TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 934: Không chết đi còn sống để làm gì (1)

- Ngươi đừng nói ngươi là học sinh của trường này nhá.

Nhìn ngôi trường trước mặt giống như một cung điện màu trắng, Hướng Nhật bây giờ không che dấu được sự kinh ngạc trong mắt cùng rung động trên mặt. Tiểu nha đầu nói trường học lại là đại học Colombia, mà không phải trường trung học a.

- Ta vốn chính là sinh viên đại học, không phải là người mà học sinh trung học ngươi có thể so sánh?

Tiểu nha đầu mặt kiêu ngạo, nhìn Hướng Nhật biểu lộ hiện ra ở trên mặt, không chút nào che giấu.

Ta cũng là sinh viên đại học đấy chứ? Hướng Nhật rất muốn thay mình giải thích một câu, bất quá đại học mà hắn học ngay cả xách giày cho đại học Colombia cũng không xứng. Đại học Columbia là loại trường gì cơ chứ? Đây chính là trường tư thục nổi tiếng nhất nước Mỹ, ở đại học Columbia có tổng cộng 87 giáo sư đạt được giải Nobel ( đéo gì mà lắm thế), ba vị Tổng thống mỹ cũng từng là sinh viên ở trường này.

Hướng Nhật đã có lời lại không thể nói, ngoài than thở cũng chỉ biết than thở mà thôi, quả nhiên không hổ danh là Columbus.

Bất quá lời này hắn có thể sẽ không nói ra, nếu không vốn cái lỗ mũi của tiểu nha đầu đã nghếch lên, có thể ngay cả cái đuôi cũng sẽ mọc ra, sau đó lập tức vươn đến bầu trời cũng không biết chừng.

- Đúng rồi, biểu tỷ ngươi nói để cho ta thay ngươi giải quyết một cái phiền phức, ngươi còn chưa có nói cho ta biết, thay ngươi giải quyết cái đại phiền phức gì chứ?

Hướng Nhật không phải là tò mò, mà là muốn dò nghe trước, cái phiền phức đó rốt cuộc là loại phiền phức gì, nếu như phiền phức đến ngay cả hắn đều cảm giác là đại phiền phức, vậy sẽ phải chuẩn bị tư tưởng trước.

- Được rồi, bây giờ nói cho ngươi biết cũng được, dù sao ngươi rồi cũng sẽ biết hết.

Tiểu nha đầu đích biểu lộ đột nhiên có chút nhăn nhó.

-Thật ra thì ta là muốn nhờ ngươi giúp ta đưa một bức thư tình.

- Đưa thư tình?

Hướng Nhật sửng sốt, tiếp theo có chút dở khóc dở cười, đưa một bức thư tình mà cũng làm đến mức này. Trực tiếp tìm người mà ngươi quen biết là được, cứ cho toàn bộ bạn bè ngươi quen biết là một trăm người, tìm một người không được hay sao?

- Có vấn đề gì không?

Đoán chừng là thấy Hướng Nhật nhìn về phía nàng biểu lộ có chút giống cười nhạo bộ dáng của nàng, tiểu nha đầu có chút khó chịu, sắc mặt hơi âm trầm xuống.

- Vấn đề thì không có a.

Hướng Nhật dĩ nhiên không lại ở chỗ này mà chọc cho đứa em vợ này không thoải mái, hắn lần này có thể là nhận "nhiệm vụ Chính trị", tuyệt đối không thể dông dài. Bất quá chợt nhớ tới cái gì, có chút bất khả tư nghị hỏi:

- Phần công việc này là ngươi định nhờ chị ngươi làm?

- Nếu như nàng tới, ta sẽ để nàng thay ta trực tiếp đi tỏ tình, về phần ngươi...

Nhìn Hướng Nhật, ánh mắt rõ ràng đang khiêu khích, một bộ dạng ta xem thường ngươi.

- ….Chỉ có thể giúp ta đưa thơ tình thôi.

Hướng Nhật đã bị khinh bỉ, hắn cũng lười cãi mặc dù thông minh rất cao nhưng tình thương lại rõ ràng ở dưới mức 50, không thể gây sự với tiểu nha đầu này được.

- Được rồi, ta hiểu, thư tình đâu? Còn có, ta đối với nơi này có thể còn chưa quen thuộc, có thể đưa đến tay của đối phương hay không ta cũng không dám bảo đảm.

- Yên tâm, ta sẽ dẫn ngươi đến nơi đó, sau đó chỉ rõ cho ngươi phải đưa cho người nào, nếu như ngươi ngay cả điểm này cũng không làm được, vậy chỉ có thể nói, ngươi đầu óc ngu hơn heo.

