TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 1151: Thiên Thừa bang thất thủ

Thiên Thừa bang, trên danh nghĩa là một tổ chức tín dụng, mặt tiền của chúng là một ngân hàng. Bên ngoài có mấy tay côn đồ mặc đồng phục đóng giả bảo vệ như là thật vậy. Nhìn vào Hướng Nhật nhận thấy cách làm việc của chúng rất chuyên nghiệp. Hắn thử đứng trước mắt chúng và lên tiếng, quả nhiên bọn chúng hoàn toàn không có phản ứng gì, lúc này Hướng Nhật đã hoàn toàn tin là hắn đang ở trạng thái hư không. Đồng thời cũng khen ngợi không ngớt lời về Tinh thần dị năng. Một thứ dị năng quá tuyệt vời, điều khiển một hoặc nhiều người cùng lúc, làm bất tỉnh hàng trăm người, xóa trí nhớ và cài trí nhớ khác vào, bây giờ khi lên cấp 6 thì lại có thể xuất hồn, không biết khi tăng lên cấp 7 còn lĩnh ngộ được kỹ năng gì nữa. Không hổ danh là dị năng cực hiếm và được đánh giá rất cao trong các loại dị năng.

Nghĩ rồi Hướng Nhật đi xuyên qua cửa, mục đích của hắn là tạo ra một cuộc nội chiến quy mô lớn, nên đầu tiên hắn cần phải nắm bắt thông tin của bang, hắn bèn nhập hồn vào một gã côn đồ bình thường ở trong sân đằng sau ngân hàng.

Hừ, đúng như dự đoán, đây chỉ là một tên canh gác bình thường. Thông tin từ gã côn đồ này cho thấy căn cứ của Thiên Thừa bang là một vùng đất rộng lớn theo chiều dài, được chia làm nhiều dãy nhà cao tầng, qua một dãy nhà sẽ tới một dãy khác, cứ thế đi hết ba dãy nhà đến cuối cùng là nơi ở của tụi cấp cao.

Hướng Nhật không thích lên kế hoạch tỉ mỉ, và hắn cũng chả quan tâm hậu quả, hắn làm theo cách nhanh nhất, sẵn nhìn thấy có bình xăng ở gần, hắn đổ nguyên nửa can vào dãy nhà thứ nhất rồi châm lửa đốt, trong lúc lửa đang bùng lên, hắn thuấn di chạy tiếp sang dãy nhà thứ hai đổ nốt nửa can còn lại và cũng châm lửa đốt. Bọn giang hồ ngủ say như chết, lửa bốc lên nửa lầu một mà vẫn không biết gì. Trong lúc châm lửa hắn cũng đã hạ gần mười thằng canh gác trong tích tắc. Một cơ ngơi lớn như vậy mà chỉ để có mười mấy thằng canh gác, bọn này thật quá sơ xuất.

Mất mấy phút sau bọn côn đồ mới tỉnh giấc, tiếng báo cháy tiếng người la hét bắt đầu vang lên inh ỏi, cả đám nhao nhao như kiến vỡ tổ.

Hướng Nhật thấy hai thằng to đầu nhất bang chạy ra, rất nhanh Hướng Nhật nhập hồn vào thằng phó bang, một cước đá bay thằng thủ lĩnh nằm bẹp xuống sàn trước sự chứng kiến của mấy trăm thằng đàn em và cả ngàn đứa đang nhao chạy ra.

Thằng thủ lĩnh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra liền hung hăng quát:

- Mạc Vũ, mày làm cái đéo gì vậy?

Mạc Vũ - người bị Hướng Nhật nhập hồn cười ha hả vỗ tay:

- Anh Hà, đến giờ này mà anh còn giả ngu sao. Anh quản lý yếu kém, làm rất nhiều anh em sống trong cảnh túng thiếu. Anh nên chết đi là vừa. Tôi đốt nhà là vì anh đấy.

Lúc nhập hồn vào thằng canh gác quèn kia Hướng Nhật đã nắm sơ sơ tình hình của băng, đại khái là chia làm hai phe, thằng Mạc Vũ này vốn đã muốn lật đổ thằng đại ca từ lâu rồi.

- Mày dám, mày có biết tính mạng của bao nhiêu anh em có thể sẽ chết khi mày đốt nhà không hả, thằng ngu!

Hà ca tức đến đỏ cả mặt, cầm chặt thanh đao trong tay run rẩy. Thật không ngờ có ngày bị cánh tay trái mà hắn tin tưởng phản bội mà hắn không hề hay biết.

