Sáng hôm sau, toàn bộ nữ hài tử đều mặt hồng hồng, chỉ có mình Dương Minh là đĩnh đạc ngồi ở trước bàn ăn sáng.
-Mấy em không ăn sao?
Dương Minh hỏi:
-Anh ăn đi, bọn em ăn kiêng.
Trần Mộng Nghiên nhìn thoáng qua Dương Minh nói:
- Chờ anh ăn xong rồi bọn em ăn, chị Tô Nhã tí nữa đi rồi, chúng em phải cùng với nàng trò chuyện.
Dương Minh cũng biết Tô Nhã phải đi, dù sao Tô Nhã có rất nhiều chuyện phải xử lý không thể cứ ở đây mãi được. Hôm qua Dương Minh cùng Tô Nhã nói chuyện, chính mình không biết khi nào trở về, Tô nhã vẫn sẽ trong giới giải trí phát triển sự nghiệp, khi nào Dương Minh trở về thì nàng sẽ rời khỏi giới giải trí. Kỳ thật, Dương Minh cho Tô Nhã một chuyện để làm, để cho nàng bớt nhớ về mình, cho dù không có mình, Tô nhã cũng không mất đi lý trí. Cuối cùng, cũng đến giây phút chia ly. Sau khi ăn xong, Dương Minh lái xe chở Tô Nhã đi tới sân bay Đông Hải, Tô Nhã phải khôi phục lại thân phận đại minh tinh Thư Nhã, bởi vì giấy chứng nhận đều là Thư nhã,mà không phải Tô Nhã. Tô Nhã đã hoàn toàn biến mất, ở Hồng Kông nàng là Thư Nhã.
Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai cũng không tiễn Tô Nhã, nói là đến trường xem công việc Phạm Kim Triết xử lý như thế nào rồi.
Bọn họ cũng muốn cấp cho Dưong minh và Tô Nhã một khoảng thời gian riêng, hai người sắp phải chia lìa, Trần Mộng Nghiên các nàng không muốn phá đám. Nhìn thấy Dương minh rời xe đi, Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai, Lâm Chỉ Vận cùng tiến lên chiếc Audi A5.
-"Mộng Nghiên tỷ, tỷ không liên hệ với Lam Lăng sao? "
Sau khi lên xe Chu Giai Giai hỏi
-“Đương nhiên là liên hệ, có Tiểu Hắc ở khách sạn đưa cho chị phương thức liên lạc với Lam Lăng rồi, chị sao có thể để cho Dương Minh thất vọng”
Mông Nghiên cười nói:
-“Chị đã liên hệ qua, hôm nay máy bay đáp Đông Hải, nói cách khác Dương Minh đưa chị Tô Nhã tới sân bay, là có thể nhìn thấy Lam Lăng!”
-“Ha Ha, Dương Minh chắc chắn sẽ kinh ngạc lắm đó.”
Lâm Chỉ Vân nghe xong cao hứng nở nụ cười, Dương Minh vui nàng cũng vui, tuy có chút ngốc, nhưng nàng rất thích thú.
-Anh ấy sẽ ngạc nhiên cho coi.
Trần Mộng Nghiên nhún vai nói:
-Chúng ta chỉ có thể làm một việc duy nhất trước khi Dương Minh đi, chị hi vọng Dương Minh có thể vui vẻ, không có sầu lo chỉ có như thế anh ấy mới có thể chuyên tâm chấp hành nhiệm vụ được.
-Mộng Nghiên tỷ, tỷ thật hào phóng. Chu Giai Giai thở dài nói
-Em không phải vừa nói lời vô nghĩa sao, nếu chị không hào phóng thì các em sao có thể tiến vào biệt thự đây?. Trần Mộng Nghiên có chút dở khóc dở cười nói:
-Làm như chị nhỏ nhen lắm vậy.
-“Không phải như thế.” Chu Giai Giai lắc đầu cười nói:
-“Đúng rồi Lam Lăng rốt cười là người như thế nào?” Chúng em còn chưa có gặp qua, chỉ có Mộng Nghiên tỷ là cùng nàng nói điện thoại, không biết chúng em có hợp với nàng hay không nữa?.
Lâm Chỉ Vận mặc dù không có mở miệng, bất quá hiển nhiên đây cũng là vấn đề nàng quan tâm nhất, nàng làm nữ nhân của Dương Minh nên hi vọng có thể cùng với những nữ nhân khác của hắn có thể ở chung, cho nên cũng có chút khẩn trương chờ câu trả lời của Trần Mộng Nghiên.
