Trong nhà hàng, Hướng Nhật cùng Hoắc Vãn Tình đi vào, Lý Trinh Lan vẫn ngồi đó nhưng bộ dáng ngơ ngẩn một cách xuất thần, thức ăn cũng không đụng tới. Mà Hainke cùng Buck ngồi bên cạnh cũng chẳng biết đi đâu mất.
Hướng Nhật tới ngồi đối diện Lý Trinh Lan khiến nàng giật mình. Hướng Nhật đi rồi, không hiểu vì sao còn quay lại, đang chuẩn bị trừng mắt thì thấy một người con gái xinh đẹp đứng sau hắn thì lời muốn thốt ra liền nghẹn lại. Hướng Nhật thấy nàng bối rối lại cảm thấy có chút hả hê.
Hoắc Vãn Tình cũng không chút khách khí, ngồi xuống bên cạnh Hướng Nhật liền đưa tay về phía Lý Trinh Lan:
- Chào cô, tôi là Hoắc Vãn Tình.
Vừa rồi ở trong thang máy, Hoắc Vãn Tình tra hỏi đủ điều về quan hệ của Hướng Nhật cùng Lý Trinh Lan, thấy tiểu sắc lang nhắm mắt làm ngơ khiến nàng chỉ biết nghiến răng nghiến lợi. Giờ đối thủ đã ở trước mặt nên cũng chẳng cần tra hỏi hắn nữa.
Lý Trinh Lan không hiểu Hoắc Vãn Tình ám chỉ điều gì, nhưng cũng đoán được một chút, cũng đưa tay ra. Nàng không giới thiệu gì về bản thân lại khiến Hoắc Vãn Tình cảm thấy mất thể diện.
- Tiểu thư không định giới thiệu bản thân sao? Hay cô không muốn nổi tiếng?
Lời cuối cùng mang theo tình cảm cá nhân cực kì mãnh liệt. Lý Trinh Lan cảm thấy mờ mịt, nhưng nàng vẫn cảm nhận được Hoắc Vãn Tình không có ý tốt, định dùng tiếng Anh giải thích thì Hướng Nhật ở bên cạnh không nhịn được nữa, cười ha hả nói:
- Cô ấy là người Hàn Quốc, chẳng hiểu cô nói gì đâu Hoắc Tây Các tiểu thư ạ.
- Người Hàn Quốc?
Hoắc Vãn Tình sửng sốt, lại hung hăng trừng mắt nhìn Hướng Nhật, tiểu sắc lang này không chịu nói sớm khiến nàng xấu mặt. Vừa tức vừa xấu hổ, Hoắc Vãn Tình nói với Lý Trinh Lan một câu ngoài tầm hiểu biết của Hướng Nhật.
Là tiếng Hàn? Tuy hắn không hiểu nhưng vẫn phân biệt được tiếng Hàn nên cảm thấy kinh ngạc, Hoắc Vãn Tình biết tiếng Hàn, mà lại còn nói rất trôi chảy. Lý Trinh Lan thấy người ta dùng tiếng Hàn nói chuyện thì ánh mắt sáng ngời, lập tức trả lời rồi nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt cổ quái.
Hướng Nhật cảm thấy khó hiểu, nhưng rất nhanh liền đoán ra có lẽ Hoắc Vãn Tình đang nói chuyện của mình, mà nhất định không phải việc tốt lành gì. Thấy hai người nói tiếng Hàn như gió Hướng Nhật cảm thấy nhàm chán, lúc gọi Hoắc Vãn Tình theo cũng không đoán trước sự việc sẽ chuyển biến theo hướng này.
- Tôi nói này, các cô có thể nói để tôi nghe hiểu được không?
Hướng Nhật dùng tiếng phổ thông rồi lại dùng tiếng Anh giải thích thêm một lượt.
- Lăn đi!
Hai cái miệng đồng thời thốt ra khiến Hướng Nhật cảm thấy nghi ngờ, đừng nói là mới có vài lời ngắn ngủn như vậy mà đã ăn ý như thế chứ?
- Được rồi, hai cô nói chuyện đi, tôi ăn cơm.