- Thì sao chứ, đó đều là thuộc hạ của mày, chúng theo mày thì chúng đáng phải chết. Làm như tao quan tâm lắm ấy.

- Cái gì?

Hà ca kinh ngạc. Khi nhìn thấy đám thuộc tách ra làm hai nửa, một nửa đứng bên Mạc Vũ và một nửa đứng bên mình.

- Sao chúng mày dám!

Hà ca chỉ vào đám đàn em đứng bên Mạc Vũ giận đến nức giọng khàn đi.

- Đại ca, theo anh nghèo bỏ mẹ, đéo có cái phúc lợi con c*c gì. Tiền đéo có, gái cũng không, theo Mạc ca có phúc lợi nhiều hơn, có ngu mới không theo.

Đám đàn em bên Mạc Vũ liên lên tiếng.

- Mẹ kiếp, bố mày cho chúng mày biết bao nhiêu là tiền rồi mà còn chê ít hả? Buôn bán thuốc phiện, vũ khí, môi giới mại dâm, buôn người, bảo kê, mở sòng bạc, mở ngân hàng, tiền có thiếu đâu. Con mẹ chúng mày, chúng mày còn muốn cái đéo gì nữa, muốn ngậm kim cương à?

Hà ca nghiến răng nghiên lợi vung đao lên đồng thơi hô lớn:

- Tụi bay, có kiếm dùng kiếm, có đao dùng đao, có súng dùng súng, giết chết bọn phản loạn này cho tao.

Hà ca hô xong thì tiến lên trước, đám đàn em cũng chạy theo sau, hai bên bắt đầu giao chiến kịch liệt. Tiếng đao kiếm, tiếng súng nổ, tiếng người reo hò làm ầm ầm cả một vùng, lại thêm lửa cháy nghi ngút khiến cả căn cứ thêm phần rực rỡ:))))

Hướng Nhật cũng dùng kiếm chém chém vài cái với thằng gà Hà ca cho vui. Mục đích là câu giờ cho đám đàn em choảng nhau thêm phần hăng máu. Chứ bây giờ giết nó sớm đám đàn em bỏ cuộc thì mất vui. Hướng Nhật một đạp đá thằng Hà ca bay vào góc xong rồi rút điện thoại ra bấm một dãy số, đầu bên kia như đang trực chờ nên sau tiếng chuông thứ nhất liền nghe máy:

- Nhật lão đại đấy à?

Lạc ca vui mừng nói.

- Ừ, kéo quân qua đây ngay, tụi nó đang choảng nhau theo đúng kế hoạch.

Hướng Nhật nói xong thì đập máy luôn xuống sàn. Vừa lúc đó thằng Hà cũng loạng choạng đứng dậy.

- Thằng chó tao giết mày.

Hà ca lên tiếng chửi rủa.

- Ha ha ha... giỏi thì lại đây chơi với anh!

Hướng Nhật châm chọc, bẻ đôi thanh kiếm rồi vứt xuống sàn, thứ vũ khí quá vô dụng đối với hắn.

Hà ca chợt khựng người lại một giây kinh hãi nhưng cũng không suy nghĩ nhiều mà lao đầu tới chém tới tấp Hướng Nhật. Chắc tại vì giận quá mà không phân biệt được lực cần có để bẻ gãy thanh kiếm lớn đến mức nào, cho dù là Lý Tiểu Long cũng chưa chắc đã làm được, huống chi đây chỉ là một người không quá nổi bật. Hướng Nhật dùng một vài chiêu trong Triệt quyền đạo dễ dàng đoạt lấy thanh kiếm trên tay Hà ca, và tiếp tục một cước đá bay hắn lăn ra sàn.

Cùng lúc này, đám người của Lạc lão đại cũng ập tới, sơ sơ cũng cả ngàn người, kéo đến như một lũ ong. Đi tới đâu người của Thiên Thừa bang chết đến đó. Hà lão đại một lần nữa đứng dậy trong hoảng sợ khi chứng kiến cảnh người của Thiên Hòa bang kéo đến đông như kiến. Đến nước này Hướng Nhật cũng không dây dưa nữa nắm chặt thanh đao vừa đoạt được trong tay ném xuyên qua người của Hà lão đại, khiến hắn chết ngay lập tức. Xong rồi không nói một lời, lập tức xuất hồn và nhanh chóng quay trở lại thân xác Hướng Quỳ và ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Phương Nghi rồi nhắm mắt ngủ ngon lành.

