Dịch: Thỏ
Thừa dịp Pattinson đang mải mê thưởng thức đống tác phẩm nghệ thuật kia, Hướng Nhật mặt tỉnh bơ lấy cây trâm dáng vẻ tương tự Hồng Long lén lút bỏ vào trong túi.
Trong lòng không khỏi âm thầm mừng rỡ, thật may mắn khi ban nãy đáp ứng Pattinson bán cho gã "hàng hóa" thu hoạch lần này, nếu không đã bỏ qua đồ vật có giá trị nhất.
Hắn không biết cây trâm có hình dạng như Hồng Long xuất xứ từ đâu, tổng cộng có tất cả bao nhiêu, song hắn biết mỗi một cây đều có giá trị liên thành, hơn nữa đều có tác dụng của riêng nó.
Hồng Long có thể cho người ta thanh xuân vĩnh hằng, Nhất Diệp trâm lại có thể cho người ta đạt được thủy dị năng, như vậy bây giờ người sở hữu cây trâm này sẽ mang đến tác dụng gì?
Hiện giờ không phải thời gian để nghiên cứu vấn đề đó, thấy Pattinson đang đi về phía mình, Hướng Nhật cố ý lấy tay vờ lục soát săm soi một cái rương châu báu, làm bộ như đang tìm kiếm một món trang sức thật giá trị.
- Jack, đợt này thu hoạch so với tưởng tượng của chúng ta còn phong phú hơn nhiều.
Pattinson lộ ra biểu tình cực kỳ thỏa mãn, hiển nhiên mới vừa rồi sau khi xem xét qua đống tác phẩm nghệ thuật, khả năng giá trị vượt xa khỏi suy đoán của gã.
- Ồ? Những tác phẩm nghệ thuật kia còn nhiều tiền hơn giáo sư Grace nói ư?
Hướng Nhật vừa nghe tự nhiên hiểu đối phương đang ám chỉ cái gì, tám tấn vàng giá trị đã cố định không thể nào xuất hiện biến hóa gì lớn, chỉ có những tác phẩm nghệ thuật không xác định được, cái kia mới mang đến cho người ta kinh ngạc lẫn vui mừng.
- Ừ, dựa theo phỏng đoán của tôi, có lẽ phải tầm hai mươi tỷ Euro.
Vẻ mặt Pattinson đầy phấn khích.
- Hai mươi tỷ Euro à?
Hướng Nhật tuyệt đối bị kinh ngạc, lại còn hơn đến năm tỷ so với mười đến mười lăm tỷ giáo sư Grace ước tính, càng ngạc nhiên hơn chính là Pattinson không hề giấu giếm nói cho mình. Phải biết rằng coi như hắn không nói, Hướng Nhật đối với đống tác phẩm nghệ thuật kia không ôm hy vọng quá nhiều, giả như Pattinson chỉ nói cho mình mười tỷ Euro, hắn cũng sẽ tin tưởng đối phương.
Tuy nhiên Pattinson hành động như thế không có nghĩa Hướng Nhật sẽ tin tưởng đối phương có lòng tốt hoặc là người lương thiện, theo như bản thân suy đoán, Pattinson hẳn không biết mình gà mờ về giá trị của đống tác phẩm nghệ thuật, có thể hắn lo lắng nếu như nói dối sẽ gây mích lòng một dị năng giả cấp năm, cho nên không thể không nói ra.
- Vậy đống châu báu này tổng giá trị là bao nhiêu, ngươi cho ta một con số cụ thể xem nào.
Hướng Nhật chỉ chỉ vào một cái rương sắt đang mở, sau đó thuận tay mở thêm một cái rương bên cạnh.
Chẳng qua cái rương thứ hai khiến hắn khá thất vọng, bên trong không hề có châu báu gì mà chỉ là một rương chứa vũ khí được xếp ngăn nắp gọn gàng, cụ thể là những khẩu súng trường được sử dụng trong chiến tranh thế giới thứ hai, trải qua mấy chục năm bảo quản sớm đã không còn tác dụng.
- Là súng trường kiểu cũ.
Pattinson liếc nhìn một cái vào vũ khí trong rương thứ hai, tỏ ra thất vọng tương tự, sau đó dời mắt nhìn vào bên trong cái rương thứ nhất, đưa tay lấy ra một viên kim cương to bằng nắm tay trẻ em.
- Đây là viên kim cương thô lớn nhất tôi từng nhìn thấy, thật không thể tin nổi, ông trời ơi, tại sao lại có thể lớn như thế, thật quá xinh đẹp!
Pattinson lộ ra thần sắc say mê, hiển nhiên bị viên kim cương này mê hoặc.
Hướng Nhật đứng bên cạnh quan sát cũng không thúc dục tên kia nhanh nhanh tính toán giá trị cái rương này.
Pattinson say sưa một hồi rốt cục đã tỉnh táo lại, vẻ mặt không nỡ đặt viên kim cương xuống, sau đó lật qua lật lại bên trong rương một chút, đại khái mấy phút sau, lúc này mới ngẩng đầu lên nói:
- Mặc dù tôi không phải là chuyên gia về đá quý, nhưng tôi nghĩ đống châu báu này không thua kém gì những tác phẩm nghệ thuật.
