- Anh dám nhìn lén tin nhắn của em? Lăng Lam trừng mắt nhìn Dương Minh, thở phì phò nói.
- Ách… Anh chỉ là mới thấy tin nhắn vừa đến, liền không nhịn được tùy tiện xem một chút… Dương Minh hơi xấu hổ giải thích.
- Hô… Giả bộ tức giận thật là mệt mà! Lăng Lam dụi dụi mắt:
-Con ngươi đều phải trợn trừng ra vây, may mà chưa chết, quên đi, không tức giận với anh nữa!
- Ha ha! Dương Minh biết Lăng Lam sẽ không tức giận thật sự, tiểu la lị này chưa hề tức giận với mình lần nào, từ khi quen nhau đến giờ vẫn luôn luôn nhu thuận
- Anh nói Vinh ca ca chỉ nhắn có mỗi một tin sao? Sao lại khiến anh liên tưởng? Em cho anh một cơ hội giaiar thích… Lăng Lam cười nói
- Ngô… Vinh ca ca này, rốt cuộc là ai? Dương Minh hỏi.
- Vinh ca ca dĩ nhiên là anh họ của em, cũng là người Lam Miêu tộc, sống ở Lam Miêu trại. Lăng Lam nói
- Chính là nam nhân đứng bên cạnh em ở sân bay Yến Kinh? Dương Minh hỏi.
- A, Dương Minh, anh theo dõi em? Lăng Lam sửng sốt, có chút kinh ngạc.
- Anh đi nước ngoài, ở sân bay Yến Kinh, trong lúc lên bay bay thì gặp một nhóm người em xuống máy bay, bộ dạng rất thân mật… Dương Minh cười khổ một cái:
- Anh sao lại chú ý theo dõi em chứ?
- A… Không phải chú ý à, người ta còn tưởng thế thật, thật là thất vọng mà! Lăng Lam có chút nhụt chí. Sặc? Dương Minh nghe xong lời này, trợn mắt há mồm nhìn Lăng Lam:
- Em còn muốn anh theo dõi em?
- Đương nhiên rồi! Anh theo dõi em mới chứng tỏ anh quan tâm em mà. Lăng Lam gật gật đầu:
- Kỳ thật, lúc trước căn bản em không hề tức giận, anh quan tâm em như vậy, êm rất cảm động, bất quá anh nghi ngờ em xấu xa vậy, em tuy rằng không tức giận nhưng cũng phải thể hiện chút bất mãn a!
- Ha ha! Dương Minh nghe Lăng Lam nói như vậy liền thở phảo nhẹ nhõm một hơi.
- Anh ấy là anh họ em, chúng em lâu nay không gặp mặt, dĩ nhiên phải thân mật! Lăng Lam cười nói:
- Chính là người mà anh thấy đó – Vinh ca ca.
- Nha… Dương Minh cầm tay Lăng Lam lên, sau đó mở tin nhắn ra, chỉ vào hai tin: “Em hôm nay thế nào? Tối tới chỗ anh không?” và “Tối nay anh đến tìm em…” hỏi:
- Các em buổi tối đi tìm nhau…
- Luyện cổ ấy! Vì đối phó với Hữu Trường lão ta công, chúng em nhất định phải nhanh chóng tìm ra biện pháp ứng phó, em cùng Vinh ca ca quyết định, cần phải luyện chế một loại cổ mà Lam Miêu tộc đã thất truyền từ lâu – Đại Lực Tần Cổ
- Đại lực thần cổ? Cái gì vậy? Dương Minh nghe cái tên này, cảm thấy rất cổ quái, bất quá đã là cổ thì cổ quái chút cũng bình thường, chỉ là Dương Minh có chúy khó hiểu hỏi:
- Vì sao phải luyện chế vào buổi tối a?
- Loại cổ này không thể thấy ánh sáng mặt trời, nếu không nó sẽ chết. Lăng Lam nói:
- Hữu Trường lão từ khi tu luyện tà công đại thành thì đã có được thân thể kim cương bất hoại, lúc đó muốn đối phó rất khó khăn! Mà Đại Lực Thần Cổ, tên như ý nghĩa, chính là người dính cổ, có khí lực thần thông như Đại Thần, như vậy mới có thể đối phó với Hữu Trường lão!
- Như vậy a! Dương Minh cái hiểu cái không nhưng cũng gật đầu, hắn không rõ luyện cổ thế nào, bất quá cũng đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao buổi tối hai người Lăng Lam tìm nhau…
- Thế tin nhắn này? Dương Minh lại chỉ một tin nhắn khác trên điện thoại, nội dung là: “Thân thể em chịu đựng được sao? Nếu không thì để mai đi?