Trước thời gian Hướng Nhật đứng trên lan can học kỹ năng Xuất hồn thì cách đó không lâu, Diệp Vương Đại rất tức giận đi đến nhà tìm anh trai hắn là Diệp Vương Chiều. Hai anh em nhà hắn ngồi uống trà trong tâm trạng không thoải mái. Thằng em kể lể trong sự giận giữ:

- Khốn nạn, đúng là khốn nạn mà! Thằng con trai vô dụng nhà em lại gây ra chuyện lớn rồi anh ơi.

Diệp Vương Chiều chưa hiểu truyện gì, vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi và bình thản nói:

- Tuổi trẻ nghịch một chút cũng có sao, làm gì mà mày phải lo lắng như vậy? Nửa đêm nửa hôm đến tìm anh, không cho anh ngủ à?

Diệp Vương Đại lắc đầu phản bác:

- Thật sự là rất nghiêm trọng anh ạ. Hồi tối thằng con em gây chuyện với người nào đó mà em không biết, hắn ta quyền lực đến nỗi sai khiến toàn bộ cảnh sát thành phố Bắc Kinh tới tận nơi chỉ để bắt thằng con em tống vào tù một năm, hơn nữa còn sai cảnh sát ra lệnh rút bảy mươi phần trăm tổng giá trị tài sản của em. Đang yên đang lành tự dưng thất thoát mấy tỉ Mỹ kim, bây giờ doanh nghiệp của em điêu đứng luôn rồi.

Diệp Vương Chiều nghe xong đôi tay run rẩy cầm ly trà không vững vội đặt xuống, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt trở nên vô hồn, toàn thân nổi da gà, thở hấp hối.

- Anh bị sao vậy?

Thấy anh trai thở dốc, tay ôm tim và lên cơn co giật, Diệp Vương Đại vội chạy tới vuốt ngực cho ông ta, đồng thời đưa cho ông ta uống một ngụm nước lọc. Mất vài phút sau Diệp Vướng Chiều mới lấy lại được bình tĩnh, giọng nói vẫn còn vài phần hoảng sợ:

- Nhà chúng ta có thế lực mạnh đến thế nào, ngay cả Thủ Tướng cũng không đủ khả năng làm gắt gao đến như vậy, em nghĩ ai có thể là ra chuyện đó chứ?

Diệp Vương Đại vắt óc suy nghĩ, hắn không thể nghĩ ra được thế lực nào lại có quyền lực như vậy, cho dù là tổng thống Mỹ cũng không có cái quyền đó, đây là Trung Quốc, đến Trung Quốc thì phải theo luật Trung Quốc, làm gì có chuyện ngang ngược như vậy được. Nhưng thấy anh trai sợ đến mức lên cơn đau tim thì hắn biết chắc chắn anh trai hắn còn có điều gì giấu giếm.

- Em không biết, anh biết kẻ đó là ai à?

Hít một hơi thật sâu, Diệp Vương Chiều bình tĩnh giải thích:

- Em nghe anh, đừng truy cứu làm gì nữa, mất hơn nửa tài sản, thằng con bị tống vào tù một năm là còn may mắn cho em đấy. Với quyền lực của kẻ đó muốn đoạt mạng cả gia tộc ta cũng không có khó khăn gì, cũng không một ai dám đứng ra ngăn cản đâu.

Thằng em nghe thằng anh nói xong mặt cũng không còn chút máu, tay chân bỗng lạnh ngắt, da gà nổi lên khắp người:

- Làm sao lại như vậy chứ? Ai lại có quyền lực lớn đến như vậy.

Thằng anh thở dài, mệt mỏi nói:

- Mày không biết cũng phải, thân phận của kẻ đó chỉ có nhân vật cấp cao hoặc tỉ phú sở hữu hàng chục tỉ đô la Mỹ mới có quyền biết đến. Anh cũng chỉ là có tay trong ở chính phủ nên mới biết được. Người mà thằng con em đắc tội chỉ có thể là một trong tám Đặc vụ Thế Giới cấp cao. Đó là những kẻ được ví như những vị vua làm chủ cả thế giới này.

Diệp Vương Đại càng nghe càng sợ:

- Tại sao lại có những kẻ như vậy, chúng có cái quyền gì chứ?