-“Theo như thanh âm trong điện thoại, thì Lam Lăng là một nữ hài tử đáng yêu, giọng nói rất ngọt ngào, đối với ta không có địch ý!”Trần mộng Nghiên nói
-“Tỷ nói cho nàng biết Dương Minh muốn tới Vân Nam tìm nàng, nàng biết được đã rất kích động, nàng nói sẽ mời ta một bữa tiệc lớn a, bất quá như vậy ta cũng yên tâm, ít nhất sẽ không có chuyện không vui phát sinh.”Trần Mộng Nghiên có chút vui mừng gật đầu:
-“Tỷ đã chuẩn bị tốt tâm lý, nếu như có bất hòa ta sẽ nhịn không cùng nàng lui tới là được, mắt không thấy tâm không phiền.”
Trần Mộng Nghiên nói xong liền khởi động xe chạy đi. Bên trong trường học Phạm Kim Triết đã hoàn toàn biến thành một trò cười, mà Phạm Kim Triết cho tới giờ khắc này, cũng đã hoàn toàn hết hi vọng. Ngày hôm qua Dương Minh cùng Phùng Tứ Bưu tỷ thí, bởi vì phùng Cửu đắc tội với tất cả học sinh trong trường, kết quả là bị tất cả mọi người vây lại cho ăn hành. Giờ phút này nắm tay của đám học sinh đã không còn yên ổn chụp được thứ gì là lập tức phang ngay. Vì thế Phùng Cửu bị đánh suýt chết, chờ đến khi cảnh sát tới thì mọi người lập tức giải tán, tuy rằng sự việc đánh người này rất lớn nhưng nhà trường căn bản không biết là ai làm, nên chỉ có thể đưa Phùng Cửu đến bệnh viện.
Chuyện lần này làm Pham Kim Triết sợ đến sắp đái ra quần, hắn căn bản không nghĩ tới học sinh trường này hổ báo như vậy, vừa có chó sủa lập tức liền cả đám bu vào đập, nếu hắn không trốn chẳng phải sẽ bị ăn hành hay sao? Hắn thật ra đã đánh cuộc nếu Phùng Tứ Bưu thua hắn sẽ trần truồng đi vài vòng, và sẽ không theo duổi Triệu Oánh nữa. Đối với Pham Kim Triết mà nói buông tha theo đuổi liền buông tha, hắn cũng không còn mặt mũi theo đuổi Triệu Oánh, lúc này tỷ thí khiêu chiến có thể nói là tự lấy đá đập lên chân mình, chẳng những không được gì còn mất mặt thêm.
Nhưng cho dù là như vậy hắn cũng không muốn trần truồng đi vài vòng, nếu trần truồng hắn làm thế nào còn được học trong trường. Đừng nói ở trong trường thậm chí ở Tùng Giang hắn cũng nổi danh luôn đó, đến lúc đó nhắc đến Phạm Kim Triết thì ai cũng biết là một thằng khùng thích trần truồng đi ngoài.
Cho nên Phạm Kim Triết là quả quyết không chọn trần truồng, hắn muốn trốn đi ra ngoài một chút, chờ mọi người quên chuyện này đi thì trở về trường học. Dù sao lịch học của nghiên cứu sinh cũng không nhiều, cũng không có điểm danh này nọ, lần trước hắn bị Dương Minh dọa nói trên người hắn có ma ám, đã một thời gian rất lâu không có đến trường, nhưng thật ra cũng không có vấn đề gì cả. Bất quá, đang lúc hắn muốn lén lút rời đi trường học đi tị nạn, thì tin dữ truyền tới. Phùng Cửu bị đánh có thể thành tàn tật trực tiếp đưa vào trong bệnh viện, trên diễn đàn của trường đã trở thành chuyện hot nhất. Chỉ thấy, một đám người chân đá tay đấm còn có người cầm đồ chơi phang liên tục, nếu không phải nhìn thấy áo của Phùng cửu hắn thấm chí còn không biết đó là thằng nào..
Phạm Kim Triết đang lướt trên diễn đàn của trường, cầm chuột mà tay hắn cứ run run.
-Mấy thằng học sinh như thế nào mà hổ báo quá vậy?
