Máy bay đến New York lúc 1h30" sáng, ở Mỹ đã là 12h30" trưa, cũng đúng lúc dùng cơm trưa rồi.
Từ phi trường đi ra, còn chưa kịp đến đại sảnh sân bay thì có tiếng gọi:
"Tiên sinh, xin chờ một chút", thì ra là cô nàng ăn mặc thời trang ngồi cạnh hắn lúc trên máy bay.
"Chuyện gì?" Hướng Nhật xoay người, đối với nữ nhân này hắn thực không có tý hảo cảm nào cả, đương nhiên ngữ khí nói chuyện cũng không thể tốt được.
"Chuyện trên máy bay thực sự xin lỗi, ta không biết..."
"Quên đi, ta sẽ không để ở trong lòng." Không đợi nàng nói hết thì Hướng Nhật đã cắt lời..., hơn nữa hắn cũng ngay lập tức biết rằng nữ nhân này là đang sợ mình trả thù nên mới làm như vậy.
"Cảm ơn, cảm ơn ngươi!" Nghe xong lời Hướng Nhật vừa nói, nữ nhân cảm kích mà khom lưng cúi mình.
"Vậy được rồi". Hướng Nhật khoát tay, không dây dưa nữa mà hướng đại sảnh sân bay thẳng tiến. Đầu tiên hắn gọi điện thoại cho Tô Úc ở bên Hồng Kông báo đã đến nơi bình an, sau đó mới gọi 1 chiếc taxi để tới khu phố người Hoa.
Hướng Nhật cũng không có ý định gọi điện cho lũ Trương Thái Bạch cùng Du Tiểu Cường, tuy có thể đoán được 2 tên kia giờ chắc cũng không có việc gì làm, vẫn là chờ bọn hắn tự chủ động liên hệ với mình đi. ( Tiếc tiền điện thoại hả chài _ _!)
Dù sao thì chỉ cần mình xuất hiện ở phố người Hoa, phỏng chừng với độ bén nhạy của cái mũi cẩu, rất nhanh bọn hắn cũng tự tìm tới tận cửa rồi. ^^!
...
Hướng Nhật đứng ở bên ngoài cửa nhà hàng Lâm gia trong phố người Hoa, một thời gian ngắn không gặp mà nơi đây càng thêm đông vui nhộn nhịp rồi. Cũng có khả năng lúc này đang là giờ cao điểm, cho nên người đã đông còn đông thêm a.
Đẩy cửa đi vào, thoạt nhìn thấy một nhân viên phục vụ dáng vẻ già dặn nhẹ nhàng đi tới, dùng tiếng Anh lưu loát hỏi:
" Tiên sinh tới một người?"
"Một người!" Hướng Nhật dùng tiếng Trung trả lời.
"A, thì ra là đồng hương, hoan nghênh hoan nghênh." Nghe được Hướng Nhật nói bằng tiếng Trung, người nhân viên càng thêm nhiệt tình mà dẫn Hướng Nhật tới một bàn sạch sẽ, cấm lấy một tờ thực đơn, đưa tới trước mặt Hướng Nhật:
"Quý khách muốn dùng gì trong này đều có, mặc dù chủ yếu là hợp khẩu vị người Mỹ nhưng mùi vị mấy món này quả thực cũng không tồi đâu."
"Cảm ơn, nhân tiện ta muốn hỏi một chút, Lâm lão bản có ở đây không?" Hướng Nhật đương nhiên biết rõ, tuy rằng quán này lấy tên là Trung Xan quán (quán ăn Trung Quốc), nhưng nếu không làm phù hợp khẩu vị người Mỹ, sợ rằng sẽ không có nhiều người đến đây dùng cơm như vậy. Dù sao phần lớn tới đây dùng bữa đều là người Mỹ, người TQ thì ít hơn rất nhiều.
"Ngươi có quen lão bản của chúng ta?" Nhân viên phục vụ bị Hướng Nhật bất ngờ hỏi đâm ra sửng sốt, chỉ là trông Hướng Nhật còn trẻ như vậy, có thể quen được lão bản của mình a?
"Uhm, có thể giúp ta thông báo một chút không?" Hướng Nhật mỉm cười nói.