- Sau khi chiến tranh thế giới thứ 2 kết thúc, Liên Hợp Quốc được thành lập. Tổ chức đứng sau hậu thuẫn tạo nên tổ chức này chính là Đặc vụ Thế Giới, đứng đầu bởi một người có bí danh là King. Trong chiến tranh thế giới thứ nhất và thứ hai Đặc vụ Thế Giới như là một cường quốc đã bán vũ khí với giá rẻ và đồng thời cử khoa gia và quân đội đến các nước đồng minh, nhờ đó giúp phe đồng minh dành được thắng lợi, từ đó tạo ra rất nhiều thiện cảm và khiến các cường quốc dần phụ thuộc vào Đặc vụ Thế Giới, cho đến khi Liên Hợp Quốc được thành lập thì Đặc vụ Thế Giới lúc này đã rất giàu có về mặt tài chính và mạnh mẽ kể cả số lượng quân lực và vũ khí, khiến cho Đặc vụ Thế Giới không thể bị bất cứ một liên minh nào đánh bại được nữa, về sau trở thành một tổ chức bí mật, ẩn mình phía sau Liên Hợp Quốc nhưng lại có toàn quyền bảo hộ cả thế giới. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ các cường quốc cũng như các nước nhỏ khỏi những thế lực siêu nhiên, ngoài hành tinh, các tội phạm công nghệ, tổ chức khủng bố, tội ác chiến tranh... vì thế họ rất được kính trọng và được các quốc gia trong Liên Hợp Quốc trao cho toàn quyền can thiệp mà không bị ngăn cản.

- Nếu quyền lực như vậy thì tại sao người đó lại chấp một đứa trẻ danh cơ chứ?

Diệp Vương Đại than thở nói.

- Anh thấy với tính khí của thằng nhóc nhà mày thì hẳn là đã chọc điên người ta nên mới ra nông nỗi như vậy. Bình thường những người đó không bao giờ đếm xỉa đến dân thường đâu.

- Đành là vậy, nhưng bảy mươi phần trăm tài sản không cánh mà bay, giờ em biết phải làm sao?

- Còn người là còn của mày sợ cái gì?

Diệp Vương Chiều bây giờ mới đủ bình tĩnh để nâng ly trà lên uống và nói tiếp:

- Chúng ta còn Thiên Thừa bang, mày rút tạm hai mươi phần trăm tiền ở đó về xoay sở đỡ đi, sắp tới tăng cường buôn người qua Đài Loan, Thái Lan, và buôn ma túy, gian lận bài bạc, tăng thêm phí bảo kê là được. Anh sẽ phụ cho mày hai mươi phần trăm tài sản nữa, vậy là được chứ gì?

Diệp Vương Đại lúc này khuôn mặt mới có chút tươi tỉnh.

- Anh nói cũng phải, đành phải làm vậy. Còn chuyện thằng còn em...

- Cứ để nó ở yên trong tù, lệnh của Đặc vụ Thế Giới cao cấp không thể bác bỏ được đâu. Cho nó học hỏi một chút cũng tốt, nhớ cho mấy thằng cai tù ít kinh phí để tụi nó nâng đỡ là được.

Vương Đại Chưa kịp nói xong thì Vương Chiều đã chặn họng lại. Cái thằng em ngu ngốc của ta thật chẳng làm được gì ra hồn. Nếu không có anh mày ở đây thì chắc mày cũng tiêu lâu rồi. Ông ta nghĩ rồi phất tay nói:

- Thôi không có chuyện gì nữa thì về đi, anh còn đi ngủ.

Vừa dứt lời, Diệp Vương Đại vừa đứng lên định ra về thì một cuộc gọi truyền tới, Diệp Vương Chiều nhìn dòng tên liền có linh cảm không tốt vội bắt máy:

- Mạc Vũ, có chuyện gì mà gọi ta vậy?

Mạc Vũ nào có biết chuyện gì xảy ra, khi vừa tỉnh dậy đã thấy toàn bang hội bị giết gần hết, các thủ lĩnh đều bị bọn Thiên Hòa bắt sống ngay cả chính hắn cũng đang bị truy sát.

- Ông chủ, Thiên Thừa bang thất thủ rồi. Tổng căn cứ đã bị tụi Thiên Hòa chiếm chọn, các địa bàn khác e rằng cũng chung số phận, chúng ta đại.... đùng... đùng... a...

Chưa kịp nghe hết câu đầu dây bên kia đã phát ra tiếng súng nổ và tiếng người la hét, Mạc Vũ đã bị bắn chết.

Diệp Vương Chiều nghe xong cứng đơ người, Thiên Thừa bang rất có giá trị, mất Thiên Thừa bang là coi như mất đi một nửa gia sản của lão, chuyện này đến quá đột ngột khiến lão bị sốc nặng và lên cơn co giật vì bệnh đau tim phải nhập viện gấp.

Đọc truyện chữ Full