TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 1086: Vua của mọi loại võ học (fix lỗi)

Mọi chuyện tưởng đã êm xuôi nhưng bất ngờ có hai người từ ngoài cổng bước vào, một già một trẻ. Già khoảng năm mươi, trẻ mới mười sáu mười bảy tuổi. Thằng nhóc Đình Lâm nhìn thấy người như thấy quỷ, gắng sức bò dậy, quỳ lạy không ngừng.

- Sư phụ... Phương thiếu ra. Sự phụ à, người nhất định phải trả thù cho con!

Quả nhiên là có kịch hay để xem. Hướng Nhật đang cảm thấy vô cùng hứng thú. Không ngờ nhà họ Phương lại thêm một thằng nhóc nữa, rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra?

Tiểu tử Phương gia cứ chăm chú nhìn ngắm thân thể của Tôn Thiên Lam mà miệng như muốn nhỏ nước dãi. Hướng Nhật là đại lưu manh, chút tâm tư hèn mọn của thằng nhóc hắn nhìn một cái là biết ngay. Hẳn là nó đang mơ mộng nhìn thấy thân thể full nude của cô nàng. Chà chà, cứ tưởng tượng khi nhìn thấy hai qua bóng da căng tròn phập phồng trước ngực, đường eo cong hình chữ S, nhúm lông đen huyền thoại vùng "tam giác vàng" thì phê hết biết. Quả thật Tôn Thiên Lam rất xinh đẹp, là mỹ nhân khó tìm. Khuôn mặt trong sáng, kiêu kỳ. Tóc đen mượt và đường cong quyến rũ.

Tiểu tử họ Phương chắc chắn là bởi vì muốn lái máy bay bà già nên sai người tới bắt nàng về để hãm hiếp. Nhưng do đợi quá lâu, sốt ruột nên mới chạy tới muốn tự mình ra tay. "Ăn" được Tôn Thiên Lam cũng coi như là món đặc sản hiếm có. Thằng nhóc rất biết hưởng thụ. Con cháu nhà họ Phương xem ra chả được đứa nào nên hồn, toàn bọn mất dạy, bố láo.

Bỏ qua tiểu tử họ Phương, Hướng Nhật chuyển sự chú ý đến lão già bên cạnh. Tướng mạo phi phàm, cả người toát ra hào quang như thần thánh, nhìn không khác gì Trương lão già. Ông ta thân là sư phụ của thằng nhóc Đình Lâm, nhưng sư phụ giỏi còn đệ tử thì quá kém cỏi. Rất giống với trường hợp của Trương lão và đệ tử của ông ta, thật chả khác nào sông suối so với biển cả.

Lão già nhìn Đình Lâm, nghiêm khắc không chút cảm thông:

- Đình Lâm, trò bị kẻ nào đánh?

Đình Lâm run rẩy chỉ thẳng mặt Hướng phụ, lúc ông ta đang bước đến gần:

- Thưa sự phụ chính là nó, là nó. Võ công của nó rất lợi hại.

Lão già liếc mắt khinh thường:

- Chỉ là một người thường mà trò đánh cũng không lại, trò làm thầy thất vọng quá!

Hướng phụ chẳng thèm bận tâm tới ai đó đang khinh thường mình, ông hỏi:

- Mấy người là ai? Nếu không có việc gì thì vui lòng đi cho.

Lão già khinh khỉnh nói:

- Các hạ nếu đã làm bị thương đệ tử của ta thì cũng nên có chút gì bù đắp đi chứ?

Tiểu tự họ Phương lấy hết cản đảm chen vào một câu:

- Nếu ngoan ngoãn mang cho tao con bé kia thì mọi chuyện coi như xong.

Lão già khẽ hừ một tiếng, làm tiểu tử họ Phương sợ chết khiếp. Nếu lão không phải nể Phương lão gia thì lão đã băm mày thành ngàn mảnh rồi ranh con ạ.

- Mà thôi cũng được. Chỉ cần các hạ chịu giao con bé kia ra thì chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra.

Hướng phụ cau mày:

- Ông định đùa với tôi hả? Hừ... Thằng thầy mất nết chẳng trách thằng đệ tử mất dạy. Để ta nói cho các ngươi biết. Bây giờ có ta ở đây, các ngươi đừng mong làm bậy. Khôn hồn thì biến ngay trước khi ta đổi ý!

Lão già thấy Hướng phụ không sợ, nên mặt dày ra vẻ thần bí:

- Chẳng hay các hạ là đệ tử của ai?