"Được thôi, chờ ta một chút, ta vào hỏi thăm giúp ngươi". Dù sao cũng là người Trung Quốc cả, người nhân viên cũng không có cự tuyệt, xoay người đi gọi lão bản.
Không lâu sau, chỉ thấy một tiểu cô nương tướng mạo mĩ miều hớt hải chạy tới, người chưa thấy đâu, tiếng nói đã vang lên:
"Ai tìm lão bản zợ?"
Thì ra là nàng ấy. Đã nhìn rõ tướng mạo cô bé, Hướng Nhật cười càng thêm thoải mái rồi. Nhớ lần trước qua Mỹ, đã cùng Lâm tiểu thư tạo nên một mối quan hệ khá thú vị a.
"Ngươi chính là người muốn tìm lão bản hả? A, ngươi là..." Bởi vì lúc trước đã được nhân viên bán hàng thông báo, nói là có người cần tìm lão bản, Lâm Dục Tú liền vội vã chạy tới, thử xem có phải kẻ nào đến ăn uống no say rồi chịu tiền không. Phải biết rằng, chuyện này cũng không phải xảy ra lần đầu, có người bởi vì biết cha nàng là người rất tốt, cho nên mới lừa đảo để thỉnh thoảng đến ăn chùa vài bữa.
Nhưng mà khi thấy rõ tương mạo của Hướng Nhật, Lâm tiểu thư lại có chút nghi hoặc, người này tướng mạo trông thì rất quen thuộc, thế nhưng, hình như cũng không phải là "hắn". Bởi tướng mạo Hướng Nhật giờ đã thay đổi rất lớn, trẻ thêm mấy tuổi nữa, khó trách trong thời gian ngắn Lâm tiểu thư không dám tùy tiện nhận quen rồi.
"Lâm tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt." Hướng Nhật cười ha hả nói, biết chắc lại là bởi vì chính mình trở nên trẻ ra, nên Lâm đại tiểu thư không dám nhận quen biết a.
"A, là ngươi, ngươi thế nào mà... hình như nhỏ đi rồi hả" Lâm Dục Tú nhất thời giật mình trợn tròn mắt lên, chuyện này quả thật là cổ quái mà, chẳng lẽ có người càng sống càng trẻ ra sao?
"Nhỏ đi? Đâu có chỗ nào nhỏ đi đâu? *Cười dâm* Trước đây lớn lắm hả?" Hướng Nhật tự nhìn lại mình từ trên xuống dưới, đương nhiên, hắn đang chọc nàng thôi.
"Sắc lang! Nói cái gì đó!" Cũng không biết là tưởng tượng tới cái gì, Lâm đại tiểu thư đỏ hết cả mặt lên, hờn dỗi mà mắng một câu.
Hướng Nhật dở khóc dở cười, mình cũng đâu có nói gì, đều do tiểu nha đầu này suy nghĩ bậy bạ a.
"Ba của ngươi đâu?"
"Cha ta hiện tại không làm lão bản nữa, lão bản giờ là anh ta, nhưng mà hắn đi ra ngoài nhập hàng rồi, lúc đầu ta còn tưởng rằng là người quen của anh ta, nguyên lai là ngươi, tên lừa đảo!" Lâm Dục Tú có vẻ rất tức giận, nàng càng nghĩ càng thấy bực bội, lúc trước Hướng Nhật rời khỏi Mỹ, hắn căn bản là không có thông báo cho mình biết, không xem mình là bằng hữu, quá ghê tởm.
"Ta xin, lúc trước ngươi đã kêu ta là tên lừa đảo rồi, bây giờ sửa lại có được hay không?" Hướng Nhật có chút ấm ức, nhìn mình giống tên lừa đảo vậy sao?
"Tại sao phải sửa?" Lâm Dục Tú vừa nói vừa đi đến trước mặt Hướng Nhật, nhìn cái mẹt Hướng Nhật giờ trong non choẹt nàng thực sự rất ngạc nhiên, vô ý thức mà đưa tay ra sờ mẹt Hướng Nhật một cái.
"Thật không ngờ, ngươi thực sự đã nhỏ đi... Trẻ thêm vài tuổi rồi, tại sao lại có thể như vậy chứ?"
