TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 931: Monica

Johnson • McRae đang rất tức giận, right, tức giận phi thường, không chỉ bởi vì lúc trước tại yến hội bị con khỉ da vàng kia làm xấu mặt, còn bởi vì hắn vừa mới về đến nhà đã thấy được nữ nhân mà hắn ngày nhớ đêm mong, right, nàng chính là Liza Monica.

Đáng ra nàng nên thuộc về hắn, vậy mà dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà ông anh phế vật lại có được nàng?

Chính mình chả có cái gì sai, chỉ có điều sinh ra muộn mấy giờ mà thôi, nhưng vận mệnh lại không công bình. Luận về trí tuệ cùng ánh mắt, ông anh phế vật điểm nào cũng kém hắn. Chuyện làm ăn sinh ý gần đây của gia tộc chỉ cần vài chữ ký bàn giao dễ dàng, không phải dựa vào hắn đàm phán thành công hay

sao?

Ấy thế mà ông anh phế vật kia cái gì cũng không cần làm, chẳng những có được nữ thần mà hắn ngày mong đêm nhớ, thậm chí tài sản thừa kế cũng nhiều hơn hắn mấy lần.

Cái này thật không công bình!

Johnson nắm chặt nắm đấm của mình, nghĩ đến chuyện vài ngày nữa, nữ thần trong lòng sẽ gả cho tên phế thải kia, hắn càng không chịu nổi nỗi thống khổ đang dày vò trong nội tâm.

Không! Ta tuyệt đối không thể để cho chuyện như vậy phát sinh! Ta muốn cải biến, vận mệnh của ta trong tay của ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho người khác đến điều khiển vận mệnh của ta!

Nhớ tới thân thể gợi cảm mê người ấy, Johnson xúc động dâng trào rồi, súng cứng rắn như sắt, hai mắt lộ ra ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt, right, chính là "Lửa Dục".

Dù sao chỉ là cùng gia tộc Monica có quan hệ thông gia, thì thằng anh hay thằng em cũng khác đếch gì nhau đâu? Hắn dám đánh cược, cái lão già không bao giờ cười với *bọn họ* tuyệt đối sẽ không chú ý loại sự tình này, lão chỉ để ý địa vị quan chức của chính lão thôi.

Đã như vậy...

Johnson nở nụ cười, cười đến rất đắc ý (kiểu 19 trong Aoe). Lại vừa đúng lúc ông anh phế vật kia chưa trở lại, đây quả là một cái cơ hội tốt, đợi đến ngày mai, sự việc hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của chính mình rồi(lại 19 thêm mấy cái nữa).

Từ trong phòng đi ra, Johnson thuận tay đem đi món trân tàng của mình, right, một cái bình thuốc nhỏ, mang theo trên người. Đồ vật bên trong, chỉ cần một liều nhỏ cũng đủ biến một cô gái trinh tiết thành dâm phụ, đến lúc đó có thể muốn làm gì thì làm rồi(19).

oOo

Trong phòng khách xa hoa, Monica đang ngồi lẳng lặng, đối diện nàng là hai người một nam một nữ. Nam tầm hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ trẻ trung khoẻ mạnh, trong miệng ngậm một điếu xì gà, đang phì phèo khói như đám mây. Nữ đại khái hơn hai mươi tuổi, tướng mạo đẹp đẽ, cả người như dán trên người nam nhân kia, thỉnh thoảng lại lườm Monica vài lần, trong mắt có ghen ghét cùng khinh thường.

-Monica, sự tình lúc trưa, cháu có thể cho ta một lời giải thích không? Richard tại sao lại như vậy?

Nam nhân trung niên đem điếu xì gà chưa hút hết một nửa trực tiếp đặt vào gạt tàn, mặt không biểu tình thậm chí mang theo chút ít chất vấn nhìn Monica.

-Thật xin lỗi, cháu cũng không muốn như vậy đâu. Chuyện này, hết thảy là lỗi của cháu.

Monica trong nội tâm khổ sở, nàng biết giải thích thế nào về sự tình giữa trưa đây?

Cùng một nam nhân thân mật trong phòng làm việc, vừa lúc bị vị hôn phu Richard nhìn thấy, sau đó Richard lại bị "gian phu" đánh hôn mê bất tỉnh? Bởi vì lúc ấy thần trí nàng đang ở trạng thái mất phương hướng, cũng không biết Richard bị lực của hắn phản chấn ngất đi, nàng tưởng rằng là Hướng Nhật đánh hắn.

