-Ha ha, những người này đều là đội viên cảm tử quân sao?
Dương Minh mỉm cười nhìn bốn người hỏi.
-Ừ, Dương Minh, cậu là tổ trưởng cảm tử quân, còn đây là thủ hạ của ngươi, từ giờ bọn họ toàn quyền do cậu quyết định.
Hạ Băng Bạc nói
Dương Minh gật gật đầu, bỗng nhiên nghiêm nghị nói:
-Tự giới thiệu một chút đi! Bắt đầu từ cô đi.
Dương Minh nói xong, liền chỉ vào Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết mặc dù bất mãn nhưng ca ca của nàng vẫn còn đây, hơn nữa Dương Minh do ca ca chỉ định làm đội trưởng, dù trong lòng khó chịu nhưng cũng sẽ không phát tác trước mặt ca ca nàng.
Vì thế Hạ Tuyết nói:
-Vâng! Tôi là Hạ Tiuết. phó cục trưởng cảnh sát Tùng Giang kiêm đội trưởng đội hình sự! Am hiểu vật lộn tự do cùng cầm nã thuật!
Dương Minh gật đầu hướng người bên cạnh Hạ Tuyết là Lưu Diệp Tử.
Chẳng qua Lưu Diệp Tử vô cùng cung kính với Dương Minh do lần trước đã nhận hắn làm Lão đại, cho nên với việc Dương Minh làm tổ trưởng không có chút bất mãn nào, vì thế lập tức đáp lời:
-Tôi Lưu Diệp Tử, hiệu Diệp Tử, Vương Bài ngoại cần tổ cục điều tra thần bí. Am hiểu súng ống cùng điều tra.
Dương Minh gật đầu, nhìn về phía người bên cạnh Lưu Diệp Tử, tuy người này Dương Minh không biết nhưng cũng nhận ra người này là tinh anh trong tinh anh.
-Ta gọi là Phùng Thiên Long, Hiệu thiên Long, đội phó đội đặc cần cục điều tra thần bí.
Nam tử có chút ngạo nghễ nói.
Đội phó đặc cần đội cục điều tra thần bí? Đây không phải là cấp dưới Hạ ca sao? Hạ ca là đội trưởng tên này là đội phó, người này quả nhiên là tinh anh. Mà cũng phải ngạc nhiên Hạ băng Bạc phái cả trợ thủ đắc lực đi nhiệm vụ lần này.
Người này có thể ngồi ở chức tổ phó thì hiển nhiên có tài nang chứ không phải mấy dạnh bất tài a!
Dương Minh nhìn ra từ trên người này có một cỗ ngạo khí hiển nhiên đối với việc hắn làm tổ trưởng cũng không phục a! Theo lí thuyết cảm tử quân do thủ hạ của Hạ Băng Bặc tạo thành, mà Phùng thiên Long lại là trở thủ đắc lực của Hạ Băng Bạc nên y làm đội trương là việc kinh thiên địa nghĩa nhưng lúc này đội trưởng lại là Dương Minh, nói Phùng Thiên Long không có suy nghĩ gì thì hắn qur thực không tin.
Bất qua điều đó không có ý nghĩa gì với Dương Minh, ở cú đièu tra thần bí này nắm đấm ai cứng làm lão đại, nếu thực lực của hắn manh hơn Thiên Long thì y cũng không thể nói thêm gì nữa.
Đội phó đặc cần, không sai, thân thủ của ngươi khẳng định không tồi rồi!" Dương Minh thản nhiên gật đầu, chỉ hơi hơi khen gợi một câu rồi chuyển ánh mắt đến bên cô gái cạnh Thiên Long.
-Tôi là Tiếu Tố Tố, người của khoa nghiên cứu cục điều tra thần bí, có nghiên cứu qua phương diện cổ độc.
Tố Tố điền đạm nho nhã nói.