- À cái này à, luyện cổ là phải thí nghiệm, phải luyện chế cổ trùng, hạ vào thân thể mình để thí nghiệm! Lăng Lam giải thích:
- Mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng mà thời gian không còn kịp nữa, bọn em phải dùng thân thể mình để thí nghiệm, đôi khi cổ trùng tiến vào cơ thể liền sẽ có biến dị hoặc chết, nhất định phải thí nghiệm lặp đi lặp lại
- Ách, thế còn cái này? Cũng như vậy chứ? Dương Minh chỉ vào tin nhắn: “Thân thể thế nào? Hôm qua đã làm nhiều lần, hôm nay còn tiếp tục sao” hỏi.
- Đúng a, ta không ngừng cho cổ trùng vào cơ thể để thí nghiệm, không thành công nên hôm sau còn muốn tiếp tục… Lăng Lam gật gật đầu.
- Ách, còn đây? Dương Minh chỉ chỉ: "Em thật lợi hại, anh có chút nhịn không được…" hỏi, nhưng mà lúc này Dương Minh đã hết sạch nghi ngờ, hắn hoằn toàn tin lời Lăng Lam giải thích.
- Này cũng vậy mà, em có cổ tron người, có thể nói là bách độc bất xâm, coi như bị cổ trùng cắn lại cũng sẽ không bị thương tổn gì lớn cả, còn Vinh ca ca lại bất đồng, huynh ấy thử xong liền bị… Lăng Lam che miệng cười.
- Ách… Cũng hay đấy nhỉ! Dương Minh nhún vai nói:
- Cái này thì sao? “Còn chảy máu không?”. Dương Minh chỉ chính là tin nhắn: “Thật xin lỗi a, Lăng Lăng, anh không cố ý, còn chảy mấu không?”
- Huynh ấy làm lật tấm nuôi trống cổ trùng trúng chân ta, chảy máu… Lăng Lam nhìn thấy ngụ ý khác của tn, không nhịn được lén cười:
- Trước đó em không nghĩ nhiều, nhưng mà chắp nối lại như vậy, thật sự khiến người ta hiểu nhầm nha! Ha ha, bất quá, anh nghĩ em chảy máu chỗ nào chứ?
- Anh… Dương Minh cười khan một tiếng:
- Em đã biết rõ còn phải hỏi sao?
- Anh mới mới biết rõ còn cố hỏi, em đã bị anh làm chảy máu một lần, sao còn có thể chảy tiếp được? Đúng là đần! Lăng Lam vừa nói chuyện, hai mắt đầy nhu tình mật ý nhìn Dương Minh, thật khiến Dương Minh cảm động, có chút tâm ý viên mãn… Mỗi một lần, mình còn không chịu được Lăng Lam ***… Bất quá Dương Minh nghĩ đang ăn cơm, không thể suy nghĩ chuyện khác được, không thì thật xấu xa mà, cười khan nói:
- Anh cho rằng anh ta dùng sức quá mạnh thôi…
- Chết đi! Lăng Lam hừ một tiếng.
- Được rồi, cái này bỏ qua đi…À, cũng không cần giải thích, anh hiểu mà… Đếm nay sẽ không làm, là không thí nghiệm nữa chứ? Dương Minh cười khổ nói:
- Vinh ca ca của em cũng thật là, không thể nhắn tin đầy đủ nội dung được sao, tin nhắn dài chút sẽ chết người à? Chứ ai biết hắn muốn làm gì? Dương Minh chỉ chính là tin nhắn: “Đêm nay thôi không làm đi, ca mệt chết đi được, bay giờ còn vậy… Mà sao em khỏe mạnh vậy a?
- Hì hì… Lăng Lam che miệng cười lớn. Nàng đã phát hiện, nội dung tin nhắn đó, đúng là không trách Dương Minh liên tưởng cường đại vậy được a:
- Tin nhắn, nhắn dài còn là tin nhắn sao? (Bên mình gọi là tin nhắn, bên TQ nó là “đoản tín” – “tin ngắn” nên tác giả chơi chữ chút)
- Ai… Thế còn cái này đây? Dương Minh chỉ chỉ tn cuối cùng hói. Nội dung tin này là: “Đừng quên uống thuốc, ngày hôm qua thật xin lỗi…”
Chân bị dập, mà cái đồ dụng cụ đó đã quá cũ rồi, Vinh ca ca sợ em bị phong đòn gánh, nhưng em đã giải thích là người luyện cổ không cần uống thuốc, hắn vẫn lo lắng, một mực bắt em phải uống thuốc
Lam Lăng cười nghiêng cười ngả
-Ha ha, chẳng lẽ anh tưởng là em uống thuốc tránh thai? Giống như trước đây anh kêu em uống sao? Em đã nói rồi, em hoàn toàn miễn dịch? Anh rõ đúng là khờ!