-Monica, chú và bố cháu quen biết nhau từ hồi cấp 3, chúng ta cùng học cùng trường cấp 3 rồi cùng trường đại học, cháu có biết không? Chú thật sự hi vọng tình bạn giữa hai gia đình chúng ta tiếp tục truyền xuống thế hệ dưới, thẳng đến vĩnh viễn sau này, không hi vọng nhìn vào các cháu làm căng sợi dây tình bạn này.

Nam nhân trung niên giọng điệu có phần hòa hoãn, tại hắn nghĩ đến, hình như là đại tiểu thư gia tộc Monica không muốn gả, cho nên mới phải bày ra cái trò khôi hài kia. Nghĩ đến lúc giữa trưa nhìn thấy con trai lớn, nó cũng không giải thích với mình là đến cùng đã xảy ra chuyện gì, sợ là vì cái chuyện này quan hệ đến tôn nghiêm của một nam nhân.

-Chú James, cháu biết rổi.

Monica gật đầu nói, nhưng trong lòng có chút bi ai, chẳng lẽ mình chỉ là sự liên hệ tình bạn của hai nhà thôi sao?

-Ừ, chú cũng muốn chuyện này không phải do cháu cố ý. Đã muộn rồi, cháu nên về nghỉ ngơi đi.

Nam nhân trung niên rất hài lòng việc Monica nghe lời như vậy, giọng điệu càng thêm ôn hòa.

-Chú James, cháu xin tạm biệt.

Monica đứng lên, hướng hai người chào, chuẩn bị rới đi.

Johnson lúc này vừa vặn xuất hiện, nhìn thấy Monica đứng dậy, trong mắt vui vẻ, vội vàng nói:

-Monica, để anh đưa đi.

-Cũng tốt, để cho Johnson đưa cháu đi, kỹ thuật lái xe của nó cũng không tồi.

Nam nhân trung niên không chú ý tới điểm dị thường của thằng con zai, thuận miệng nói ra.

Monica không cự tuyệt, đối với chú James bạn thân của bố, nàng thật sự không có cách nào cự tuyệt hảo ý ấy.

Ngồi vào trong xe Monica, Johnson nắm tay lái có chút run lên, hắn thật sự không cách nào kềm chế kích động trong lòng. Phấn khích quá. Rất nhanh thôi, nữ nhân này sẽ thuộc về hắn rồi, hắn cũng có thể hảo hảo mà hưởng thụ.

Monica cũng không sống cùng gia đình, nàng mua một ngôi nhà ở ngoài, ngoại trừ vì vậy nhà trọ lắp đặt thiết bị rất khác biệt ra, chủ yếu là vì ngôi nhà này cách công ty không xa, đi lại cũng thuận tiện.

Johnson cũng không phải là lần đầu tiên đến ngôi nhà này, vô luận là do trước kia theo dõi mà đến hay mượn cớ đưa đón, hắn đều đã tới, cũng coi là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Trước kia hắn đối với mấy căn nhà nhỏ thế này rất khinh thường, chẳng những người hầu không có, thậm chí nhỏ không bằng phòng tắm của hắn. Bất quá hiện tại hắn nghĩ thế, nhưng rất hài lòng rồi, ngôi nhà nằm đơn độc, vậy thì đại biểu cho việc: chút nữa cho dù xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không có người nghe được, mà mình cũng có thể không kiêng nể gì cả mà làm chuyện mình muốn làm rồi.

Phòng khách nhỏ đến thương cảm, nhưng Johnson lần này lại ngồi vui vẻ chịu đựng.

- Monica, ta có thể uống một chén rượu đỏ rồi đi không?

Tuy Johnson đề nghị có chút đột ngột, nhưng Monica cũng không liên tưởng đến cái khác, nghĩ đến việc về sau cũng là một nhà người, nàng cũng không cách nào cự tuyệt cái yêu cầu hợp lý này.

- Ta đi lấy rượu đỏ.

Monica nhẹ gật đầu, rượu đỏ ở trong phòng nàng, những lúc ngẫu nhiên nhàm chán nàng cũng uống vài chén.