Dương Minh hơi sững sờ, Tố Tố nàng là nhân tài trên phương diện kĩ thuật, nhưng lần này đi Vân Nam độ nguy hiểm rất cao nên Dương Minh lo về vấn đề an toàn cho nàng, quay đầu hướng Hạ Băng Bạc nói:
Tố Tố công phu không tốt lắm, Vân nam chuyến này nguy hiểm trùng trùng, ta thấy nàng thực sự không nên đi.
Ở đó có Lam Lăng nên ở phương diện cổ độc cũng không lo lắng gì, chác hẳn Lam Lăng đối với cổ am hiểu hơn Tố Tố nhiều, dù sao,nàng cũng chuyên nghiên cứu về cổ mà.
-Đội trưởng, anh đừng xem thường người khác, phương diện công phu tôi cũng rất khá.
Tiếu Tố Tố bị Dương Minh nói như thế, nhất thời mặt có chút đỏ lên.
-Tôi sẽ bảo hộ của nàng ấy!
Lúc này Phùng Thiên Long cũng là thản nhiên mở miệng, nói xong, Phùng Thiên Long vung quyền xuống mặt bàn bằng đá làm nó vỡ vụn.
Dương Minh trong lòng rét lạnh, Phùng Thiên Long này có thể ở chức tổ phó đặc cần tổ quả nhiên không phải nhân vật đơn giản a! Chỉ bằng một quyền ấy có thể ngạo thị quần hùng rồi. Dương Minh cũng biết Thiên Long đang hướng hắn thị uy, thông qua một quyền ấy chính là biểu thị bất mãn với Dương Minh.
Loại lực lượng siêu cường này dù Dương Minh có làm được đi chăng nữa cũng phải tốn sức chín trâu hai hổ mới làm được, tuyệt đối không như Thiên Long nhẹ nhàng một quyền ấy. Nhưng đôi khi khí lực thôi là không đủ, Dương Minh am hiểu thuật giết người, lại có Hồ Điệp vi bộ nên cũng không ngán Thiên Long.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Dương Minh liền động, lấy thân pháp có tốc độ cực kì quỷ mị, thoáng cái ra phía sau Thiên Long, một chưởng cắt tại gáy của hắn.
Đương nhiên Dương Minh cũng không có dùng lực trong cú chém đó, chỉ là một cái cảnh cáo nho nhỏ với Thiên Long mà thôi.
Phùng Thiện Long nhất thời cả kinh, theo bản năng tức thì quay lại phía sau, nhưng thân ảnh của Dương Minh đã nhất phiêu mà trở lại vị trí ban đầu, bình tĩnh nhìn Thiên Long, Dương Minh nói:
-Lực lượng không sai, nhưng là tốc độ cũng kém một ít! Nếu ở trên chiến trường, thì anh sớm đã chết rồi! Nhớ kỹ, anh là đi làm nhiệm vụ có hệ số nguy hiểm cao mà không phải ở đầu đường bán kỹ năng, ngươi đánh nát một cái bàn trà có ích lợi gì? Chẳng lẽ anh ôm một cái bàn trà ra chiến trường, ở trước mặt địch nhân đem bàn trà đánh nát, dùng cái này kinh sợ địch nhân sao?
Phùng Thiên Long nhất thời đỏ mặt, hắn thực sự xem nhẹ Dương Minh rồi, hắn không ngờ Dương Minh lợi hại như vậy, trong nháy mắt có thể đem mình vào thế bị động, nếu Dương Minh quả thật hạ sát chiêu thì hắn có lẽ đã chết rồi.
Giờ khắc này Thiên Long quả thật bội phục Dương Minh rồi, Dương Minh có lực lượng thế nào thì hắn không biết nhưng đúng như lời Dương Minh nói, có sức mạnh thôi thì không được mà cần cả kĩ xảo nữa
-Dương đội trưởng, thụ giáo!
Nghĩ đến đây, Phùng Thiên Long kính cẩn bái Dương Minh, nói:
-Lúc trước đã đắc tội, mong đội trưởng rộng lượng không để trong lòng.
