TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 1033: Anh thấy tôi đáng giá bao nhiêu?

Dịch: Thỏ

Rời khỏi biệt thự, Hướng Nhật ghé vào quán ăn Lâm thị.

Sắc trời còn rất sớm nhưng quán ăn đã bắt đầu mở, lác đác một vài người khách quen tới dùng bữa sáng.

Lúc Hướng Nhật vừa đến chỉ còn có hơn phân nửa chỗ ngồi còn trống, hắn đã dùng bữa sáng tự làm ở nhà, mục đích tới đây không phải để ăn điểm tâm mà tìm Lâm lão bản có chuyện.

Trước có nói với Lâm lão bản hắn sẽ nán lại Mỹ hơn nửa tháng, nhưng bây giờ quyết định không quá ngày mốt sẽ trở về, vì vậy cũng phải báo cho người ta một tiếng, thuận tiện cho Lâm đại tiểu thư Lâm Dục Tú sắp về nước chung với hắn chuẩn bị, tránh phải vội vội vàng vàng mà bỏ quên thứ gì.

Dường như tới không đúng lúc, Lâm lão bản vừa đi tập thể dục buổi sáng, chỉ còn mình Lâm đại tiểu thư đang tiếp đón khách hàng, vừa thấy hắn mặt liền tỏ ra khó chịu dẫn hắn đi tới một chỗ ngồi trống.

- Này, muốn ăn cái gì?

Lâm đại tiểu thư quẳng thực đơn trước mặt hắn, bất kể từ động tác đến vẻ mặt đều đang chứng tỏ nàng có chút khó chịu.

- Hình như tôi có đắc tội gì với cô đâu nhỉ?

Hướng Nhật nhịn không được trừng nàng một cái, trong lòng thầm suy đoán có phải cô bé này vừa tới tháng hay không, cớ sao lại vui buồn thất thường như thế.

- Anh không làm gì hết!

Lâm Dục Tú hừ lạnh, nét mặt mang theo sự khinh bỉ:

- Tôi chỉ không ngờ anh là hạng người như vậy.

- Hạng người gì cơ?!

Hướng Nhật càng cảm thấy mù mờ, có phải đã xảy ra hiểu lầm giữa nàng với hắn.

- Hạng người gì anh còn không biết ư? Nếu không phải anh quen biết ba tôi, tôi đã sớm tống cổ anh ra khỏi đây rồi.

Lâm đại tiểu thư lạnh lùng nói.

- Cô nói rõ ràng ra xem nào, tôi rốt cuộc làm chuyện gì "người người oán trách"???

Hướng Nhật khẽ cau mày, nhớ lần trước gặp cô bé hai người còn tốt lắm mà, còn nói chuyện đùa giỡn, hôm nay lại khác hẳn, còn bị chán ghét.

- Hừ! Anh bức bách Trinh Lan tỷ làm bạn gái của anh, không phải chỉ có chút đồng tiền thối đó thôi sao?

Lâm Dục Tú cuối cùng cũng đem nhẫn nhịn trong lòng bộc phát, khinh thường nhìn hắn.

- Chỉ vì chuyện này mà cô nhìn tôi như kẻ thù giết... hả?

Hướng Nhật vốn định nói là "kẻ thù giết cha" nhưng ý thức được câu đó rất cấm kỵ, nhanh chóng sửa lời. Song nghe giọng điệu của Lâm đại tiểu thư, hẳn là Lý Trinh Lan đã kể cho nàng biết chút gì đó khiến nàng nảy sinh hiểu lầm.

- Trước khi cô định tội một người, có thể trước tiên nghe giải thích được không?

- Còn có gì để giải thích, Lan tỷ đã nói cho tôi hết cả rồi, anh dùng tiền mua chuộc ba mẹ nàng, sau đó ba mẹ nàng liền bán nàng cho anh.

Lâm Dục Tú hoàn toàn coi hắn là kẻ ỷ có chút tiền đi khi dễ con gái người ta mỏng manh yếu đuối.

Hướng Nhật day day cái trán, chuyện hắn và Lý Trinh Lan hoàn toàn là do ba mẹ Lý Trinh Lan và nàng hiểu lầm hắn mà gây ra, hắn mới là người bị hại lớn nhất.

- Chuyện này tôi có thể giải thích cho cô nghe, mặc dù cảm thấy không cần giải thích với cô làm gì nhưng ta không muốn Lâm lão ca hiểu lầm tôi là con người như vậy.

Hướng Nhật trừng mắt lên nhìn Lâm đại tiểu thư một cái.

Lâm Dục Tú cười lạnh không lên tiếng, tựa hồ đang đợi hắn có thể ba hoa múa mép như thế nào.

- Thật ra là ba mẹ nàng hiểu lầm, trước hai người bọn họ đi Hong Kong du lịch, vừa dịp gặp phải ta, sau đó...

Hướng Nhật mang chuyện ở Hong Kong gặp một nhà Lý Trinh Lan nói ra, không hề giấu giếm.

- Anh nói gì, anh cho ba mẹ Lý Trinh Lan một...một trăm triệu???!!!

Nghe được một khoản tiền lớn, vẻ khinh bỉ ban nãy của Lâm Dục Tú biến mất tăm hơi, hiện tại nàng hoàn toàn bị chấn kinh, hơn nữa còn không cách nào kiềm chế.

- Không sai.

Hướng Nhật giờ suy nghĩ lại vẫn không thấy hối hận, dù gì cũng chỉ là một trăm triệu, tiền đối với hắn kiếm được khá dễ dàng, làm chút buôn bán "đen tối" và "tiện tay dắt dê" là có, đối với người khác là rất rất nhiều nhưng với hắn bằng đó cũng chỉ chín trâu mất một sợi lông.