Rất nhanh, Monica mang ra bình rượu đỏ cùng hai cái ly đế cao đã lau sạch sẽ lấy ở phòng trà trên tầng.

- Để anh làm, loại sự tình này sao có thể phiền toái một quý cô được?

Johnson đoạt lấy bình rượu đỏ đã mở nút từ tay Monica, chậm rãi đưa ly rượu cho Monica...rồi bắt đầu, thừa dịp bình rượu ngăn trở ánh mắt của Monica, trong nháy mắt, một liều nhỏ thuốc màu đỏ bị hắn bất động thanh sắc đổ vào.

Rót cho Monica nửa chén, lại rót cho mình nửa chén, Johnson lúc này mới chịu đựng tâm tình kích động, cử động nâng ly hướng tới Monica ý bảo:

- Cạn ly!

- Cạn ly!

Monica cũng giơ ly đế cao đáp lại, bất quá trong nội tâm lại nghĩ đến uống xong một chén này rồi tranh thủ thời gian tìm lấy cớ đuổi đối phương đi.

Chứng kiến Monica một hơi uống sạch nửa chén rượu đỏ, Johnson vẻ mặt hưng phấn, cũng chầm chậm mà uống chén rượu đỏ của mình. Hắn biết rõ loại thuốc này của mình rất lợi hại, dược hiệu rất nhanh, thời gian phát tác tuyệt đối không cao hơn 1 phút đồng hồ.

Quả nhiên, chén rượu đỏ của hắn còn chưa uống xong, hắn liền phát hiện Monica sắc mặt có chút không đúng rồi, từ mới đầu bắt đầu ửng đỏ, rồi chuyển thành đỏ bừng, đến cuối cùng lại bắt đầu trở nên ửng đỏ.

Monica cũng đã nhận ra thân thể của mình không đúng, nàng bắt đầu cảm thấy có thể là mình đã uống say, nhưng tửu lượng của nàng gần đây không tệ, nửa chén rượu đỏ làm sao có thể sẽ để cho nàng sẽ say được?

Bất quá lúc này nàng cũng không liên tưởng đến Johnson, chỉ cho rằng có thể là gần đây do vội vàng công tác cùng việc chuẩn bị đính hôn, nên khả năng cơ thể quá mức mệt mỏi mới có thể như vậy.

- Johnson, em hơi mệt chút, muốn đi nghỉ ngơi.

Thừa dịp lý trí vẫn còn, Monica liền đuổi khách.

- Anh vịn em đi." Johnson xác thực đại hỉ, đây chính là cơ hội tốt, hắn đợi đúng là giờ khắc này, làm sao có thể buông tha như vậy?

- Không...

Monica nói còn chưa dứt lời, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa té trên mặt đất, may mắn Johnson đón thời cơ nâng nàng, nên mới không bị ngã sấp xuống, bất quá nàng đã vô lực đẩy Johnson ra rồi.

Đồng thời nàng cảm thấy trong thân thể càng ngày càng nóng, giống như có thứ gì đó muốn chạy ra, nóng đến nỗi làm cho người chịu không được, nàng rất muốn cởi quần áo, nhưng cuối cùng một tia lý trí vẫn còn, chỉ là trước mắt càng ngày càng mơ hồ, mơ hồ đến cuối cùng, thậm chí xuất hiện thân ảnh tên hỗn đản kia, chết tiệt, chính là hắn làm hại chính mình thiếu chút nữa không mặt mũi gặp người...

Monica triệt để mà đánh mất lý trí, cả người đều tựa vào trên người Johnson.

- Anh biết mà, em là của anh, em nhất định là của anh...

Johnson mặt thoạt nhìn có chút vặn vẹo, ôm lấy thân thể Monica, đang muốn vịn nàng tiến trong phòng ngủ thì sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm:

- Hỏi tí không phải, cái gì là của người cơ?

- Ai?

Johnson bị giật cà là mình, quay phắt người lại, sau khi thấy rõ người trước mặt, sắc mặt đột nhiên biến đổi:

- Là ngươi?

- Nhìn thấy ta ngươi có vẻ thật bất ngờ? Đáng lẽ ta phải không xuất hiện ở chỗ này, lẽ ra ta phải ở trong ngục giam cùng mấy tên tội phạm giết người phải không?