-Ha ha, không có vấn đề gì.
Dương Minh xua tay:
-Không phục muốn luận bàn sao! Còn có người nào không phục muốn luận bàn?
Hạ Băng Bạc nhìn thoáng qua Phùng Thiên Long trong lòng cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc hắn an bài Dương Minh làm tiểu đội đội trưởng, về sau lại lo lắng với thân thủ của Dương Minh, chỉ sợ với cao thủ như Thiên Long để cho hắn phục Dương Minh làm tổ trưởng thì thật là làm khó hắn rồi
Quả nhiên suy đoán không sai, lần đàu gặp mặt đã bạo phát sự không phục trong lòng, nhưng Hạ Băng Bạc càng không ngờ trong nháy mắt Dương Minh đã chế phục được Thiên Long, làm hắn tâm phục khẩu phục.
Tốc độ này khiến cho Hạ Băng Bạc phải líu lưỡi, xem ra mình chọn người này cũng không sai! Đồng thời hắn cũng vì Dương Minh mà cao hứng.
Sau này Phùng Thiên Long chắc chắn một mực làm việc cho Dương Minh.
Một đội ngũ bất hòa sẽ là một đội hình chiến bại, cho nên Dương Minh bây giờ chặt đứt, để tránh sau này phát sinh rắc rối
Khi nói ánh mắt Dương Minh nhìn về Lưu Diệp Tử cùng Hạ Tuyết, còn về Tiếu Tố Tố thì hắn mặc nhiên xem nhẹ
Lưu Diệp Tử tất nhiên là không đi khiêu khích Dương Minh, hắn nhận Dương Minh làm lão đại rồi nên đâu dám nói gì.
Cho nên Lưu Diệp Tử cười cười, không ý kiến gì.
Mà Hạ Tuyết thì không phục, dù sao thì nàng cũng là một người có cá tính mạnh, mấy ngày nay cùng Dương Minh cãi nhau giống như một đôi oan gia. Nhưng mà tuy rằng Hạ Tuyết không phục nhưng mà nàng chỉ đành phải đem vẻ bất mãn ấy giấu ở trong lòng, không có thể hiện ra bên ngoài
Nhìn thấy Hạ Tuyết cúi đầu, Dương Minh mỉm cười:
-Tôi đã cho các vị cơ hội luận bàn, xem ra không ai có ý kiến gì. Nếu vậy thì sau này mọi người phải phục tùng mệnh lệnh của tôi.
Đột nhiên, Tiếu Tố Tố đứng dậy.
-Dương đội trưởng, tôi muốn lãnh giáo với ngài một chút.
Tiếu Tố Tố từ từ nói:
-Việc này để chứng minh giá trị của tôi.
-Oh, cô sao?
Dương Minh hơi sững sờ.
-Tố Tố, trở về.
Phùng Thiên Long mở miệng nói, hắn luôn theo đuổi Tiếu Tố Tố nhưng mà Tiếu Tố Tố không có đáp ứng hắn.
Tuy rằng Phùng Thiên Long không biết vì sao Tiếu Tố Tố lại cự tuyệt nhưng mà Phùng Thiên Long có thể cảm nhận được tình cảm giữa mình và Tiếu Tố Tố giống như là một đôi hồng nha tri kỷ.
Cho nên thấy Tiếu Tố Tố đứng lên thì Phùng Thiên Long có chút nhịn không được, mình là nam nhi cao bảy thước, thua chính là thua, không lẽ để bạn gái của mình ra báo thủ sao? Đây là chuyện mà người quân tử không nên làm.
-Thiên Long, tôi muốn luận bàn với Dương đội trưởng, đây là ý của tôi, anh không cần can thiệp vào.
Giọng nói Tiếu Tố Tố tỏ ra kiên định.
Dương Minh hơi sửng sở nhưng mà đối với Tiếu Tố Tố thì lại nhìn bằng ánh mắt khác, Tiếu Tố Tố thuộc loại người có chủ kiến, cùng mình luận bàn cũng chưa chắc là muốn lấy lại danh dự cho Phùng Thiên Long.