-Hả
Dương Minh liền đổ mồ hôi.Hắn phát hiện bản thân bị hoang tưởng mà còn là hoang tưởng thái quá
Tiểu Lăng Lăng khả ái, làm sao có thể phản bội mình dược? Mình thật đáng chết mà tự nhiên lại đi hiểu lầm Lam Lăng.. Ai, thiệt là, thích một người là đối với người ấy hoàn toàn tin tưởng, chứ không phải là luôn nghi ngờ!
Đang nói chuyện, người phục vụ đã đem cơm nước bày ra, mỗi mốn ăn đều làm cho người khác thèm chảy nước miếng, mùi vị không chê vào đâu được.
-Được rồi, ăn thôi, em đói quá rồi!
Lam Lăng không muốn nói tiếp để tránh cho làm Dương Minh xấu hổ,hơn, đặt điện thoại qua một bên, cầm lấy đoi đũa tiến hành đánh chén…
-Được, ăn thôi, vừa ăn vừa nói chuyện! Dương cũng có chút dói bụng, vì thế cũng cầm đũa lên ăn
-Đúng rồi, Vinh ca ca kia, làm sao mà bị AIDS vậy? Hắn không phải là ăn chơi sa đọa đó chứ?
Dương Minh thắc mắc hỏi
-Không phải đâu. Hắn cũng luyện cổ, nên không thể hư thân được nếu không thì đã chết từ lâu rồi! Lam lăng lắc đầu
-Ặc? Vậy hắn thế nào lại dính?
Dương Minh sửng sốt, không nghĩ vị ca ca này lại tốt đến như vậy
-Trong khi làm thí nghiệm, thì bị trùng cổ cắn lại, chờ tới khi ta thôn phệ được con cổ trùng ấy, thì cơ thể hắn đã bị trùng cổ phản phệ quá nhiều, làm hắn mất một lương máu lớn…
Lam Lăng nói:
-Vì thế, hắn phải đi tìm thầy thuốc ở dưới chân núi để truyền máu, ai dè đâu nơi đó điều kiện chữa trị không tốt, nên bị dính bệnh
-Sặc
Dương Minh không biết nói gì nữa, cáo tên anh họ đó đúng là xui hết nói! Không nhịn được cười khổ nói:
-Vậy thì làm thế nào mà hắn lây bệnh cho em?
-Cổ sau khi đã vào trong cơ thể một thời gian, thì cổ trùng sẽ hút máu ở bên ngoài, hắn không biết làm thế nào lại bị đứt tay, máu chảy ra ngoài…
Lam Lăng giải thích
-Cổ sau khi đã vào trong cơ thể một thời gian, thì cổ trùng sẽ hút máu ở bên ngoài, hắn không biết làm thế nào lại bị đứt tay, máu chảy ra ngoài…
Lam Lăng giải thích
Không sao đâu, người luyện cổ, trong thân thể đều miễn đọc? Hắn trong một thời gian dài sẽ bị cổ trùng chủ tu cắn nuốt con sida đó thôi, không sao hết
Lam Lăng vừa cười vừa nói.
-Như vậy thì tốt rồi!
Dương Minh có chút hâm mộ nói
-Nếu đã như vậy, thì sao hắn còn sợ lây bện cho em, Em mới đầu không biết chuyện này à sao?
-Em không phải đã nói với anh rồi sao? Thật ra hắn sợ em lây bệnh cho anh!
Lam Lăng trừng mắt liếc Dương Minh:
-Anh ấy cũng đâu có biết là anh cũng trúng cổ chứ, cho nên mới sợ, em truyền cho anh, lúc đó thì hết chữa…
-……..
Dương Minh nhìn Lam Lăng quyến rũ phong tình như vậy liền có một cảm xúc muôn ôm nàng vào lòng!
-Anh nhìn cái gì thế?
Lam Lăng bỗng ngẩng đầu lên thấy ánh mắt cháy bỏng Dương Minh dành cho mình nên có chút hoảng sợ
-Không có gì, ăn đi thôi!
Dù sao, Dương Minh vẫn không chế tốt tâm tình của mình, gắn cười cười từ trong dĩa gắp thức ăn bỏ vào miệng mình
-Đúng rồi, vậy các em luyện cổ thành công rồi sao?
