TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 784: Người kia

Xin lỗi mọi người nhá, đang bận tí, đến tối thứ 3 mình sẽ đền bù tất cả những gì còn thiếu!

Rốt cục người bên ngoài đã lao vào, chừng hai ba mươi tên làm chật kín quán ăn, nhưng vẫn chưa hết, xem ra bên ngoài vẫn còn không ít. Khách trong quán liền vội vàng dẹp đường sợ mang vạ.

Thủ lĩnh của đám người này là một thanh niên mặc âu phục đeo caravat, nhưng chiếc kính râm liền làm mất khí thế lịch lãm của hắn nhưng lại lộ ra ra vẻ bạm trợn của hắn. Hướng Nhật thấy vậy thì cười khổ, bọn này quan tâm tới kiểu cách từ lúc nào thế?

- Lão đại.

Cầm đầu là Hầu Tử cùng bọn mập mạp, nhìn thấy Hướng Nhật liền vội vàng tháo kính xuống chạy tới.

- Hầu tử, hầu tử.Hầu ca.

Hướng Nhật chưa mở miệng thì Chương Đại nhìn thấy Hầu Tử xong vẻ mặt khó tin cùng hoảng sợ. Đừng thấy hắn to mồm là vùng này ai không biết hắn, thực sự cũng chỉ là hạng tôm tép mà thôi, Hầu tử mới là lưu manh thực sự. Nếu uy phong giống như người ta hắn cũng đâu cần phải lừa gạt kiếm tiền từ em gái mình chứ?

Hướng Nhật sửng sốt, nhìn Chương Đại rồi lại quay sang phía Hầu Tử:

- Chú biết thằng này sao?

- Không nhận ra.

Hầu Tử vừa nghe lão đại gọi liền hiểu ra kẻ này đắc tội với lão đại vội nói. Đúng là hắn không biết Chương Đại, cũng không rõ từ đâu kẻ này biết tên của mình. Nếu không phải lão đại ở đây Hầu tử đã đập chết cái con lợn ngu đần kia, cũng không biết có phải thằng khốn này là đám tiểu đệ mới thu hay không.

- Thằng nào biết nó khôn hồn thì đứng ra!

Nghĩ rằng đàn em thu người Hầu tử liền quát lên, dám nhận con lợn ngu đần này, ngay cả lão đại cũng dám đắc tội. Đám tiểu đệ lắc đầu liên tục có lẽ nhận thấy không ổn nên chẳng ai dám nhận người, cũng có thể là thực sự không biết Chương Đại.

- Được rồi, không cần so đo nữa, thằng này giai cho chú, xử lí ra sao thì tùy nhưng sau này anh không muốn thấy mặt nó nữa.

Hướng Nhật cũng không truy cứu việc người nào biết Chương Đại, mà nhìn vẻ mặt thành thực của Hầu tử thì cứ tống cổ Chương Đại đi rồi ăn cơm cho lành.

- Dạ, lão đại.

Hầu tử đáp xong liền lôi Chương Đại ra ngoài.

- Hầu ca, Hầu ca, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, không, đừng giết em, cứu mạng, cứu.

Chương Đại sợ tè ra quần, vừa nghe Hướng Nhật nói "không muốn thấy mặt hắn nữa" thì liền nghĩ ra hàm ý trong câu này, rống lên như điên.

- Cứu cmm!

Thằng mập liền tát cho hắn một phát làm cho hắn tỉnh ra, mặt mũi sưng vù. Thấy Chương Đại bị tống cổ ra khỏi quán Chương Tiểu Huệ liền lo lắng, nhưng thấy biểu hiện mạnh mẽ của Hướng Nhật thì không dám nhìn sang, chỉ biết kéo tay đầu củ tỏi. Đầu củ tỏi hiểu ra, mặt nhăn nhó, mặc dù giao tình không tệ với lão đại nhưng lúc này mà nhờ vả thì thực sự không đúng. Nhưng ánh mắt khẩn cầu của bạn gái đầu củ tỏi cũng không đành lòng.

Đang lúc khó khăn thì Hướng Nhật cũng nhận thấy phản ứng của cả hai, khẽ cười nói:

- Yên tâm đi, chỉ là dạy dỗ một chút, không việc gì đâu.

- Cảm ơn lão đại.

