Trong căn nhà Dương Minh mua cho cô ở, bất giác Triệu Oánh có chút phiền não. Chuyện của Phạm Kim Triết ngày hôm nay đã buộc cô phải đưa ra một cái quyết định rất quan trọng, xem ra trên cơ bản thì từ bây giờ cô đã không thể tiếp tục cái mối quan hệ mờ ám với Dương Minh như trước được nữa rồi.
Như vậy thì căn nhà này, Triệu Oánh cũng không còn lý do gì để ở nữa vì thế mà cô quyết định dọn ra ngoài.
Bất quá, chính ngay tại lúc này thì Triệu Oánh lại sực nhớ đến "thế giới nào có chân tình", hóa ra là từ lúc ở trường đến giờ, tâm trạng Triệu Oánh không được tốt cho nên cũng quên béng chuyện giải thích với hắn về hành động lúc nãy.
Nghĩ đến đây, Triệu Oánh vộ̣i vàng soạn một cái tin nhắn gửi cho "thế giới nào có chân tình": "Anh còn ở đó không?"
"Tôi đang đợi cô nè" Dương Minh biết rõ sớm muộn gì Triệu Oánh cũng giải thích cho hắn biết nên từ nãy đến giờ vẫn ngồi bên cái laptop chờ cô, sẵn tiện tìm địa chỉ của khách sạn Douglas ở Ma Cao luôn một thể.
"Tôi không làm cho anh khiếp sợ đó chứ?" Triệu Oánh do dự một lúc mới gửi đi một tin nhắn.
Dương Minh trả lời: "Không có, tôi nghĩ chắc là cô gặp tình huống gì đó mới nói như vậy đúng không?"
"Đúng vậy, bạn học của tôi là một tên rất phiền. Du xuân lần này hắn muốn tôi đi cùng nhưng tôi không thích hắn đành bảo là có bạn trai đi cùng rồi.Kết quả là hắn không tin nên tôi đành phải gửi một cái tin nhắn đến cho anh. Cũng may là anh hiểu được ý tứ bên trong cho nên mới có thể phối hợp với tôi như vậy."
Ngừng một chút, Triệu Oánh nói tiếp: "Rốt cục thấy tin nhắn của anh rồi thì hắn mới tin là tôi nói thật."
Quả nhiên đúng như Dương Minh dự đoán, thì ra là có nguyên nhân khác cho nên Triệu Oánh mới gọi hắn như vậy, nhất thời trong lòng Dương Minh có chút mất mát.
Bất quá Dương Minh biết là cần có thêm thời gian cho nên mới trêu chọc Triệu Oánh một câu: "Vậy sao? Tôi còn tưởng là cô thực sự muốn tôi đi du xuân cùng cô chứ.làm tôi cao hứng nãy giờ"
"Dĩ nhiên là tôi thật sự muốn anh cùng đi với tôi rồi" Triệu Oánh nói tiếp: "Đến lúc đó, nhất định tên bạn học kia sẽ lẽo đẽo đi theo chúng ta. Nếu anh không đi thì chắc chắn hắn sẽ không tin."
Theo như lời của Triệu Oánh nói thì Dương Minh đã loáng thoáng đoán được hắn chính là Phạm Kim Triết bởi vì trong trường học chỉ có hắn mới theo đuổi Triệu Oánh điên cuồng đến như vậy mà thôi.
"Tiểu tử này lần trước bị mình dọa mà nhanh như vậy đã bình thường trở lại rồi sao? Còn tưởng là hắn trốn ở nhà đến hai, ba năm mới dám ra khỏi nhà chứ?" Dương Minh nói thầm trong lòng.
Bất quá Triệu Oánh lại thật sự muốn "thế giới nào có chân tình" đi du xuân cùng với cô. Điều này khiến cho Dương Minh có chút ngạc nhiên. Vốn Dương Minh luôn cảm thấy tình cảm giữa hai người phát triển chưa rõ ràng, nhưng tình hình hiện tại nhờ có Phạm Kim Triết mà Triệu Oánh đã chủ động mời hắn đi du xuân.
Nghĩ đến đây Dương Minh âm thầm cười khổ: "Cái này có được tính là trong họa được phúc không ta? Hay là chính mình lại còn phải cám ơn Phạm Kim Triết?"
"Được nếu như cô đã mời thì tôi cũng không thể không đi" Dương Minh sảng khoái trả lời.
"Uhm, nhưng mà hình như trước khi đi, chúng ta có cần gặp mặt trước hay không? Để đến lúc đó lại không nhận ra nhau." Triệu Oánh hơi do dự hỏi một câu.
"Không cần đâu, cô đừng cảm thấy nghiêm trọng như vậy. Chẳng phải chỉ là một cái hoạt động du xuân của trường thôi sao? Tôi cũng không yêu cầu cô phải xem tôi là người yêu, tôi cũng không gọi cô là bà xã thân ái. Chúng ta chỉ xem như là một buổi đi chơi của những người bạn đi." Dương Minh đại khái hiểu được tâm lý của Triệu Oánh nên nói một câu.