- Nói cách khác cái rương châu báu này cũng trị giá hai mươi tỷ Euro?
Hướng Nhật hỏi.
- Đúng vậy, trên thực tế còn có khả năng cao hơn.
Pattinson đáp, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc:
- Jack, nếu như ngài tin tưởng tôi, tôi có thể lấy cái rương này là hai mươi tỷ Euro, thêm những tác phẩm nghệ thuật kia là hai mươi tỷ Euro nữa, còn có đống vàng tầm ba tỷ rưỡi đô la Mỹ, toàn bộ đổi ra đô la Mỹ đại khái là năm mươi tỷ.
Nói tới đây, Pattinson dừng lại một chút, sau đó tiếp tục:
- Tôi có thể đưa ngài trước hai mươi lăm tỷ đô la, đợi sau khi sao kê chính xác giá trị của những thứ này tôi sẽ đưa ngài số tiền còn lại, ngài cảm thấy được không?
-... Cũng được, không thành vấn đề!
Hướng Nhật gật đầu một cái, thật ra trong lòng không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, không ngờ đi chuyến này liền dễ dàng hốt được hai mươi lăm tỷ, đã thế sau này còn được thêm một khoản như vậy nữa, giờ người nào không nghe lời mình chỉ cần dùng tiền đè chết người đó, không cần sử dụng dị năng cho tốn sức.
- Chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!
Pattinson thở phào nhẹ nhõm, giữa hai người không phát sinh bất đồng gì, đây là kết quả tốt nhất.
Thảo luận thêm một ít vấn đề, Hướng Nhật ngỏ lời cáo từ:
- Pattinson, có chỗ nghỉ ngơi không, ta muốn đi nghỉ một chút.
- Đương nhiên là có rồi.
Pattinson không hề hoài nghi chuyện gì, rất nhanh sai một tên lính mang lưu manh đi vào trong khoang thuyền trưởng nghỉ ngơi.
Khoang thuyền trường vừa nghe cái tên đã rất VIP, thực tế đúng là như vậy, đây tuyệt đối là phòng sang trọng nhất trong tất cả các phòng của chiếc tàu ngầm, cả con tàu chỉ có một cái, Pattinson không cần nghỉ ngơi sảng khoái nhường cho hắn.
Hướng Nhật tự nhiên cũng không câu nệ tiểu tiết, đóng kỹ cửa lại, hơn nữa còn khóa trái bên trong, hắn phát hiện sau khi khóa bên trong rồi thì bên ngoài có chìa khóa cũng không thể mở được, bởi cánh cửa này chỉ có thể mở từ bên trong.
Phải chuẩn bị đầy đủ hắn mới có thể nghiên cứu tỉ mỉ cây trâm vừa chôm được khi nãy.
Từ trong túi lấy ra cây trâm, cẩn thận vuốt ve những đường hoa văn trên thân nó, dọc theo đường văn phác họa theo thật nhẹ nhàng, đối với hai lần trước đã có kinh nghiệm, hắn bây giờ làm chuyện ấy khá ư thuần thục.
Rất nhanh đã đi đến nét họa tiết cuối cùng, điểm kết thúc là ở đuôi của cây trâm.
Sau khi phác họa ra xong, y như hai lần trước, toàn bộ cây trâm bắt đầu trở nên nóng bỏng giống như bị nhúng vào trong dung nham. Chẳng qua nhờ có lĩnh vực che chắn, Hướng Nhật ngược lại không lo lắng bản thân bị phỏng.
Ngay sau đó chỉ thấy cây trâm màu vàng biến thành màu đỏ rực, tản mát ra hồng mang, hồng mang dần dần tụ lại, toàn bộ hướng về viên bảo thạch trên đỉnh đầu của nó.
Viên bảo thạch màu đỏ đột nhiên không tỏa ra ánh sáng màu lam nữa mà biến thành một màu đỏ thẫm như máu.
Tiếp theo mới thực sự là thời khắc trọng yếu, bởi vì từng có hai lần kinh nghiệm lúc trước, Hướng Nhật biết sau khi ánh sáng màu đỏ dần dần tắt đi cũng là lúc xuất hiện một cô gái không mặc quần áo!
Xuất hiện trong Hồng Long là Phạm Thải Hồng, trong Nhất Diệp trâm là Phương Nghi, như vậy bên trong cây trâm cài tóc này, sẽ là ai chứ?
Hướng Nhật vô cùng mong đợi, mong đợi đến mức quên cả việc sau khi sử dụng cây trâm xong sẽ xuất hiện tác dụng phụ rất "kinh khủng".
Viên bảo thạch màu đỏ dần dần trở nên ảm đạm, Hướng Nhật hai mắt mở lớn trừng trừng. Rất nhanh, ảo ảnh dần dần hiện ra, một người con gái toàn thân không một mảnh vải xuất hiện ngay trước mắt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 1052: Mong đợi
Chương 1052: Mong đợi