tôi sao?"
"Mày dám chửi Dương ca là thằng mặt trắng, tao có thể tha cho mày sao? Tao hôm nay sẽ cho mày biết ai là thằng mặt trắng!" Vương Lâm chính bởi vì chuyện lấy xe của công ty đi dự buổi họp lớp cùng bạn gái bị Dương Minh nhìn thấy mà lo lắng và buồn bực, thê mà tên Trương Khai Viễn này lại dám chửi Dương Minh là thằng mặt trắng, nên để chuộc lỗi và thể hiện lòng trung thành của mình, Vương Lâm liền phát tác.
Hắn vốn xuất thân là Bảo an của Khách sạn quốc tế Tùng Giang, từ tầng lớp thấp nhất mà bò lên, lúc đi ứng tuyển cũng vì thân thể khỏe mạnh cường tráng mà được giữ lại, vì vậy trước mặt hắn Trương Khai Viễn chỉ giống như 1 con gà con, chỉ cần 1 tay cũng nhấc bổng lên rồi.
Trương Khai Viễn rõ ràng cũng biết Tiểu Vương lúc trước là làm cái gì, cũng không dám phản kháng lại Tiểu Vương, bởi vì hắn biết mình mà phản kháng lại thì sẽ ăn đòn càng thê thảm hơn.
"Vương Lâm…Anh thả tôi ra trước đã…Tôi bị anh bóp chết rồi.Anh bỏ ra đi rồi nói." Trương Khai Viễn cầu khẩn nói.
"Bỏ mày ra cũng được, nhưng mày phải nói rõ trước, ai là thằng mặt trắng?" Vương Lâm rõ ràng là không muốn nhẹ nhàng mà buông tha cho Trương Khai Viễn.
"Tôi…Là tôi, tôi là thằng mặt trắng được chưa.Vương Lâm, Vương ca, anh bỏ tôi xuống trước đi, khó chịu quá." Trương Khai Viễn bị Vương Lâm bóp cổ cho mặt tái mét, giọng nói cũng mềm hẳn đi.
"Hừ." Vương Lâm hừ 1 tiếng, dùng sức ném ra phía sau, Trương Khai Viễn vừa được thả ra liền rơi bịch xuống đất: "Con mẹ mày, đừng có cho rằng mày đã là cái gì, mở to mắt ra mà nhìn, sau này tỉnh táo 1 chút, đây là Dương ca, là lão đại của Danh Dương chúng tao."
Nói thật, trong mắt của Vương Lâm thì thân phận của Trương Khai Viễn chả là cái cục cứt khô gì, so với Dương Minh thì còn kém quá xa, chỉ là giám đốc 1 công ty mậu dịch cỏn con mà thôi.
Trương Khai Viễn trong lòng không phục, nhưng không có cách nào khác, hắn không ngờ được, Dương Minh đúng là Chủ tịch của Công ty Danh Dương, hơn nữa lại đem chức Chủ tịch mà nhường cho Kinh Tiểu Lộ.
Chuyện kì lạ hiếm có này mà cũng có sao? Vốn muốn gọi Tiểu Vương đến bóc mẽ Dương Minh, nhưng không ngờ suýt nữa thì bị ăn 1 trận đòn, đúng là tự tay cho chim vào ngăn kéo, đúng là đen đủi.
"Vâng…Tôi biết rồi." Trương Khai Viễn nghiến răng nghiến lợi nói với Dương Minh: "Dương ca.rất xin lỗi, lúc nãy là hiểu lầm, xin anh đừng để ý, tôi không phải cố ý đâu…"
Nhìn thấy hung thần ác sát Vương Lâm, Trương Khai Viễn không thể không cúi đầu, đương nhiên hắn không biết 1 khi Dương Minh mà nổi giận lên thì sẽ độc ác hơn Vương Lâm đến mức nào, chỉ là bây giờ Dương Minh xem hắn như 1 người bị con gái đá đít nên không thèm so đo với hắn mà thôi.
"Tôi không để ý đâu." Dương Minh lắc lắc đầu nghiêm túc nói.