-Chưa…
Lam Lăng lắc đầu:
-Đâu có dễ như vậy? Đó là một loại cổ độc đã thất truyền, chúng em vẫn còn trong giai đoạn thí nghiệm! Tên Hữu trưởng lão hình như cũng đang luyện chế tà cổ, hình như là uống máu cánh tay của hắn, bất quá đó chỉ là nghe nói mà thôi, trên thực tế hắn có lấy cánh tay của hắn để tế luyện hay không thì ai mà biết được? Chỉ biết rằng hắn có luyện chút ta môn nên dược gọi là Tà Công
-Thì ra là vậy
Dương Minh gật đầu
Vậy cái tà cổ lúc trước em nói muốn cùng bà đi Vân Nam có công lực rất mạnh sao?
Không phải vậy, đó chỉ là tâm pháp gia truyền của Lam Gia chúng em, nhưng có còn hơn không đối với tên Hữu trưởng lão cũng không nắm chắc phần thắng, bởi vì tên già đó cũng không ngừng nâng cao tà công, bởi vì không chắc thắng nên bà của em của em mới để cho em cùng với Quang Vinh ca ca dốc sức đẩy nhanh tiến độ luyện thần cổ…
Lam Lăng thở dài nói:
-Ban đầu, nghĩ chỉ cần một năm là có thể luyện xong tà cổ và giải quyết tên Hữu trưởng lão, để quay về với anh, nhưng hiện tại lại thấy rất khó mà làm được! Sở dĩ bây giờ em trở về sớm là vì rất nhớ anh! Mặc khác, nếu không quay về, sẽ bước vào một cuộc chiến nguy hiểm ở Vân Nam không gì có thể so sánh, lúc đó thời hạn một năm của em và anh sợ sẽ không thực hiện được!
-Cái này…
Dương Minh không nghĩ tới, tình hình của Lam Lăng cũng không suôn sẻ lắm!
-Đó cũng là lí do em nói với anh ở phi trường ‘chuyện sau này có còn sống hay không, đều rất khó nói…
Lam Miêu tộc chúng em, nếu không thể thắng tên Hữu trưởng lão, e rằng không gì có thể cản được hắn
Lam Lăng cười khổ nói
-Em cứ yên tâm, anh sẽ chiến đấu cùng với em! Lần này về Vân Nam chúng ta cùng nhau trở về, nếu bất lực, chúng ta cùng chết một chỗ!
Dương Minh gật đầu nhìn Lam Lăng kiên định nói.
-Hả?!
Lam Lăng nghe Dương Minh nói xong cả kinh:
-Anh theo em tới Vân Nam có thực không? Sao có thẻ được!
Chẳng qua, Lam Lăng tuy miệng thì nói vậy thế nhưng trong mắt lại lộ ra môt tia vui mừng và cảm động, Dương Minh là vì mình mà theo tới tận Vân Nam
Lam Lăng rất vui, rất cảm động! Nhưng Dương Minh chỉ cần có tâm là được rồi, Lam Lăng tuyệt đối sẽ không cho Dương Minh theo mình trở về!
Tuy Lam Lăng biết thân thủ của Dương Minh không tệ, nhưng lần trở về này, chính là một cuộc chiến sinh tử, chuyện hi sinh là có thể xảy ra, mà Dương Minh chỉ là người bình thường làm sao có thể đấu lại Hữu trưởng lão chứ?
-Sao lại không thể? Anh và em nếu hợp lực lại có thể đánh 100 tên Hữu trưởng lão còn được.
Dương Minh chém gió
-Không được anh không được đi!
Lam Lăng lắc đầu, cụ tuyệt lời đề nghị của Dương Minh
Dương Minh sửng sốt, không biết sao Lam Lăng lại từ chối lời đề nghị của mình, theo lý thuyết, Lam Lăng phải rất vui mới đúng, tại sao lại cự tuyệt mình chứ?
-Tại sao?
Dương Minh có chút nghi ngờ hỏi
-Anh với em không giống nhau, là một người yêu anh nhất, em không muốn anh phải chết!
Lam Lăng liếc Dương Minh một cái thâm tình nói
-Với lại em chỉ có mình anh là bạn trai cua em, nhưng anh thì ngoài em ra còn rất nhiều cô gái khác, Trần Mộng Nghiên đã nói ra tất cả chuyện của anh cho em rồi, tuy rằng em cũng có một chút chua chua, nhưng cũng thấy rất vui!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1824: Bị hố to
Chương 1824: Bị hố to