TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 1144: Cô nói cái gì

Khách sạn Ashford, một khách sạn nổi tiếng của Bắc Kinh, nơi đây được ví như thiên đường nghỉ dưỡng. Khoác bên ngoài lớp sơn màu xanh lá và cây cảnh mọc xung quanh nhiều vô kể, bên trong cũng đơn sơ không kém, nhưng lại tạo cảm giác rất gần gũi và sang trọng khi lấy tông màu kem và hồng nhạt làm chủ đạo.

Bây giờ đã là 22h đúng, ở bên trong căn phòng số 300 của khách sạn, tiếng cười khúc khích của Phương Nghi vọng ra cả bên ngoài:

- Nè, đồ quỷ xứ nhà anh, dậy mau.

Phương Nghi cười tươi như hoa kéo cánh tay Hướng Nhật, hòng tách hẳn khỏi cái giường. Đáng tiếc mọi nỗ lực của nàng đều thất bại.

- Anh không đi đâu. Đi có lợi gì?

Hướng Nhật dửng dưng nói.

- Hừ, đây là tiệc sinh nhật của bạn em mà.

Phương Nghi nói và tiếp tục kéo, thấy cô nàng khá cương quyết, Hướng Nhật liền kéo mạnh một cái khiến nàng ngã nhào vào lòng hắn, miệng hắn cười cười:

- Vợ yêu à, hay là anh cởi trần luôn nhé.

- Cởi cái đầu anh ấy. Hừ...

Phương Nghi tức nghiến răng nghiến lợi, lấy gối đập túi bụi vào người hắn.

- Này, em muốn mưu sát chồng hả?

Nghe Hướng Nhật nói làm Phương Nghi bật cười:

- Điêu chưa kìa, đồ quỷ nhà anh thì ai giết được nữa chứ.

Nói xong Phương Nghi lại làm bộ đáng thương:

- Thôi nào, không thể vì em mà đi dự tiệc được sao?

Hướng Nhật làm bộ khổ sở.

- Được rồi, được rồi. Coi như em là nhất, nói sao nghe vậy đi.

- Phải vậy chứ. Hì hì...

Nghe vậy Phương Nghi mừng rỡ, cười tươi như hoa, vội nhảy lên người hắn mà hôn tới tấp vào mặt hắn.

Hướng Nhật cười dâm tà, lấy tay xoa xoa bờ lưng của nàng, lại nói:

- Tuy nhiên vẫn phải có điều kiện đấy nhé.

- Điều kiện gì, nói mau.

Phương Nghi nhìn hắn bữu môi.

- Hắc hắc, từ lần sau trở đi, anh bảo đổi tư thế nào thì phải làm như vậy không được chống đối nữa, nghe không?

Mới đầu Phương Nghi còn ngơ ngác không hiểu "đổi tư thế" là có ý gì, đến khi hiểu rồi thì mặt đỏ ửng vội đẩy hắn ra, lấy gối đánh mạnh vào người hắn, đồng thời buông một câu:

- Lưu manh xấu xa. Hừ, không cho khi dễ người ta đâu!

Không thể để cô nàng nghĩ thêm gì nữa, Hướng Nhật vội nắm lấy tay cô nàng kéo đi:

- Vậy là em đồng ý rồi nhé, được rồi chúng ta đi.

Phương Nghi mỉm cười, hiếm khi mới thấy bộ dạng nhiệt tình thái quá của hắn như vậy, nàng ra điều kiện:

- Nhớ là tới đó anh không được phá nhé.

- Còn tùy hoàn cảnh.

Hướng Nhật trả lời lấy lệ.

- Hừ, anh mà phá là biết tay em. Ơ, khoan đã, anh tính mặc thế này mà đi à?

- Có sao đâu, bình thường mà.

- Trời ạ! Em thề là nó chỉ bình thường đối với anh thôi!

Nhìn bộ dạng lôi thôi, nhếch nhác của hắn, sợ rằng đến dự tiệc chỉ khiến người ta phát ói, Phương Nghi bèn kéo hắn tới một trung tâm thời trang, nơi mà những thương hiệu thời trang như Fendi, Burberry, Chanel, Gucci, Prada, Giorgio Armani, Berluti... đều có mặt.