Hướng Nhật nhìn thấy mắt Monica đã khép chặt, đang thở dốc. Nhìn phản ứng của nàng, Hướng Nhật đã biết chuyện gì xảy ra rồi. Bất quá quần áo trên người nàng xem như vẫn còn nguyên vẹn, hắn mới nới lỏng khẩu khí.

May mà mình biết được nhà Johnson từ miệng thằng cớm đen, vốn ý định lôi cổ thằng này ra chỗ nào đấy đập cho tơi bời, ai ngờ vừa vặn chứng kiến hắn và Monica cùng đi ra khỏi nhà, mình liền theo sau luôn, bằng không thì..., hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi, cái nón xanh (cắm sừng!) này nhất định là mình bị đội rồi.

Chỉ có chuyện hắn thật không ngờ là thằng dâm trùng tên Johnson cư nhiên lại phát rồ, cho chị dâu tương lai của mình uống xuân dược, quả thực là không bằng cầm thú mà.

- Ngươi sao lại ở đây?

Johnson hoàn toàn thật không ngờ, lúc kế hoạch sắp sửa thành công, thì lại xuất hiện một tên phá bĩnh.

- Cái này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết rằng, ta hiện tại đang đứng trước mặt ngươi là được rồi.

Hướng Nhật vẻ mặt trêu tức nhìn hắn.

- Bao nhiêu tiền thì ngươi mới chịu rời đi? Một triệu Đô-la, thế nào?

Johnson còn tưởng rằng Hướng Nhật theo dõi hắn, có thể là vì trả thù hắn, chứ không chút nào nghĩ đến Monica bên cạnh.

Hướng Nhật lắc đầu.

- 10 triệu!

Johnson cắn răng, đây là khả năng cực hạn của hắn rôi, hắn cũng không tin mình ra giá nhiều như vậy mà đối phương không động tâm được. Chờ qua đêm nay, đến lúc đó mình sẽ trừng trị con khỉ da vàng này.

- Không rảnh chơi đùa với ngươi nữa, muốn quyên góp tiền ủng hộ ăn mày mà nói..., ta sẽ cho ngươi cơ hội. Nhưng nữ nhân này ngươi phải đưa cho ta.

Hướng Nhật vừa mới dứt lời, liền thuấn di đi qua, trực tiếp đánh Johnson ngất xỉu, rồi đỡ lấy Monica đang nằm trong tay hắn.

Monica hình như bị mấy động tác vừa rồi kích thích làm tỉnh lại, tuy nhiên con mắt vẫn đóng chặt lại như cũ, nhưng cơ thể như bản năng ôm lấy vật gì ở gần, giống như vòi bạch tuộc vậy, thân thiết mà quấn chặt lấy người Hướng Nhật. Chết dở ở chỗ cặp dùi mềm mại của nàng đè đúng chỗ hiểm của Hướng Nhâật, làm cho hắn lập tức có phản ứng xúc động cực kỳ.

Đáng chết, thằng khốn này đến cùng là cho Monica uống bao nhiêu xuân dược vậy? Hướng Nhật oán hận đá tên Johnson đang nằm trên đất một phát, sau đó đem Monica đang nằm trên người mình gỡ ra

rồi đặt nàng lên trên ghế sa lon, rồi quay lại nhấc Johnson lên đi ra cửa.

Không đến hai phút sau, Hướng Nhật lại vội vàng trở về, phát hiện trên Monica đã ngã từ ghế salon xuống, đang không ngừng giãy dụa trên mặt đất, vừa vặn vẹo cơ thể, vừa phát ra những âm thanh mê người.

Hướng Nhật tự bắt mình không được giậu đổ bìm leo, cúi xuống ôm lấy Monica rồi đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, để nước lạnh xối vào đầu Monica.

Nước lạnh xác thực có tác dụng nhất định, ít nhất Monica cũng không vặn vẹo muốn cởi quần áo trên người mình nữa, còn có thể phát ra vài câu nói mơ hồ:

- Aii, không muốn, không muốn...

Bất quá nước cũng chỉ có tác dụng nhất định thôi, Monica rất nhanh lại điên cuồng lên, giãy dụa muốn cởi quần áo, trong miệng luôn kêu lên:

- Nóng...nóng quá...nóng...quá...