"Hơn nữa, tôi hiểu được lo lắng của cô. Yên tâm đi tôi không phải là một tên lừa đảo đâu. Lần này đi chơi, tôi chỉ là một tên bạn trai giả mà thôi. À mà tôi quên chưa cho cô biết, tôi làm bạn trai giả hơi bị chuyện nghiệp đó nha." Dương Minh trêu chọc nói.
Dương Minh thật sự không có lừa dối cô, từ cấp ba đến giờ hắn đã làm bạn trai giả không biết bao nhiêu lần nữa, chỉ là ai mà bảo hắn làm bạn trai giả đều thành bạn gái thật của hắn. (DG: gì kỳ vậy trời @@)
Triệu Oánh không nghĩ được là "thế giới nào có chân tình" lại có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, mặc dù hắn nói chuyện không có ý tứ cho lắm nhưng mà hắn cũng chỉ vì muốn cô vui vẻ mà thôi.
"Vậy được rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc sau." Trong lòng Triệu Oánh bây giờ đang rất loạn, cho nên không muốn nói nhiều.
"Được rồi đến lúc đó liên lạc. Tư" Dương Minh cảm thấy đến lúc hai người gặp mặt hiển nhiên sẽ có nhiều chuyện để nói hơn cho nên cũng không nói gì nhiều. (DG: Tư ở đây là mến, yêu, nhớ nhưng mà Uyên bỏ vào thì thấy kỳ kỳ nên để nguyên nha)
Sau khi nhận được điện thoại của Dương Minh, Bạo Tam Lập liền lập tức chuẩn bị vé máy bay cho hắn đi Ma Cao.
"Dương ca, vé máy bay cùng với thời gian tôi đã cho người mang qua cho anh. Tối nay tôi đưa anh đi?" Bạo Tam Lập gọi cho Dương Minh nói.
"Buổi tối, anh bảo Tiểu Vương đưa tôi đi được rồi. Anh không cần phải làm chuyện nhỏ nhặt này đâu" Dương Minh cười nói: "Thân phận của anh hiện tại sao có thể là tài xế cho tôi được chứ?"
"Ấy, Dương ca anh đừng nói như vậy, tôi còn hâm mộ Tiểu Vương đây nè" Ngừng một chút, Bạo Tam Lập lập tức nghiêm túc nói: "Dương ca, lần này anh đi có chuyện gì quan trọng cần tôi giúp không?"
"Không có chuyện gì, Trương Tân thua bạc nên tôi qua đó xử lý một chút" Dương Minh nói tiếp: "Không có chuyện gì quan trọng cả."
"Vậy để tôi bảo Tiểu Vương buổi tối đến đón anh nha. À mà đón anh ở đâu." Bạo Tam Lập hỏi.
"Uhm, anh bảo hắn đến nhà tôi" Dương Minh trả lời.
Mới 5 giờ chiều, Tiểu Vương đã đánh xe đến trước cửa nhà Dương Minh. Vốn hắn định 6 giờ mới xuất phát, 2 tiếng đến Đông Hải. Gần một tiếng đến phi trường quốc tế, thêm một tiếng quanh quẩn ăn uống, làm thủ tục nữa là vừa.
Nhưng mà Tiểu Vương sợ đường cao tốc bị kẹt xe sẽ bị trễ chuyến bay nên muốn đưa hắn đi sớm một tiếng. Dương Minh nghĩ một chút, thấy hắn nói có lý nên cũng lên nhà chuẩn bị vài món hành lý lên xe đi Đông Hải.
Trước khi Dương Minh rời khỏi nhà thì Trần Mộng Nghiên và các nàng vẫn còn đang đi học cho nên Dương Minh đành phải nhắn tin cho từng người bảo rằng bây giờ hắn đi Ma Cao, các nàng ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, chờ khi hắn về sẽ bồi tội.
Từ cái buổi tối nghỉ phép ở khu du lịch Tiên Nhân đến giờ, Dương Minh cũng không có tìm Tiểu Vương cho nên mỗi ngày hắn đều rất nhàn rỗi.
Chuyện Tiểu Vương là tài xế riêng của Dương Minh mọi người đều biết, thấy hắn nhàn rỗi như vậy mọi người trong công ty cũng bức xúc lắm. Tuy rằng hiện tại Dương Minh đã bàn giao chức vị này cho Kinh Tiểu Lộ nhưng có mấy ai dám khinh bỉ Tiểu Vương?
Một người dám giao cả chức vụ chủ tịch cho nhau thì chứng tỏ quan hệ giữa bọn họ không bình thường chút nào.
Hôm nay, Bạo Tam Lập gọi cho Tiểu Vương bảo buổi tối đến đưa Dương Minh ra phi trường khiến cho hắn hưng phấn đến phát điên lên. Ngay cả lời hứa đến nhà Tiểu Nhiên ăn cơm cũng bị hắn gạt phắt qua một bên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1577: Dương Minh an ủi
Chương 1577: Dương Minh an ủi