Bắc Kinh là nơi ăn chơi, tiêu sài tiền bạc của giới thượng lưu, khoảng thời gian bắt đầu từ 22h trở đi là thời gian mà những cuộc ăn chơi trở nên đông vui náo nhiệt hơn bao giờ hết. Tại trung tâm thời trang mà Hướng Nhật và Phương Nghi vừa bước vào cũng vô cùng náo nhiệt. Ngay cả ngày thường cũng có nhiều người vào mua, bởi tính chất đắt đỏ và xa xỉ của sản phẩm hàng hiệu cho nên những người đến đây đều là người giàu có, rất giàu có, không phải nghệ sĩ thì cũng là doanh nhân, hoặc là công tử, tiểu thư của gia tộc nào đó, hay thấp kém hơn một chút thì cũng là con cái của một doanh nghiệp nhỏ lẻ. Vì vậy nên khi Hướng Nhật vừa bước vào đã bắt gặp vô số ánh mắt khinh thường của các khách hàng và ngay cả nhân viên cũng nhìn hắn với con mắt khinh bỉ. Đám nhân viên chỉ muốn xa lánh và đuổi Hướng Nhật đi ra càng nhanh càng tốt, nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong đầu họ, vì với thân phận là nhân viên họ không được phép làm điều đó. Nhưng khách hàng thì lại khác, Hướng Nhật vừa mới bước qua cửa còn chưa đi được một thước thì đã bị một gã thanh niên đứng trước mặt không cho đi tiếp, ánh mắt gã nhìn Hướng Nhật như nhìn một đống rác, miệng cười mỉa mai:

- Ê, thằng ăn mày này, mày vào đây làm gì đấy?

Hướng Nhật liếc hắn một cái rồi không nói gì bước qua mặt hắn. Mà gã thanh niên sợ bẩn quần áo nên cũng không dám đụng vào người Hướng Nhật. Lúc bước vào đây Hướng Nhật có đi cùng Phương Nghi, nhưng nàng vô tình gặp một người bạn, thấy hai người mải nói chuyện quên luôn cả hắn nên hắn bước vào cửa hàng trước, không ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng yên, đi đâu cũng gặp vài ba con ruồi muỗi ngo ngoe trước mặt, thật sự chỉ làm trò tỏ ra đã ngu còn ngu hơn.

Tưởng im lặng không nói gì thì gã thanh niên sẽ để yên, nào ngờ gã vẫn đi theo Hướng Nhật với vẻ tức giận khi Hướng Nhật dám khinh thường hắn.

- Mày bị điếc à, đồ nhà quê như mày làm đéo gì có tiền, vào đây chỉ làm bẩn không khí thêm mà thôi. Còn không mau biến đi!

Lời hắn nói không những không gây phẫn nộ dư luận mà còn được tán thưởng rất nhiệt tình:

- Phải đó, thằng ăn mày mau cút đi!

- Cái thứ dơ bẩn, tránh xa ta ra.

- Đồ nhà quê này mà nhân viên cũng cho vào sao? Bảo vệ đâu rồi mau đuổi hắn đi.

- Bảo vệ mau đuổi hắn đi, mùi hắn hôi quá.

- Quản lý đâu rồi, nếu không đuổi nó đi thì chúng ta đi chỗ khác đấy.

Cả đám nhanh chóng nhao nhao lên trông như cái chợ, đám nhân viên thì thấy hả hê lắm, vì đã có người nói thay lời họ, còn gã thanh niên thì vẻ mặt cực kỳ đắc ý:

- Thấy chưa, thấy chưa, ở đây không ai chào đón cái thứ như mày đâu, còn không mau cút đi, thật là ô nhiễm quá.

Nói xong hắn còn lấy tay xua xua.

Mặc dù vậy thì Hướng Nhật mặt dày như bê tông, hắn chẳng thèm để tâm chuyện gì đang xảy ra, lấy tay vẫy vẫy một em nhân viên. Cô ta làm vẻ mặt miễn cưỡng bước tới, nhân viên còn chưa kịp lên tiếng thì hắn nói trước:

- Chọn cho anh vài bộ Armani đi dự tiệc.

Cô nhân viên mặt lạnh như tiền, biết Hướng Nhật không có tiền còn bày đặt sĩ diện bảo cô chọn vài bộ, một bộ còn không mua nổi nói gì đến vài bộ, chẳng phải mất công mình đi lựa hay sao, cộng thêm việc phản đối của các khách hàng ở xung quanh khiến nàng thêm quyết tâm muốn đuổi Hướng Nhật:

- Xin lỗi, chỗ này không phù hợp với anh đâu, anh nên đi ra cửa hàng khác thì tốt hơn.

Hướng Nhật cười khổ, cảm thấy đạo đức xã hội ngày càng đi xuống, nhìn thấy cảnh tượng này khiến hắn muốn giáo huấn bọn ngu ngốc này một lần cho chừa cái tội khinh người. Hắn giả bộ ngu ngu:

- Vậy là cô muốn đuổi khách?