Hướng Nhật đến đây đã minh bạch, đoán chừng Monica đã trúng phải xuân dược rất mãnh liệt rồi, như vậy nếu tiếp tục xối nước chẳng những vô tác dụng, đến lúc đó chỉ sợ thân thể muốn vỡ ra thôi.

Bế Monica từ trong bồn tắm ra, cả người nàng đã ướt đẫm, quần áo mỏng dán lên trên người,lộ ra những đường cong mê người phong tình vạn chủng, Hướng Nhật thấy vậy lại một phen xúc động.

Đây không phải làm tổn thọ người ta sao?

Hết lần này tới lần khác, Monica cứ mạnh mẽ ôm lấy hắn, thân thể giống như bạch tuộc quấn chặt vậy, đã thế còn không thành thật một chút mà giãy dụa, trong miệng tiếng rên rỉ cũng càng lúc càng lớn.

Nhịn không được! Hướng Nhật cũng không phải là cái loại ngụy quân tử như Liễu Hạ Hụê gì, đối mặt với hấp dẫn như vậy, hắn rốt cuộc không cách nào giữ tỉnh táo rồi. Vài ba động tác cởi sạch quần áo Monica ra, rồi dùng khăn bông lau khô nước đọng trên người nàng, sau đó vội vàng ôm nàng vào phòng ngủ

oOo

Bên trong phòng ngủ...

- Ah..

Một tiếng rên vừa như thống khổ vừa như giải thoát, Hướng Nhật cũng phát ra một tiếng lẩm bẩm thỏa mãn, lúc sau trong phòng ngủ tiếp tục không ngừng vang lên tiếng nữ nhân rên rỉ cùng tiếng nam nhân thở dốc.

Monica trúng xuân dược rất mạnh, hai người cứ thế thẳng đến lúc cực khoái lần thứ ba, Hướng Nhật mới phát hiện Monica sau hai lần điên cuồng dần dần khôi phục lại bình tĩnh. Bất quá trong lòng Hướng Nhật bị châm lửa vẫn chưa phát hết, còn đang ở trên người Monica làm vận động nguyên thủy.(dg: ôi em Lưu Phi phải làm sao bây giờ,hx)

Kỳ thật Monica sau lần thứ hai đã tỉnh táo ra chút rồi, chẳng qua là lúc đó nàng cũng không có bao nhiêu khí lực, hơn nữa trong thân thể nàng cũng xác thực có xúc cảm mãnh liệt. Đến lần thứ ba, nàng đã hoàn toàn tỉnh táo lại,cũng biết là chuyện gì xảy ra rồi.

Đối với Hướng Nhật, nàng cũng không có nhiều hận ý, bởi vì chuyện này cũng không liên quan nhiều tới hắn, quỷ tha ma bắt tại mình tin lầm người, để cho thằng khốn Johnson kia giở trò, hơn nữa nàng còn nhớ rõ, trong lúc mê man Hướng Nhật đã muốn dùng nước lạnh làm nàng tỉnh lại, điểm này để lại ấn tượng trong nàng. Chuyện này ít nhất cũng nói lên rằng, so với tên dâm trùng muốn cường bạo nàng thì Hướng Nhật còn xịn hơn nhiều.

Cùng Hướng Nhật điên cuồng lần cuối, một tiếng gào thét trầm thấp phát ra từ bên trong, rốt cục lần thứ ba cũng đã xong. Bất quá hắn cũng không lăn ra ngoài, mà là thuận thế theo nằm lên thân thể mềm mại phong mãn của Monica.

Monica cũng không có hành vi kháng cự kịch liệt gì, vẫn không nhúc nhích, tùy ý để nam nhân nằm trên người mình, chỉ có đôi mắt trơ ngốc nhìn lên trần đến xuất thần.

- Thực xin lỗi.

Hướng Nhật sau vận động khôi phục lại, vô luận nói như thế nào, lần này chính là mình có lỗi, ý là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà hành động.

Monica cũng như bị những lời này làm bừng tỉnh, thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn khuôn mặt nam nhân gần mình có gang tay:

- Hiện tại ngươi đã hài lòng chưa?

- Xuống mau!

Không đợi Hướng Nhật giải thích, Monica đột nhiên quát lạnh một tiếng.

