TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 798: Có sắc tâm mà không có sắc đảm

Đêm khuya trên mặt biển yên ả, một chiếc thuyền chậm chạp di chuyển. Ba người ngồi ở đó, là Tô Úc, Phương Oánh Oánh và Hướng Nhật. Hắn ở khoang lái, Phương Oánh Oánh cùng Tô Úc ngồi phía trước ngắm vẻ đẹ lung linh mờ ảo của Bắc Hải.

- Tôi nói này, cứ vậy bỏ qua không phải quá dễ cho họ sao? Không sợ họ trả thù à?

Phương Oánh Oánh nói, giọng điệu có chút bất mãn.

- Trả thủ?

Hướng Nhật bĩu môi:

- Cô cho rằng họ dám à?

Thực ra Hướng Nhật cũng đã nghĩ như vậy nhưng tầm ảnh hưởng của Hải Thần quá lớn, giết đối hắn cùng con trai sẽ cực kì phiền toái. Với thực lực cường đại khiến đối phương sợ hãi thì đỡ phải lo lắng. Dù Hải Thần muốn trả thù cũng sẽ phải tính toán xem đắc tội với kẻ có thực lực hùng mạnh có phải hành động sáng suốt hay không.

- Anh có thể đừng tỏ vẻ ta đây được không?

Phương Oánh Oánh lườm hắn một cái, nàng rất ghét bộ dạng khinh khỉnh kia của hắn.

- Oánh Oánh!

Tô Úc gọi, chủ yếu là nàng cảm thấy Phương Oánh Oánh nói chuyện với ông chủ quá mức tùy tiện, không có chút tôn kính.

- Không có gì đâu Tô Úc, anh và Oánh Oánh nói chuyện đều là như vậy.

Hướng Nhật liền giải thích. Tô Úc không biết nói gì thêm, chỉ khẽ nắm tay Phương Oánh Oánh.Phương Oánh Oánh biết Tô Úc ám hiệu cho mình đừng quá mức tùy tiện thì cảm thấy bất đắc dĩ. Tô tổng quá tôn trọng người ta rồi, không biết kẻ này có gì hơn người cơ chứ.

- Đúng rồi, cái kia của anh. Rốt cuộc là cái gì thế?

Nhớ lại cảnh vừa rồi trên du thuyền Phương Oánh Oánh liền tò mò. Người lại có thể sinh ra lửa, mà thần kì hơn là có người tay không cầm lấy quả cầu lửa kia không hề có chút thương tổn.

- Cái kia là gì?

Hướng Nhật giả ngu, thực ra hắn hiểu Phương Oánh Oánh nhắc tới dị năng vừa biểu diễn trên du thuyền.

- Còn bày đặt, đừng nói là không biết tôi hỏi gì, thực ra Tô tổng cũng muốn biết đúng không, Tô tổng?

Phương Oánh Oánh liếc hắn rồi kéo Tô Úc. Tô Úc muốn phủ nhận nhưng bị Phương Oánh Oánh kéo tay thì không nói được nữa. Mà thực sự nàng cũng muốn biết chuyện xảy ra trên du thuyền vừa nãy rốt cuộc là gì?

- Được rồi, tôi sẽ nói cho các cô biết nhưng không được truyền ra ngoài.

Đối với những người thân cận Hướng Nhật cũng không giấu diếm, nói rõ ràng về dị năng một lượt.

- Nói đúng ra thì anh là dị năng giả, nghĩa là có loại công năng kì quái kia sao?

Phương Oánh Oánh cùng Tô Úc đều rất thông minh, nghe Hướng Nhật nói liền đoán ra rát nhiều điều.

- Không khác là mấy.

Hướng Nhật gật đầu coi như chấp nhận lí luận đó. Hai nàng đều không phải người ham muốn tìm nguyên nhân tới cùng, có được đáp án hài lòng thì không dây dưa nữa.

- Còn bao lâu mới có thể về đến nhà, tức chết mất, tối qua cũng không ngủ ngon.

Phương Oánh Oánh giơ tay đấm lưng, thân thể uốn cong ra phía sau. Hướng Nhật nhìn thấy thì máu nóng bốc lên, bộ ngực của nữ thư kí vốn hùng vĩ, cũng là lớn nhất trong những người con gái Hướng Nhật từng gặp, mà bây giờ khoe ra một cách trần trụi làm Hướng Nhật nhin đến chẩy nước miếng, chỉ muốn hung hăng tới xoa nắn một phen xem cảm giác ra sao.