"Hả?" Dương Minh rộng lượng như vậy, khiến cho Trương Khai Viễn sững sờ, thầm nghĩ không phải tai mình có bệnh chứ? Lúc nãy mình làm nhục hắn như vậy, bây giờ thủ hạ của hắn là Vương Lâm đến rồi, dưới tình huống mình không dám phản kháng, hắn lại rộng lượng như vậy, không thể có khả năng này chứ?
Ngay cá Tiểu Vương cũng không thể tin được nhìn ông chủ của mình, cái này thật là quá độ lượng đi.Sao lại tha cho Trương Khai Viễn chứ? Bản thân Tiểu Vương cũng không muốn tha cho Trương Khai Viễn, nhưng Dương Minh đã nói rồi, hắn cũng không có cách nào khác.
"Tôi bình thường không so đo với người bị bệnh thần kinh." Dương Minh lập tức bổ xung thêm 1 câu: "Hơn nữa, mặt của anh giống như thằng điên."
"Tao đ…" Trương Khai Viễn bị Dương Minh nói cho 1 câu mặt đỏ bừng, hắn vừa muốn nói dis, nhưng đột nhiên nhìn thấy Tiểu Vương như hổ rình mồi ở bên cạnh Dương Minh lập tức chữ is cuối cùng cũng không dừng lại kịp mà cười khan 2 tiếng: "Hắc hắc, ha ha…"
"Tiểu Lộ, bạn học của em đúng là có bệnh, anh nói hắn bị điên mà hắn lại còn cười, đầu óc cũng có vấn đề." Dương Minh nhún nhún vai lạnh lùng nhìn Trương Khai Viễn mà nói với Kinh Tiểu Lộ.
Trương Khai Viễn nghe Dương Minh nói xong mắt trợn trừng tức đến nỗi không thở nổi.Hăn thầm nghĩ, tao có thể không cười sao? Tao dám không cười sao? Tao mà không cười thì tao chắc sẽ bị ăn đòn rồi.
"Ha ha ha." Kinh Tiểu Lộ vẫn còn chưa cười mà Tiểu Vương đã không nhịn nổi mà cười lên rồi, hắn tỉnh ra, ông chủ đúng là ông chủ a!Tổn hại người khác cũng có trình độ!Hắn thầm nói, tôi đã nói rồi mà ông chủ không thể dễ dàng mà tha cho Trương Khai Viễn được, xem ra là mình cầm đèn chạy trước ô tô rồi, ông chủ đã có tính toán cả rồi.
"Vâng…Tôi có bệnh." Trương Khai Viễn cúi đầu oán hận nói.
"Anh xem, anh có bệnh thì sớm nói ra đi, thừa nhận sớm 1 chút là được rồi." Dương Minh ra vẻ hiểu rồi gật gật đầu: "Anh đã thừa nhận rồi, vậy chúng tôi đi đây, anh ở đây mà tiếp tục điên đi nhé, thật là, nhỡ hết cả thời gian."
"Ài, thì vậy đó." Kinh Tiểu Lộ cũng gật gật đầu: "Trương Khai Viễn, cậu có bệnh thì đi khám đi, còn ở đây mà tổ chức họp lớp, chuyện này không phải việc đùa đâu."
Trương Khai Viễn tức đến t*ng trùng xông lên não, lòng độc ác liền nảy sinh, 2 con mắt ác độc giật giật, cắn răng nói: "Đúng vậy…Tôi bị điên, tôi phải đi khám bệnh thôi…"
Trong lòng Trương Khai Viễn đã có 1 quyết định độc ác, hắn quyết định phải cho Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ còn có thằng ôn Vương Lâm này nữa phải hối hận suốt đời.
"Hắc, Dương ca, anh xem thằng ngu này, tự thừa nhận mình bị điên rồi." Tiểu Vương nghe thấy Trương Khai Viễn tự mình thừa nhận là bị điên cũng cười phá lên.
"Ừ." Dương Minh thản nhiên gật gật đầu có chút khác lạ nhìn Trương Khai Viễn 1 cái, trong mắt xuất hiện 1 cảm giác nghi hoặc.Với cảm giác của 1 sát thủ Dương Minh liền cảm thấy có 1 chút hàn khí và sát khí, tuy rằng rất nhẹ mà lại hơi phảng phất, nhưng Dương Minh vẫn cảm nhận được.