Hướng Nhật lại càng hoảng sợ, chủ yếu là Monica quát "Xuống mau" thực sự quá đột nhiên. Mắt thấy Monica lạnh như băng nhìn mình, Hướng Nhật không dám trì hoãn, từ trên người nàng bò qua, hai người đều bởi vì thân thể chia lìa một khoảnh khắc mà run lên.

Trên giường có một vết máu đỏ tươi, thoạt nhìn có chút giật mình, thậm chí Hướng Nhật còn thấy hạ thân của Monica cũng đồng dạng đỏ thẫm một mảnh, hắn biết rõ đấy là kiệt tác của mình. Thầm tự trách mình vừa nãy chỉ lo sung sướng bản thân, không chút nào chú ý đến chuyện Monica lần đầu tiên làm chuyện này.

Monica dùng chăn che lấy thân thể của mình, nửa người tựa lên đầu giường, vẻ mặt cứ lạnh lùng nhìn Hướng Nhật, không nói gì.

Hướng Nhật có chút bối rối không biết làm sao, thời điểm này cũng chỉ có thể kiên trì nói ra:

- Monica, anh sẽ chịu trách....

- Ngươi chịu trách nhiệm? Ngươi lấy cái gì để chịu trách nhiệm?

Monica lạnh lùng hỏi, ánh mắt lạnh như băng như muốn đâm thủng người Hướng Nhật.

- Làm bạn gái của anh nhé?

Hướng Nhật thấp giọng đủ cho chỉ có con muỗi mới có thể nghe được.

Nhưng Monica hình như đã nghe thấy, trong giọng nói của nàng càng thêm lạnh lẽo:

- Tốt! Nếu như ngươi đem chút ít bạn gái của ngươi vứt bỏ hết đi, ta có thể đáp ứng làm bạn gái của ngươi!

- Anh...

Hướng Nhật tắc họng, yêu cầu của Monica thật sự là ép buộc quá mức. Nếu để cho hắn vì một người con gái Monica mà vứt bỏ Sở Sở các nàng, đây là chuyện tuyệt đối không thể làm được.

- Như thế nào, không làm được phải không?

Monica cười lạnh.

- Vậy thì mời ngươi lập tức cút đi, về sau ta không muốn ngươi xuất hiện trước mặt ta nữa, vĩnh viễn không muốn!

Hướng Nhật yên lặng đứng dậy, hắn căn bản không thể làm theo yêu cầu của Monica, cho nên chỉ có thể ly khai.

Mắt thấy nam nhân yên lặng mặc quần áo, đáp án của hắn rõ ràng. Monica không khỏi bi ai, lần thứ nhất của nàng cứ như vậy mà mất, nam nhân có được nó chẳng những không có một điểm quý trọng, ngược lại còn định vứt bỏ mình. Cho dù kiên cường như nàng, giờ phút này rốt cuộc khống chế không nổi bi thương trong lòng, bắt đầu mà nức nở nghẹn ngào.

Nghe được sau lưng có tiếng nức nở, Hướng Nhật đang mặc quần áo động tác cũng ngừng lại, nhẹ nhàng đi đến bên giường, vỗ vỗ nhẹ nhàng bờ vai trần của Monica:

- Liza…

- Ta không cần ngươi quan tâm, cút, ngươi cút ngay!

Monica phản ứng gay gắt, gạt tay Hướng Nhật ra, thậm chí nhấc chân chuẩn bị đạp Hướng Nhật xuống giường.

Những công kích yếu ớt ấy, Hướng Nhật đều nhận lấy hết, không chút nao núng vẫn ngồi ở bên giường, trước kia có ý định rời đi, nhưng lúc này không thể làm như vậy rồi, Monica biểu hiện kích động như vậy, hắn sợ mình vừa rời đi lỡ may nàng muốn tuyệt tự...,thì chuyện ấy thật sự không cách nào vãn hồi rồi.

- Ngươi còn ở nơi này làm gì!

Có lẽ do nam nhân vẫn ngồi bên giường, mà mình cũng không có biện pháp đá hắn đi, Monica không làm mấy công kích vô dụng nữa, vẻ mặt đầy phẫn hận nhìn hắn.

- Nếu như có cách nào có thể làm cho em sống tốt hơn..., ngoại trừ việc anh vứt bỏ Sở Sở các nàng, anh cái gì cũng có thể làm cho em.