- Chắc cũng không lâu đâu.

Tô Úc không thấy phản ứng khác thường của Hướng Nhật, nàng cảm giác càng lúc càng gần Bắc Hải, đã mơ hồ thấy bờ cát xa xa. Nhưng Phương Oánh Oánh ngồi ngay trước mặt Hướng Nhật nên lập tức phát hiện ra ánh mắt bất thường của hắn, biết ngay là thứ kiêu ngạo nhất của mình gây họa. Trong lòng cảm thấy đắc ý, đoán được ngay ý nghĩ của hắn:

- Ánh mắt của anh cho tôi biết dường như anh đang nghĩ tới một số chuyện rất hạ lưu.

- Oan uổng, tôi đang nghĩ lần đầu tiên lão Hà thấy con trai tại sao hắn không nhận ra?

Hướng Nhật thu hồi ánh mắt lảng sang chuyện khác. Tô Úc không rõ chuyện gì xảy ra nhưng câu nói của Phương Oánh Oánh khiến nàng giật thót tim, vội vàng kéo tay nữ thư kí đừng cho nàng nói lung tung.

Phương Oánh Oánh bất đắc dĩ hung hăng liếc hắn, chuyên tâm nhìn khoảnh cách đất liền với chiếc thuyền. Mấy phút sau rốt cục đã đến bờ cát. Hướng Nhật đỡ hai cô gái lên bờ nhưng nhận được đãi ngộ khác nhau, Tô Úc thì đỏ mặt ôm eo hắn còn Phương Oánh Oánh thì không ngừng hung tợn bấm vào hông Hướng Nhật.

Hướng Nhật rất muốn hung hăng xoa nắn nữ thư kí một trận nhưng trước mặt Tô Úc cũng đành, bỏ đi ý nghĩ này.

- Cân tôi đưa hai người về không?

Đá chiếc thuyền cứu hộ về biển, Hướng Nhật quay sang hỏi Tô Úc cùng Phương Oánh Oánh đang đứng trên bờ cát.

- Tất nhiên, nếu để hai mỹ nữ về trễ như vậy anh có yên tâm không?

Phương Oánh Oánh bực mình, cái này mà còn phải hỏi sao? Đã là 12 giờ khuya, nơi này không phải tốt lành gì, mặc dù có đèn đường nhưng tình huống như vậy lại càng nguy hiểm. Không có hắn bảo vệ hai nàng đều cảm thấy sợ hãi, mà lễ phục của hai người quá nổi bật càng dễ dàng dụ dỗ tội phạm.

- Đi nào.

Hướng Nhật hiển nhiên không thể để hai nàng về một mình khi đã muộn như thế này, hỏi cũng chỉ để lấy cớ mà thôi. Ba người cùng nhau đi về phía có ánh sáng, nơi đó gần đường mới có thể đỡ mất công đi bộ. Muốn khỏi đi bộ cũng rất đơn giản, gọi điện thoại là xong nhưng không ai làm việc này.

Đèn đường càng lúc càng gần, màn đêm dần trở nên nhạt nhòa.

- Tô Úc, cha em còn ép em kết hôn với ai nữa không?

Hướng Nhật phá vỡ không khí im ắng, mặc dù đi cùng hai đại mỹ nữ cảm giác rất thoải mái nhưng không khí yên tĩnh khiến hắn cảm thấy buồn chán. Tô Úc không nói gì, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, ông chủ còn nhớ rõ chuyện này rõ ràng người ta quan tâm tới mình.

- Yên tâm, nếu còn ép nữa anh sẽ đến cướp em về làm áp trại phu nhân.

Hướng Nhật mạnh miệng, chủ yếu là muốn xua đi không khí tĩnh lặng vừa rồi. Hiển nhiên hiệu quả không đáng là bao, Tô Úc vẫn im lặng nhưng đã cúi gằm mặt xuống. Phương Oánh Oánh ở bên liền lẩm bẩm:

- Có sắc tâm mà không có sắc đảm!

Hướng Nhật giật mình suýt nữa thì cắm đầu xuống đất. Hắn có sắc tâm mà không có sắc đảm sao? Đùa chắc? Tô Úc là thủ hạ, những năm qua kiếm lời cho hắn không ít tiền, mình làm như vậy với nàng có phải quá cầm thú không?

(:88: không làm thì không bằng cầm thú)

PS; Không phải Tiểu Lý không muốn ra chương, thực sự là ban ngày không chút rảnh rỗi, ban đêm nửa chữ không thông.

Đọc truyện chữ Full