Hướng Nhật gọi gã phục vụ vừa boa một ngàn đô bảo hắn mang thức ăn lên đồng thời dọn bàn ăn hiện tại đi. Người kia nhìn Lý Trinh Lan cùng Hoắc Vãn Tình nói chuyện cực kì thích thú, cười mờ ám với Hướng Nhật, khẽ gật đầu rời đi.
- Hoắc tiểu thư, cô biết bạn trai mình buôn cái kia chứ?
Lý Trinh Lan nhích lại gần, thấp giọng hỏi. Nàng không biết quan hệ của Hoắc Vãn Tình và Hướng Nhật, thấy hai người thân mật với nhau nên hiểu lầm.
- Là sao?
Hoắc Vãn Tình cũng không chủ động hỏi "cái kia" trong lời Lý Trinh Lan là gì, thậm chí địch ý lúc trước cũng dần biến mất.
- Là hàng cấm.
Liếc nhìn Hướng Nhật, Lý Trinh Lan nghiêm mặt nói. Nàng cảm thấy mỹ nữ xinh đẹp có khí chất cao quý như vậy sẽ không cấu kết với kẻ kia làm việc xấu nên có khả năng Hướng Nhật lừa dối bạn gái hắn.
- Cái gì?
Hoắc Vãn Tình cả kinh, trong tư liệu nàng điều tra, tiểu sắc lang chỉ là ông chủ một cty mà thôi, không ngờ hắn còn buôn bán loại hàng chết người kia. Nhớ tới trong điện thoại hắn nói với ai đó muốn đối phó Hoàng Thiệu Hùng, chẳng lẽ đây là lý do sao? Hoắc Vãn Tình biết Hoàng Thiệu Hùng vẫn ngấm ngầm làm chuyện xấu, buôn bán "thứ kia" vô cùng nguy hiểm, càng dễ đưa tới cừu địch, chẳng lẽ trước đó hắn "làm ăn" với Hoàng Thiệu Hùng, thậm chí còn bị kẻ kia gài bẫy nên giờ muốn trả thù?
- Tiểu thư, xem ra cô chẳng hề biết bạn trai mình đang làm gì rồi.
Lý Trinh Lan thấy vẻ mặt của Hoắc Vãn Tình liền đoán có lẽ đối phương không biết gì, điều này càng khiến nàng hưng phấn, bật mí cái bí mật này cho bạn gái hắn rõ ràng là việc khiến người ta cực kì thích thú.
- Nói hết cho tôi những gì cô biết đi!
Hoắc Vãn Tình trừng mắt nhìn Hướng Nhật rồi lạnh lùng nói:
- Hoắc tiểu thư, tôi không lừa cô, tôi là nhân viên cảnh sát Hàn Quốc tại khu vực phố Vĩnh Đăng, Seoul, lúc ở Hàn Quốc tôi gặp bạn trai cô khi hắn đang gặp thủ lĩnh xã hội đen nổi tiếng nhất thành phố Seoul. Ở cùng một chỗ với thủ lĩnh xã hội đen, hắn từng giao dịch với kẻ kia hơn một ngàn kg hàng trắng, cũng vì vậy mà chúng tôi hi sinh mất một nhân viên cảnh sát.
Lý Trinh Lan nói nửa thực nửa giả, thậm chí còn thổi phồng thêm, cái gọi là hi sinh thực chất là vạch mặt kẻ nằm vùng hai mang mà thôi. Hoắc Vãn Tình lập tức bị tinh tức này gây sốc, hơn 1 tấn hàng cấm, cái này tử hình bao nhiêu lần đây? Lời Lý Trinh Lan nàng không hề nghi ngờ, nếu muốn lừa gạt thì cũng chẳng cần nói ra bởi nàng có thể hỏi cho ra nhẽ.
- Cô là?
Đột nhiên phản ứng rất nhanh, Lý Trinh Lan đã vượt qua dự liệu của nàng nhưng dù thế nào thì trước đó không phải chính nàng ta vẫn là là kẻ cướp đi nụ hôn của tiểu sắc lang sao? Việc này nàng còn thấy tận mắt. Vì cái gì?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 847: Nhìn thấy tận mắt
Chương 847: Nhìn thấy tận mắt