Nhưng hắn là lấy góc độ của mình đi quan sát vấn đề, ba mẹ Lý Trinh Lan là người bình thường, đối với khoản tiền lớn như vậy dĩ nhiên sẽ lấy góc độ người thường của bọn họ mà suy xét, Hướng Nhật nói số tiền đó không phải vì vừa mắt nữ nhi của bọn họ, có đánh chết hai người cũng không tin. Đối với bọn họ mà nói, thứ đáng giá số tiền đó nhất chỉ có thể là nữ nhi của mình.

Cho nên vì chuyện đó mới xảy ra hiểu lầm.

- Bằng đó tiền, ngươi mang đưa cho ba mẹ nhà người ta, không hiểu lầm mới là lạ!

Lâm Dục Tú từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, vừa đưa ngón tay ra đếm, không nhịn được lại la lên:

- Trời ạ, một trăm triệu, một trăm tiệu! Anh biết là bao nhiêu không? Một trăm triệu đó, anh đúng là bại gia chi tử, bao nhiêu tiền như vậy lại tùy tiện cho người khác...

Lời nói tiếp theo không biết làm sao để hình dung tâm tình của nàng, dứt khoát hung tợn nhìn chằm chằm nam nhân, giống như tiền mất đi là của chính nàng vậy.

- Đó là tiền của tôi, cô có cần kích động thế không?

Hướng Nhật chứng kiến nàng có dấu hiệu sắp sửa lên cơn sảng, lạnh lùng dội cho một gáo nước lạnh.

- Có tiền là ngon lắm hả?

Lâm đại tiểu thư tức giận hừ một tiếng, bỗng nhiên biểu tình trên mặt trở nên sa sút:

- Mà có tiền như vậy thì ngon thật! Tôi mà có bằng đó tiền, đã sớm đi du lịch vòng quanh thế giới, ăn tất cả những món ngon trong thiên hạ, ở khách sạn bảy sao, đi máy bay hạng sang mấy chục nghìn đô la...

- Đừng mơ giữa ban ngày nữa!

Hướng Nhật cắt đứt lời nàng, tạt thêm một gáo nước lạnh.

Lâm Dục Tú oán hận lườm hắn, thái độ khinh bỉ lúc trước đã chuyển hóa 180 độ, bỗng con ngươi đảo quanh, nhìn hắn thủ thỉ:

- Này, anh nhìn tôi trị giá bao nhiêu tiền?

- Ý gì?

Mắt Hướng Nhật khẽ giật giật, có chút phản ứng không kịp.

Lâm Dục Tú lấy tay lướt qua cặp đùi thon dài của mình, vòng lên thắt lưng, cố ý làm ra bộ dáng mê người:

- Trinh Lan tỷ còn đáng giá một trăm triệu, tôi nói thế nào cũng không kém nàng bao nhiêu, không thì tám mươi triệu cũng được, bớt cho anh hai mươi phần trăm.

- Ý cô là cô bán thân cho tôi, giá tám mươi triệu?

Hướng Nhật giật mình nhìn nàng, dĩ nhiên biểu tình cố ý giả bộ chiếm đa số.

- Ừ, ừ.

Lâm Dục Tú gật đầu lia lịa.

Hướng Nhật quan sát nàng từ trên xuống dưới một vòng, sau đó trực tiếp lắc đầu:

- Không mua!

- Tại sao?

Lâm Dục Tú mở trừng hai mắt:

- Chẳng lẽ tôi không đáng giá ư?

- Nhỏ quá, không hợp khẩu vị của tôi.

Hướng Nhật liếc ngực nàng một cái, đối với một thiếu nữ đang lớn mà nói, thật ra nơi đó cũng không tính là nhỏ, tuy nhiên so với những "Đại" tiểu thư mà hắn quen biết, quả thực phải nhỏ hơn một chút.

Nghe được lời của hắn, lại bắt gặp ánh mắt giảo hoạt đong đưa trên ngực mình, Lâm Dục Tú vội vàng lấy hai tay che lại, mặt đầy giận dữ, bất bình mắng:

- Tên háo sắc! Không mua thì không mua, ra vẻ cái gì? Có tiền thì ăn sáng nhanh đi, còn tính tiền.

Vừa nói chuyện, nàng vừa đập đập vào thực đơn trước mặt hắn.

Hướng Nhật ngược lại không có như cầu, dù gì hắn đã ăn ban nãy rồi:

- Này, nếu ba cô không có nhà, vậy tôi sẽ nói với cô.

- Có rắm thì phóng?

Lâm Dục Tú dường như vẫn còn bị từ "nhỏ" ban nãy làm tức giận, vẻ mặt không kiên nhẫn.

- Chậm nhất là ngày mốt tôi sẽ về nước, cô muốn cùng tôi về thì sắp xếp sửa soạn đồ đạc sớm một chút.

Hướng Nhật thờ ơ nói.

- Ngày mốt, nhanh vậy sao?

Lâm Dục Tú nhíu nhíu mày, nàng nói tiếp:

- Được, tôi biết rồi, ba tôi về tôi sẽ nói với ông ấy sau, có điều... A, Trinh Lan tỷ!

Lâm đại tiểu thư đột nhiên nhìn về phía cửa quán ăn, Hướng Nhật cũng nhìn theo, vừa vặn thấy Lý Trinh Lan đi cùng với một cặp nam nữ trung niên, đó chính là ba mẹ của nàng.

Đọc truyện chữ Full