Đầu củ tỏi mừng rỡ cảm ơn rối rít. Chương Tiểu Huệ không nói gì thêm, nhìn anh mình bị người ta lôi đi chỉ biết cầu nguyện, mong rằng sau khi bị dạy dỗ hắn có thể cải tà quy chính.

- Được rồi, hai đứa làm gì thì làm, anh ăn cơm đã.

Đuổi khéo hai người, Hướng Nhật trở lại bàn, Tang Âm cùng Nhâm đại tiểu thư cũng đã ổn định chỗ ngồi, mà đám Hầu tử lại lục tục đi vào.

- Uy phóng ghê cơ, Hướng lão đại.

Nhâm Quân châm chọc, thực ra thấy hắn làm mình hả giận thì cũng thấy ngọt ngào, nhưng nàng cũng không quên màn ôm ấp tình cảm vừa rồi giữa hắn và Tang Âm.

- Khụ khụ, hơi mất hứng thôi, ăn bữa cơm mà cũng không yên ổn.

Hiển nhiên Hướng Nhật nhận thấy ý nghĩa chân chính trong lời nàng nên hơi lúng túng. Tang Âm vẻ mặt vẫn như cũ, ánh mắt dán chặt lên người Hướng Nhật mang theo sự quyến luyến không rời. Tim Hướng Nhật nện bình bịch, ánh mắt cô bé này ác liệt quá rồi, xém nữa hắn không nhịn nổi, vội vang quay sang chỗ khác.

- Thế này sao mà ăn cơm?

Nhâm Quân liếc đám Hầu Tử ở bên có chút bất mãn. Từ lúc bắt đầu bàn của nàng liền trở thành tiêu điểm. Bị nhiều người nhìn nuối trôi được mới là lạ!

- Hầu tử, các chú lăn đi, đừng ở đây làm vướng mắt.

Hướng Nhật vung tay, hắn nhận thấy sự xuất hiện của đám Hầu tử mang đến ảnh hưởng lớn với hắn, ánh mắt sợ hãi của người chung quanh là biết ngay nhưng hắn mặc kệ.

- Dạ, lão đại.

Đám Hầu tử cung kính lui ra, một lát sau đã không còn một ai, không gian trở nên yên tĩnh trở lại. Cũng không ai còn nghe thấy tiếng xe nữa thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng càng thêm kính sợ Hướng Nhật, gọi một cái vài phút sau hàng trăm người kéo tới, tình huống như phim này lại xảy ra trước mặt làm sao mà không sợ chứ?

Hiển nhiên ngoài sợ hãi còn có cả hâm mộ, dù sao ở đây phần lớn là sinh viên, nhìn thấy Hướng Nhật oai phong cũng cảm thấy khát vọng lúc nào đó có thể được như anh ấy.

- Tang Âm.

Bên cạnh bớt đi những ánh mắt nhìn mình Nhâm Quân cũng cảm thấy tốt hơn, nhìn cô bé điềm tĩnh ở bên trong lòng rất hiếu kì.

- Dạ.

Nàng cúi đầu đáp một tiếng.

- Vừa rồi em không sợ à?

Nhâm Quân hỏi. Liếc Hướng Nhật ở bên Tang Âm gật đầu;

- Không sợ.

Nàng làm như vậy là là muốn làm Nhâm Quân bớt giận, mà cũng biểu hiện sự mạnh mẽ trước mặt hắn. Nàng cũng nhớ rõ cảnh người ấy giống như thiên thần hạ phạm khi trước, có lẽ đàn ông như thế hẳn là rất thích con gái mạnh mẽ? Nhâm Quân không biết nói gì, trừng mắt nhìn Hướng Nhật bởi nàng nhận thấy tất cả là do hắn mà ra.

Hướng Nhật không hiểu hai nàng nghĩ gì, cũng không rảnh tìm hiểu mà cắm cúi ăn. Sáng chưa ăn uống gì, vừa rồi lại bị ruồi muỗi quấy phá nên bây giờ cần phải tập trung chuyên môn cho thật tốt. Ăn xong bữa trưa Hướng Nhật đưa Nhâm Quân cùng Tang Âm về trường. Vừa lúc này thì nhận được một cú điện thoại, mà người gọi tới khiến Hướng Nhật cực kì kinh ngạc, hắn còn tưởng người này sẽ không bao giờ tìm mình nữa.

Đọc truyện chữ Full