Hướng Nhật vẻ mặt trịnh trọng, nói.

Sở Sở các nàng? Là những bạn gái của ngươi ở Tàu ư? Monica trong nội tâm phẫn hận, chẳng lẽ mình còn so sánh không bằng các nàng? Monica cắn răng, cuối cùng nàng cũng không nói ra.

Một lát sau, lúc này mới nhìn nam nhân, có vẻ là đã xuống quyết định gì, nói:

- Đáp ứng ta hai điều kiện.

- Em cứ nói đi.

Hướng Nhật thấy sự tình có vẻ cứu vãn được rồi, trong lòng cũng rúng động.

- Thứ nhất, ngươi phải giải quyết vấn đề ta cùng Richard đính hôn, nhưng là chuyện này đã huyên náo toàn bộ nước Mỹ rồi, ngươi không được khiến ta mất mặt.

- Được!

Hướng Nhật nhẹ gật đầu, chuyện này là mục đích chính khi tới Mĩ của hắn, cho dù Monica không nói, hắn cũng sẽ làm. Chỉ là phải để Monica không mất mặt, cái này có chút khó khăn, nhưng cũng không phải không làm được.

- Thứ hai, ta mặc kệ ngươi ở Tàu có bao nhiêu bạn gái, nhưng ở chỗ này, tại nước Mỹ này, ngươi chỉ có ta! Ở trước mặt ta, ngươi không được nghe điện thoại của các nàng, không được nhắc tới các nàng, bất luận cái gì, sự tình gì có liên quan đến các nàng ngươi cũng không được nói, không được nghe ngóng gì hết!

- Được.

Điều kiện này cũng không tính là hà khắc, nhiều lắm là đời này mình đến Mỹ một mình là OK. Hướng Nhật đáp ứng sảng khoái như vậy làm cho Monica có chút giật mình, vốn là nàng đã chuẩn bị ở điều kiện thứ hai để nam nhân cò kè mặc cả rồi, nhưng nam nhân không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, cái này làm cho nàng hơi sửng sốt nhưng lại có chút vui mừng trong lòng.

- Tốt, đêm nay ngươi ở tại chỗ này, nhưng chỉ ngủ được ở gian phòng cách vách, không có lệnh của ta, ngươi không được vào.

Hai điều kiện đều nêu ra đã nhận được đáp án hoàn mỹ, Monica tâm tình cũng tốt lên đôi chút, cũng không có ý định đuổi nam nhân đi nữa.

- Được rồi.

Hướng Nhật làm bộ dáng giả bộ như miễn cưỡng đáp ứng, kỳ thật trong lòng đã vui cười nở hoa rồi, Monica có thể lưu hắn lại, vậy thì đã tỏ vẻ tiếp nhận hắn rồi. Tuy nói có hai điều kiện tồn tại, nhưng Hướng Nhật đã rất thỏa mãn.

- Đúng rồi, tên khốn kia đâu rồi?

Monica chợt nhớ tới cái gì, nghiến răng nghiến lợi hỏi. Nếu như không phải do thằng khốn đó..., đêm nay căn bản là sẽ không phát sinh chuyện như vậy.

- Đứa nào... Ah, em nói tới thằng khốn cho em uống thuốc đó hả?

Hướng Nhật bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, lại nói tiếp, đêm nay mình thật muốn cảm ơn tên 'Johnson cặn bã' kia nhiều lắm, nhưng lời này tuyệt đối không thể nói ra được, nếu nói ra phỏng chừng hậu quả sẽ rất thảm.

- Em yên tâm, anh đã thay em trừng trị hắn rồi, tin tưởng rằng hắn về sau sẽ không dám có ý đồ xấu với em nữa đâu.

Hướng Nhật rất tự tin nói, kỳ thật hắn cũng không làm gì, chỉ là lột sạch thằng cặn bã kia rồi quăng tới sân thượng tòa nhà mười tầng gần đó thôi, sau đó gọi điện thoại cho cớm báo trên sân thượng của cao ốc XXYY có người đang vừa nude vừa nhảy nhót, đợi đến lúc lũ cớm tới thì chỉ chứng kiến một chữ 'đại' – được tạo bởi một nam nhân trần truồng nằm trên mặt đất mà thôi...

Đọc truyện chữ Full