Phạm Kim Triết có chút khóc không ra nước mắt, hắn không nghĩ sự tình lại lớn đến như vậy, nó nằm ngoài tầm tay của hắn, Phạm Kim Triết liền bỏ qua kế hoạch, tính kế xách dép chuồn đi.Bình tĩnh một lúc lâu, Phạm Kim Triết mới tiếp tục xem những bài post trên diễn đàn, thì hắn thấy một bài post có hình và tên hắn đã thế còn có dòng chữ to đùng ‘Lệnh truy nã’.
Bởi vì lúc tỷ thí, Phạm Kim Triết không có xuất hiện nên sau cuộc tranh tài, là một màn củ hành hấp dẫn, diễn viên chính là một thằng ngu và toàn thể học sinh của trường, sau khi mọi chuyện kết thúc thì dân chúng bắt đầu đi tìm Phạm Kim Triết bắt hắn thực hiện lời hứa là lột đồ trần truồng trong trường. Chính vì tìm nữa ngày mà vẫnkhông thấy nên lệnh truy nã liền được công bố cho bàn dân thiên hạ.May mắn cho Phạm Kim Triết trốn ở ký túc xá của nghiên cứu sinh, người biết hắn ở chỗ này cũng rất ít, cũng có rất ít người tới đây trao đổi, và trong thời gian ngắn thì sẽ không ai nghĩ ra hắn núp ở ký túc xá nghiên cứu sinh.
Tuy hiện tại tìm không thấy nhưng không có nghĩa là sau này tìm không thấy, phải biết rằng toàn thể học sinh của trường mà đi tìm thì là một lực lượng rất đông đảo và hung hăng, Phạm Kim Triết thấy được mình núp lùm chờ thời cơ để tẩu trong ký túc xá hoài cũng không an toàn, cũng không thể không đi ra khỏi cửa.Nhưng bây giờ hắn không dám đi ra ngoài, vì bên ngoài dân chúng săn mình rất đông a, vì tất cả mọi người đều chờ đợi màn thoát y hấp dẫn, hắn mà đi ra ngoài bây giờ là xác định thành trò cười cho thiên hạ.Phạm Kim Triết thấy vẫn là núp chờ thời vẫn tốt hơn, bất quá buổi tối. Trong thời gian ngắn chắc sẽ không có ai tìm đến ký túc xá của nghiên cứu sinh
Nhưng hắn đã đánh giá thấp súc hút màn thoát y của hắn rồi, buổi tối có rất nhiều học sinh không ngủ được đã thành lập đội tuần tra đi săn bắt thú quý hiếm:).
Phạm Kim Triết trên mạng theo dõi tin tức, sau đó nghĩ thầm nghĩ mình thật may mắn! Bằng không nữa đêm trốn ra ngoài chắc chắn bị bắt rồi, những người này thật có tính nhẫn nãi cao vô đối, tối mà cũng đi săn.Phạm Kim Triết mắng vài câu rồi shut down máy đi ngủ, chuẩn bị ngày hôm sau trốn đi.Dù sao hiện tại cũng không có ai tới ký túc xá nghiên cứu sinh, hắn cũng không quá lo lắng. Một đêm trôi qua, Phạm Kim Triết mở ra máy tính, lên mạng nhìn một chút tin tức, kết quả nhìn xong khiến hắn giật mình.
Rất nhiều người săn hắn nhưng không tìm được, lại có người ra yêu sách nói Phạm Kim Triết trốn ở ký túc xá nghiên cứu sinh. May mà chỉ mới có một ý kiến mà thôi nên vẫn chưa có người chú ý, nhưng Phạm Kim Triết rất rõ ràng, tìếp tục như vậy sớm muộn gì cũng có người tìm tới đây.Vì thế, Phạm Kim Triết không dám trốn lâu nữa, hắn chuẩn bị thừa dịp ban ngày nhiều người, hóa trang xong liền run for his life.Nghĩ là làm, hắn đeo kính râm, đeo khẩu trang lên, đội thêm cái mũ lưỡi trai nữa, đủ thứ trên đời, mấy thứ này vốn lúc trước đi chơi mua, không nghĩ đến thời điểm này lại phát huy tác dụng.Sau khi hóa trang xong thì hắn lập tức chuồn ra khỏi ký túc xá nghiên cứu sinh.Hoàn hảo, mặc dù có rất nhiều đội tuần tra tự phát tìm tòi Phạm Kim Triết, nhưng dù sao Phạm Kim Triết cũng không phải là ngôi sao, cũng không có công khai lộ diện nhiều lắm nên người biết đến hắn rất ít.Lúc trước tất cả mọi người không cho rằng hắn có thể thắng được, cho nên cuộc tỷ thí giữa hắn và Dương Minh chỉ chụp có một tấm hình của Phạm Kim Triết mà thôi, hiện nay tất cả mọi người đều dựa vào tấm ảnh này để đi tìm Phạm Kim Triết.Cho nên, đội mũ, đeo kính Phạm Kim Triết thực dễ dàng tránh được những người này, thành công hường đến cửa trường mà đi.