Có mình, Kinh Tiểu Lộ, Tiểu Vương và Trương Khai Viễn 4 người, trong đó Kinh Tiểu Lộ và Tiểu Vương là người được mình tin tưởng, chỉ duy nhất có 1 người có thể có sát ý với mình, đó chính là Trương Khai Viễn.Vì vậy Dương Minh cũng không nói gì, cũng ngầm có ý đề phòng Trương Khai Viễn rồi.Xem ra làm người lương thiện quá cũng không được a.Mình lúc nãy không muốn làm gì Trương Khai Viễn, nhưng tên Trương Khai Viễn này lại ghi hận với mình rồi, e rằng hắn sẽ tìm cơ hội trả thù mình đây?
Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ cùng Tiểu Vương cùng nhau đi vào đại sảnh của khu nghỉ dưỡng, Trương Khai Viễn vẫn như cũ đứng ở ngoài cửa chờ các bạn học khác.Thực ra từ lúc Tiểu Vương cùng với Trương Khai Viễn đi ra ngoài thì đã có rất nhiều bạn học không chịu được mà đứng ở cửa để xem xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nhất là Tôn Tiểu Nhiên, tuy để Vương Lâm đi theo Trương Khai Viễn rồi, nhưng cũng quan tâm xem Trương Khai Viễn gọi Tiểu Vương đi là có chuyện gì, vì vậy Tôn Tiểu Nhiên cũng không có lòng dạ nào mà nói chuyện với người khác, đứng dậy đi ra phía cửa.
Có Tôn Tiểu Nhiên đi trước dẫn đường, những người khác cũng không e ngại gì nữa đều nhao nhao lên đi ra theo.
Tất Hải và Cát Hân Dao thấy Trương Khai Viễn đi rồi mà lại quay lại, lại còn gọi thêm Tiểu Vương đi liền có chút nghi hoặc.Bọn họ tuy rằng không biết Trương Khai Viễn ở ngoài nói cái gì với Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ nhưng cũng một mực chú ý, vào lúc này Trương Khai Viễn gọi Tiểu Vương đi để làm cái gì?
Thời gian Vương Lâm làm lái xe cho Dương Minh không lâu, vì vậy Tất Hải chưa có gặp qua hắn, chỉ cảm thấy người này quen quen, cũng không nghĩ gì nhiều, tất cả tâm tư đều để ở bên Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ.
Lúc trước, Trương Khai Viễn nói cái gì với Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ, những người trong lớp không nghe thấy gì, nhưng sau khi Vương Lâm đi ra thì những lời Trương Khai Viễn nói bọn họ đều nghe được rất rõ ràng.Liên tưởng đến dáng vẻ bại trận của Trương Khai Viễn mọi người đều biết đã xảy ra chuyện gi, cũng hiểu được Trương Khai Viễn gọi Vương Lâm ra ngoài để làm gì rồi.
Vốn Trương Khai Viễn thấy Kinh Tiểu Lộ dắt 1 người con trai đến tham gia buổi họp lớp, trong lòng liền cho rằng đấy là thằng mặt trắng, chỉ không ngờ được người đó là Chủ tịch của Công ty Danh Dương, hắn còn gọi Tiểu Vương đi xác nhận cơ, kết quả tự làm mình bị mất thể diện, không những bị người ta làm nhục mà còn suýt bị Tiểu Vương tẩn cho 1 trận.
Chuyện Trương Khai Viễn yêu đơn phương Kinh Tiểu Lộ rất nhiều người biết, có rất nhiều không hiểu Trương Khai Viễn là 1 người có điều kiện tốt như vậy sao lại đi thích 1 cô gái bất cần đời như Kinh Tiểu Lộ chứ?
Bọn họ cảm thấy Kinh Tiểu Lộ không biết cao thấp, được 1 người con trai tốt như vậy theo đuổi còn không đồng ý? Còn chờ đợi cái gì? Hay là có vấn đề?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1508: Tôi có bệnh
Chương 1508: Tôi có bệnh