"Có phải ngươi đang muốn sờ cho ta ngu đi hả?". Hướng Nhật cũng không có đẩy tay Lâm đại tiểu thư ra. Hắn biết nha đầu kia cũng vì quá ngạc nhiên mới làm vậy thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Dục Tú không khỏi ửng đỏ lên, cười khanh khách lên nói:
"Nếu như có thể sờ cho ngươi ngu đi…, ta sẽ không khách khí đâu.". Vừa nói chuyện, cũng rút tay trở về.
"Ta có nên cảm tạ ngươi không đây?"
"Cảm tạ thì miễn đi, phù hộ ta sống lâu trăm tuổi là được rồi, ha ha." Lâm đại tiểu thư cười hả hê thể hiện vẻ đắc chí.
"Sống lâu như vậy, răng rụng hết cả, da vừa xấu lại vừa nhăn, giống như cái vỏ quất á!" Hướng Nhật tận lực miêu tả vẻ đẹp sau này của Lâm Dục Tú.
Quả nhiên, Lâm đại tiểu thư nổi cơn lôi đình: "Răng ngươi mới rụng sạch, mặt ngươi mới vừa già lại vừa nhăn, ngươi mới xấu xí, ta sẽ sống một nghìn tuổi, hàm răng cũng sẽ không rơi ra đâu, da của ta sẽ đẹp đẽ động lòng người a..."
"Nha đầu, ta phát hiện ngươi quả là người không biết xấu hổ, rất có khí phách a." Hướng Nhật không khỏi cười ha ha, nói thật, trêu đùa tiểu nha đầu này rất là vui mà, hơn nữa không biết có phải hay không, hắn có cảm giác tiểu nha đầu giờ đây hóm hỉnh hơn trước kia nhiều lắm.
"Ngươi mới không biết xấu hổ!" Lâm đại tiểu thư rất tức giận, nhưng cũng cảm thấy xấu hổ, quả thực, cái kiểu nói không biết xấu hổ vừa nãy làm như thế nào có thể thốt ra khỏi miệng vậy?
"Nói thật đi nha đầu, có phải ngươi đang yêu đấy hả?" Hướng Nhật cũng không phải phỏng đoán vô căn cứ, nữ nhân mà dính vào yêu đương, đương nhiên sẽ có thay đổi lớn a. Cũng giống như nha đầu trước mặt này.
"Ngươi nói vớ vẩn gì đấy!" Lần thứ 2 khuôn mặt xinh xắn của Lâm Dục Tú đỏ ửng hết lên, tốc độ tim đập không kìm chế được tăng lên chóng mặt, nàng đương nhiên biết mình không phải là đang yêu, chỉ là khi nhìn thấy tên này, chỉ muốn mắng cho hắn một trận, để báo cái thù trước đây mà thôi.
"Không yêu đương gì, vậy tại sao bộ dạng ngươi lại như sa vào lưới tình vây?" Hướng Nhật ha hả mà cười nói.
"Mặc kệ ngươi!" Ném cho Hướng Nhật một ánh mắt hung dữ, Lâm Dục Tú không muốn tiếp tục nói nữa, chuyện này sẽ làm cho mặt nàng đỏ đến mang tai mất, nhưng trái tim lại đập dồn dập không thôi, bèn đổi chủ đề, "Được rồi, muốn ăn cái gì, để ta tự đi làm cho ngươi."
"Ngươi xác định ăn đồ người làm rồi sẽ không phải đi bênh viện rửa ruột hả?" Hướng Nhật khoa trương nói.
"Không!" Lâm Dục Tú hận đến nghiến răng, cái tên này dám hoài nghi tay nghề nấu ăn của mình, oán hận nghiến răng ken két nói:
"Bởi vì còn chưa có tới bệnh viện trước ngươi cũng ợ ra rắm rồi, còn cần phải đi rửa ruột sao? Đưa thẳng đi hỏa thiêu luôn!"
"Nói nhảm cái gì vậy hả!" Đột nhiên truyền đến một tiếng giận dữ mắng mỏ, tiếp theo đó là "Ôi" một tiếng, chỉ thấy Lâm đại tiểu thư ôm đầu, không ngừng kêu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 903: Monica (1)
Chương 903: Monica (1)