Cô nhân viên không nói gì, chỉ nhìn hắn đầy khinh bỉ, vẫy tay gọi bảo vệ. Trong khi đó gã thanh niên nói thêm vào:

- Ý tứ người ta rõ ràng, mày bị ngu à? Cút đi.

Những người khác cũng nói thêm vào:

- Hay lắm, nhân viên làm đúng rồi đó.

- Phải rồi, cút đi.

Thấy cảnh nhao nhao, biết có người gây chuyện, mấy gã bảo vệ to cao liền chạy tới, vì là người làm thuê nên họ có chút cảm thông với Hướng Nhật, họ nói nhỏ nhẹ:

- Anh bạn trẻ, còn nhiều chỗ mua đồ tốt hơn, chỗ này chỉ dành cho người giàu thôi. Đừng làm khó chúng tôi, mời anh đi cho.

Hướng Nhật thấy biểu hiện của họ thì rất hài lòng, dẫn họ đi vào trong một góc khuất, rút từ trong túi ra một trăm ngàn đô và bảo:

- Có chút tiền các người chia nhau uống cafe, ta muốn giáo huấn bọn ngoài kia một chút, gọi thằng giám đốc đến đây cho ta.

Gã bảo vệ cầm tiền trên tay mà run run, chỗ này bằng lương mấy chục năm làm thuê của hắn. Cho dù có phải chia cho người khác thì vẫn đủ để mở một cửa hàng nho nhỏ kiếm sống qua ngày. Tự dưng nghĩ mà thấy bực bội trong lòng, người trước mắt hắn, ai dám nói là ăn mày hắn muốn vả vỡ miệng kẻ đó ngay.

- Anh, anh... anh đúng là thần tài hiển linh a. Đây là một trăm ngàn đô la Mỹ đó, anh cho chúng tôi thật sao?

Gã bảo vệ vừa nói vừa dưng dưng xúc động, cả ba gã đi cùng cũng xúc động theo. Số tiền thật sự quá lớn đối với họ, vậy mà người này còn bảo là chia ra mà uống cafe. Số tiền đủ để họ sống cả đời mà lại chỉ dùng để uống cafe thôi ư.

Hướng Nhật vỗ vai họ, thấy mấy gã trông cao to thế mà tính tình lại rất tốt, hắn thấy mà thương:

- Ta thấy mấy người trông rất khỏe mạnh, nếu muốn hãy đến làm việc cho ta, sau này có thể sống vinh quang cả đời, số tiền ta cho các ngươi chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Đám bảo vệ nghe vậy mới sáng mắt ra, chưa biết là làm việc gì đã dạ dạ vâng vâng. Người mà vung tay một cái chi cả một trăm ngàn đô thì ngu gì mà không làm việc cho họ.

- Ở Bắc Hải có một quán bar tên là Trầm Luân, các người tới đó bảo là Hướng đại ca giới thiệu. Bọn chúng sẽ không bạc đãi các ngươi. Bây giờ đi chỗ khác để ta giáo huấn bọn kia và nhớ gọi thằng giám đốc đến đây.

Đám bảo vệ gật đầu rồi nhanh chóng đi ra, nhường chỗ cho thần tài đại ca. Thấy đám bảo vệ đi ra mà không thấy Hướng Nhật đâu, đám khách lại tưởng Hướng Nhật bị đánh cho nhập viên luôn rồi, trong lòng đứa nào cũng hả hê.

- Các anh đã đuổi được hắn chưa?

Thấy con nhân viên chạy lại hỏi, gã bảo vệ dẫn đầu liền tát cho nó một cái vì tội ngay từ đầu đã dám xúc phạm thần tài đại ca.

- Các anh, sao các anh dám.

- Câm miệng!

"Bụp"

Gã bảo vệ hăng máu tát thêm một cái nữa làm con nhân viên im phăng phắc.

Cảnh tượng kỳ lạ khiến gã thanh niên phẫn nộ:

- Sao mấy người lại vô cớ đánh người.

Gã bảo vệ không nói gì, liếc mắt với mấy đứa kia, cả nhóm liền xông lên chân đấm tay đá, chỉ một lát gã thanh niên đã bị đánh cho tả tơi. Mấy người khách nhiều chuyện lúc trước ủng hộ gã giờ chỉ biết im lặng quan sát, không dám hé răng. Gã bảo vệ xách cổ áo gã thanh niên lên và nói thầm:

- Mày đắc tội nhầm người rồi con ạ.

Nói xong lại ném hắn xuống sàn nhà, rồi gã bảo vệ rút điện thoại ra gọi, đầu dây bên kia liền nghe máy:

- "Có chuyện gì?"

- "Cửa hàng có chuyện rồi, anh mau tới đây. Có kẻ phá hoại, chúng tôi không xử lý được."