Rất nhanh, Hướng Nhật liền bị tiểu nha đầu dẫn tới một nơi, đó là bên cạnh một đài phun nước, một mảng cỏ lớn màu xanh, trên cỏ chẳng những chật kín tốp năm tốp ba người ngồi, đồng thời cũng có rất nhiều chim bồ câu ở phía trên nhàn nhã kiếm thức ăn hoặc đang đùa giỡn.

- Thấy không, người đó ở bên kia.

Tiểu nha đầu chỉ một phương hướng.

Hướng Nhật hướng bên kia nhìn, quả thật phát hiện ngồi bên kia có mấy người, bất quá tiểu nha đầu chỉ đại phương hướng, Hướng Nhật cũng không biết rốt cuộc nàng chỉ là người nào.

- Người nào?

Hướng Nhật hỏi.

- Chính là cái người đang xem sách đó.

Tiểu nha đầu lại hướng phía trước chỉ một cái.

Hướng Nhật lần này men theo hướng tay nàng chỉ mà nhìn, quả nhiên phát hiện người đọc sách thì chỉ có một, bất quá lại là nữ, tóc dài và vàng, mặc dù chỉ có thể nhìn được một bên gò má, nhưng nếu như bên kia mặt không có cái gì dọa người thì có thể đây là một mỹ nữ.

Nếu là nữ, thế thì không phải rồi Hướng Nhật lại đem phạm vi mở rộng, nhìn về phía mấy địa phương phụ cận, bất quá cũng chẳng thấy thằng con trai nào đọc sách hết.

- Rốt cuộc là người nào?

Hướng Nhật hỏi nữa.

- Người mặc áo màu vàng đó, mắt ngươi mù sao? Bốn con mắt mà nhìn thua cả hai con mắt của ta sao?

Tiểu nha đầu có chút tức giận, nàng sợ nếu cứ chỉ chỉ trỏ trỏ nữa, đến lúc đó bị người đó nhận ra mình chính là người nhờ hắn mang thư thì có mà hết chuyện.

Mắt Hướng Nhật lập tức trợn to mắt, áo màu vàng, hơn nữa đang xem sách, vừa đúng có một người phù hợp với hai đặc điểm này của tiểu nha đầu, nhưng là...

- Ngươi nói người mặc áo màu vàng? Nàng là con gái mà.

- Ta lúc nào nói nàng là nam đâu?

Tiểu nha đầu trợn mắt nhìn Hướng Nhật một cái, hơi có chút nóng nảy:

- Đúng vậy đó, ta là leb đó, cái này có vấn đề gì không?

- Không có vấn đề, không có vấn đề.

Hướng Nhật cuối cùng cũng biết nha đầu này thật là bá đạo quá mà.

- Cầm lấy thư, ngươi giúp ta đưa qua, còn có, đưa xong trở về ngay.

Hướng Nhật vội vàng chặn tiểu nha đầu lại, kế tiếp có thể sẽ là một đoạn nói nhảm thật dài, vội vàng nói.

-... Mau đưa ra đây.

Hướng Nhật ngăn chặn rất kịp thời, tiểu nha đầu vừa mới chuẩn bị mở miệng liền bị Hướng Nhật nhảy ngay vào họng ngồi, cũng không biết từ chỗ nào trên người lấy ra một phong thư màu hồng rồi lén lút đưa cho Hướng Nhật, trên phong thư còn truyền tới từng đợt hương thơm.

- Được rồi, mau đưa đi, nhớ, đừng nói là ta nhờ ngươi đưa.

Trông Hướng Nhật vẫn còn đờ đờ ra khi cầm phong thư, tiểu nha đầu lập tức hung hăng đẩy hắn một cây, làm hắn loạng choạng lao về phía trước.

Đương nhiên, Hướng Nhật là đang giả vờ mà thôi, muốn đứng yên mà nói, thì cho dù tiểu nha đầu này có hóa thành Sở Bá Vương sức đè bạt núi, phỏng chừng cũng khó có thể làm hắn di chuyển tý tẹo nào.

Bất quá Hướng Nhật cũng có chút buồn bực, không nói là ngươi đưa, chẳng lẽ nói là ta đưa???

Tuy nói đưa thơ tình này cả đời Hướng Nhật vẫn còn là lần đầu tiên làm, nhưng trong lòng thật không có khẩn trương, trái lại rất trấn định, có loại... Nói như thế nào đây, được rồi, đây là một "nhiệm vụ chính trị", không hoàn thành thì tuyệt đối không thể quay đầu lại. Nếu như là Hướng Nhật vì chính mình đưa thơ tình mà nói, phỏng chừng hắn còn có chút run run, nhưng nếu là đưa hộ người khác, vậy cho dù là bị cự tuyệt, cũng không liên quan đến hắn.

Đương nhiên, hắn cũng phi thường cam tâm tình nguyện thấy cái trò cười kia.

Đọc truyện chữ Full