Hướng phụ cười nhạt:

- Ta có thầy dạy võ, nhưng người như ông không xứng đáng được nghe danh của cao nhân.

- Nực cười! - Lão già tức giận nói - Ta là đệ tử đời thứ 21 của Tiêu Dao phái. Hiểu biết vô số loại võ công trên đời, các hạ nghĩ mình là ai cơ chứ? Thầy của các hạ cùng lắm cũng chỉ là hạng gà, chó, châu chấu, cũng chả là cái quái gì so với Tiêu Dao. Châu chấu mà đòi đá voi chắc! Tưởng không nói thì ta không biết moi ra à?

Hai cha con Hướng Nhật biểu lộ cảm xúc không ai giống ai. Hướng Nhật không tỏ ra quá ngạc nhiên, bởi hắn biết trên đời này vẫn tồn tại Thiên Ưng Môn, vốn dĩ là môn phái có từ xa xưa, mà người đời tưởng đã biến mất từ lâu. Bây giờ được nghe đến cái tên Tiêu Dao cũng không có gì là quá lạ lẫm. Chưa biết chừng còn có cả Nga My, Di Hoa Cung cũng nên. Nếu có thật thì quá tuyệt vời, một thiên đường chỉ toàn mỹ nhân, ai cũng vô cùng xinh đẹp, thoát tục. Hướng Nhật càng nghĩ càng thèm muốn. Trong đầu không tránh khỏi những suy nghĩ abcxy hoan lạc, dâm dục.

Hướng phụ lại có chút biến sắc. Ngày ấy vị cao nhân kia cũng chính là do giao đấu một mất một còn với người của Tiêu Dao mà bị trọng thương không hề nhẹ. Thuở xưa, khi còn là quân nhân, không ít lần đóng quân ở rừng núi, chính là khi ông đi tuần đã gặp được vị cao nhân ấy. Mặc dù người của Tiêu Dao kia không rõ là đã chết hay còn sống, vì trong lúc giao chiến cả hai đều rớt xuống núi, nhưng ông có nghe cao nhân nói qua, được biết đó là một người phụ nữ xinh đẹp, tao nhã nhưng lạnh lùng và rất cao ngạo.

Hướng phụ vì được cao nhân giúp đỡ nên về cơ bản, khi nói đến Tiêu Dao thì tức là nói đến kẻ thù của ông, nên ông rất khinh thường mà nói:

- Thế à, tưởng đâu người của Tiêu Dao phái đều là những thi nhân mặc khách, văn chương điêu luyện, nói năng lịch thiệp, cử chỉ nho nhã. Hết thảy đều là những người tài hoa, tinh thông cầm kỳ thi họa, am hiểu sâu sắc âm luật và vũ điệu, thích ngao du sơn thủy, tiêu diêu, thư thái, thả mình vào văn thơ. Hóa ra chỉ là lời đồn, thực tế toàn là bọn cặn bã của xã hội.

- Nói năng hồ đồ!!!

Lão già bỗng nổi cáu, hỏa khí đầy mình, vận quyền đánh tới. Hướng phụ vốn có chuẩn bị, cũng là cơ hội tốt để đem hết toàn bộ tinh túy tu luyện hơn hai mươi mấy năm trời ra đáp lễ. Hai người đánh tới đánh lui, Hướng Nhật ở trên cây như được mở rộng tầm mắt. Đánh đấm kiều này, đây mới là lần đầu tiên hắn thấy, thông thường chỉ được thấy trong phim ảnh. Nhìn ảo diệu và phi thường quá!

Lão già quyền pháp nhẹ nhàng, bay bổng như chim bay trên trời. Nhìn khá đơn xơ, nhưng ẩn trong mỗi đường quyền là vô số tinh hoa, biến hóa khó lường. Hướng phụ cũng không phải dạng vừa, chiêu thức trông rất kỳ lạ, không nhanh, không chậm, nhưng nhìn thấy vững chắc như núi non hùng vĩ. Trông cứ như mấy ông bà già tập dưỡng sinh, chỉ khác là uy lực vô cùng mạnh mẽ. Mỗi đường quyền đều để lại dư ảnh.

Lấy chậm khắc nhanh, lấy nhu thắng cương, mượn lực trả lực, thế nên nó mới được gọi là vua của mọi loại võ học trên đời. Lời của cao nhân như vang vọng bên tai Hướng Cường, và như được tăng thêm sức mạnh, ông khiến lão già đổ cả mồ hôi.

Đọc truyện chữ Full