Tay giám đốc đang ở trên lầu hú hí với con thư ký, nghe đến từ "phá hoại" liền nhăn mặt, thở dài nói:

- "Khốn khiếp, giữ chân nó lại, ta xuống liền."

Cùng lúc ấy Hướng Nhật bước ra, mọi ánh mắt liền đổ dồn vào hắn. Mọi chuyện đều không như bọn họ nghĩ, Hướng Nhật hoàn toàn không bị đánh cho nhập viện, trái lại còn rất oai phong. Lấy cái ghế ngồi chắn trước cửa, không cho bất cứ đứa nào bước ra ngoài. Tiếng xì xào bắt đầu vang lên.

- Hắn tưởng hắn là ai chứ.

- Oai như cóc ấy.

- Tên ăn mày ấy định làm gì?

- Đ-t mẹ, câm hết cho tao!

"Rầm..."

Nghe thấy tiếng xì xào, khó chịu, làm ảnh hưởng đến tinh thần thần tài đại ca, gã bảo vệ liền cầm rùi cui phá nát một cửa kính và quát. Cả đám liền tức giận, dọa đánh, dọa giết gã bảo vệ.

- Một đám súc sinh chúng mày thật không biết trời cao đất dày là gì. Chúng mày không biết mình đụng vào ai đâu.

- E hèm.

Hướng Nhật hắng giọng, lấy tay vẫy vẫy bảo mấy gã bảo vệ lui ra, bọn họ liền lập tức làm theo. Một cảnh tượng khiến đám khách choáng váng, phải suy nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra. Mấy gã bảo vệ đều to cao khủng bố lại răm rắp nghe lời một tên ăn mày, còn vì hắn mà dám chống lại cả khách hàng, dám đánh một gã công tử con nhà giàu, còn phá hoại tài sản của cửa hàng mà chính họ đang bảo vệ, đây là chuyện ngàn năm có một, không phải là đặc biệt lắm hay sao, chỉ có thể là gã ăn mày kia nhìn vậy thôi chứ không phải hạng bình thường. Đồng thời trong lòng họ chợt dâng lên cảm giác bất an. Đám nhà giàu hầu hết đều sợ chết, chỉ mới nghĩ thôi sắc mặt đã trắng bạch ra, nhưng vẫn gắng nán lại muốn xem kẻ đang ngồi trước cửa là ai.

Gã giám đốc từ trên lầu đi xuống, quần áo chỉnh tề, sang chảnh, vừa nhìn thấy cảnh nhiều người tập trung trước cửa, một cánh cửa kính bị đập vỡ, một gã nhà giàu nằm lăn lóc trên sàn mà hoảng hốt quát:

- Chuyện quái gì đang diễn ra thế này, đứa nào làm chuyện này.

Con bé nhân viên khi nãy bị tát hai cái liền mếu máo chạy tới:

- Giám đốc, chính là hắn gây chuyện. Đám bảo vệ vì nghe lời hắn mà đánh người, còn đánh cả em nữa đây này.

Con bé chỉ vào Hướng Nhật và đám bảo vệ. Cửa hàng có rất nhiều bảo vệ nhưng bọn họ là những kẻ cầm đầu, bọn họ muốn làm gì thì những bảo vệ khác không dám cản. Cho nên mọi trách nhiệm đều quy cho bốn tay bảo vệ đứng gần Hướng Nhật.

- Cái gì? Cô nói cái gì? Bảo vệ là người của mình tại sao lại nghe lời hắn?

Gã giám đốc hốt hoảng. Mấy tay bảo vệ này không phải hạng thường. Đều là những người giỏi nhất của công ty bảo vệ, không dễ gì mới thuê được. Hơn nữa đây là công việc tốt, thu nhập cao, không có lý do gì họ lại nghe theo lời người khác mà phản lại người đã thuê họ. Như vậy chỉ có thể là kẻ ra lệnh có gia thế không nhỏ, mà kẻ đó lại đang ngồi chỗm chệ trên cái ghế ở trước cửa. Băng kinh nghiệm mấy chục năm lăn lộn trên thương trường, gã dám đốc nhìn người tuyệt đối không như bọn tiểu nhân vật, cho nên rất lễ phép nhìn Hướng Nhật nói:

- Tiên sinh, cửa hàng chúng tôi kinh doanh nhỏ lẻ. Ngài đến đây mua hàng chúng tôi rất hoan nghênh, nhưng chuyện này thật làm khó chúng tôi quá, xin hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy ạ.

Hướng Nhật chỉ vào con bé nhân viên:

- Hỏi cô ta sẽ rõ.

Đọc truyện chữ Full