Dương Minh cũng không ngốc, hắn thấy vẻ mặt của cả hai người Phùng Thiên Long và Tiếu Tố Tố thì hiểu được quan hệ của cả hai, nhưng mà Dương Minh cũng cảm nhận được Tiếu Tố Tố là nữ nhân không thích nam nhân của mình thua người khác
-À, được rồi.
Dương Minh gật đầu:
-Xin hỏi đồng chí Tiếu Tố Tố, cô muốn luận bàn cái gì?
-Tôi đánh, ngài đỡ.
Tiếu Tố Tố lạnh nhạt nói.
-Được.
Dương Minh gật đầu:
-Vậy thì bắt đầu đi.
Tiếu Tố Tố nhẹ nhàng phất tay một cái rồi lẳng lặng nhìn Dương Minh.
-Tại sao cô còn chưa ra tay?
Dương Minh có chút kỳ quái hỏi.
-Dương đội trưởng, tôi đã xuất thủ rồi.
Tiếu Tố Tố ngữ xuất kinh nhân.
-Ra tay rồi sao?
Dương Minh hơi sững sờ.
-Lúc nãy ngay khi tôi phất tay thì tôi đã hạ độc lên người ngài mà ngài trả phòng bị gì, ngài làm tôi thất vọng quá.
Tiếu Tố Tố thản nhiên nói.
-Cô đã hạ chung độc lên người tôi.
Chân mày Dương Minh nhíu lại.
-Lúc trước tôi đã nói rồi, tôi có nghiên cứu chung độc, nhưng mà ngài lại không coi trọng, ngược lại khinh thường, tôi lợi dụng điểm này nên mới thuận lợi hạ chung độc vào người ngài.
Tiếu Tố Tố vẫn lãnh đạm nói
-Tố Tố, em làm gì đó? Mau giải độc cho Dương đội trưởng!
Phùng Thiên Long có chút nhịn không được mà nói.
-Cũng không phải là chung độc gì nghiêm trọng, chỉ là bị đau bụng một chút mà thôi, 5’ nữa thì Dương đội trưởng sẽ đau bụng, bệnh này kéo dài tầm 1 ngày sẽ tự động biến mất.
Tiếu Tố Tố nói.
-Ha ha, nếu tôi không có đi tiêu chảy thì ván này tôi thắng phải không?
Dương Minh cười nói
-Đúng vậy.
Vẻ mặt Tiếu Tố Tố vẫn tỏ ra hờ hững.
-Tốt, vậy chúng ta sẽ đợi 5’ đi.
Dương Minh cười nói.
Tiếu Tố ngạc nhiên, không nghĩ tới Dương Minh lại nói thế, ngữ khí còn khá chắc chắn! Chẳng lẽ Dương Minh đã phòng bị được mĩnh sẽ hạ cổ? Tiếu Tố Tố dù sao cũng chỉ là nhìn theo sách vở, học một chút chung thuật đơn giản
Nhưng mà thủ thuật đơn giản thì cũng có hiệu quả, nếu không phải là người Miêu, thì cũng rất khó phá giải. Nàng không tin Dương Minh lại có mang giải dược trên người! Hơn nữa Dương minh luôn đứng yên bất độc, cũng không thấy dùng thứ gì, điều này thật đáng nghi ngờ.
Tiếu Tố Tố gật đầu:
-Tốt, chúng ta sẽ đợi 5’, 5’ sau Dương đội trưởng vẫn bình yên vô sự thì tôi sẽ nhận thua, chủ động rời khỏi hành động lần này.
Nói xong, vẻ mặt Tiếu Tố Tố hiện lên một tia ảm đạm, nàng rất muốn đi nhưng mà nàng phải phục tòng mệnh lệnh, đâ là điều mà một thành việc cục thần bí phải tuân thủ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1845: Tâm phục khẩu phục
Chương 1845: Tâm phục khẩu phục