Phạm Kim Triết trong lòng mừng thầm, các ngươi thật là đồ đần, ông mày hóa trang xem các ngươi làm sao tìm? Các ngươi tìm đi, tìm đến mệt chết các ngươi, thì lúc đó lão tử đã cao chạy xa bay.Mắt thấy bãi đỗ xe ở gần cổng trường ngày càng gần, Phạm Kim Triết nghĩ thầm trong lòng hôm nay trời thật đẹp a. Chờ ông mày lên được xe thì xem thằng nào bắt được ông mày.
Ba trăm mét... Hai trăm mét... Một trăm mét! Phạm Kim Triết đã thấy được chiếc xe của mình, theo bản năng hắn bước nhanh hơn gần như là muốn bay luôn vào xe của mình.
Trần Mộng Nghiên chở Chu Giai Giai, Lâm Chỉ Vận đi tới trường học, đang chuẩn bị đem xe vào bãi đỗ, nàng vừa mới tìm được chỗ đỗ xe, chuẩn bị chạy xe vào thì “Sưu” một người khùng không biết ở đâu chạy tới chỗ chiếc xe màu đen kế bên chỗ mà Trần Mộng Nghiên đang muốn chạy xe vào đỗ.Trần Mộng Nghiên hoảng sợ, nàng thấy được người này đang đi nhưng không thể nào tông vào xe của nàng được, nhưng hắn bất ngờ tăng tốc hướng bên này chạy tới....Trần Mộng Nghiên theo bản năng phanh xe lại, nhưng đã muộn chiếc xe đã tông vào hắn, “Rầm” tên bị tông nằm nguyên một đống.
_AAAAAA..
Phạm Kim Triết hét thảm một tiếng, chằng những hai chân bị tông vào làm hắn đau gần chết, làm cho bàn tọa của hắn cũng đau không kém.
Phạm Kim Triết rất tức giận mắng thầm trong lòng tên này không biết lái xe hả? Nếu đổi lại là bình thường hắn đã lăn trên mặt dất khóc bù lu bù loa để kím chút cháo ròi, nhưng hiện tại hắn không dám, hắn sợ lộ ra thân phận của mình, hắn không dám cùng chủ xe lý luận, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Phạm Kim Triết buồn bực trên mặt đất bò lên, cũng không nói nhiều khập khiễng hướng chiếc xe của mình đi tới.Chính là hắn tự nhận mình xui xẻo, có người lại không cho là như vậy!Trần Phi là một người chánh trực, Trần Mộng Nghiên từ nhỏ được cha dạy dỗ nên tính tình cũng thập phần chính trực, nàng đụng vào người ta, tử nhiên sẽ không mặc kệ, cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm.Trần Mộng Nghiên nhìn thấy chính mình đụng vào người ta, tuy hoảng sợ bất quá lập tức phản ứng chạy tới chỗ người bị đụng hỏi:
-Anh có sao không? Có bị gì hay không? Anh chớ lộn xộn để ta kêu xe cứu thương chở amh đi bệnh viện.
-Ặc
Phạm Kim Triết không thể nào nghĩ tới người đụng mình lại là bạn gái của Dương Minh, mà người này còn nhận thức được hắn nữa chứ, trong lòng hắn hô to không hay rồi, con mẹ nó cái chân này đụng tới ai không tốt lại cố tình đụng tới Trần Mộng Nghiên, ngàn vạn lần đừng cho người khác biết mình là được rồi.
Đối với những đội tuần tra do học sinh thành lập Phạm Kim Triết cũng không sợ lắm, vì bọn chúng chỉ có một tấm hình mà thôi, chính mình cũng đã hóa trang bọn hắn không nhận ra, không phải như thế sao? Chính mình đội mũ lưỡi trai, đeo kinh râm, liền thành công qua mặt được mấy cái đội tuần tra cúi bắp đó.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1818: Sợ hãi
Chương 1818: Sợ hãi