Giữa trưa hôm đó, nắng gắt như lửa.
Cổ Thanh Phong cưỡi một con tuấn mã chậm rãi ung dung dạo chơi trên con đường nông thôn, thỉnh thoảng còn từ túi trữ bên hông lấy ra một bình rượu uống vài hớp, cơ thể cũng lung lay theo con ngựa, liếc mắt nhìn Âu Dương Dạ bên cạnh nhịn không được trêu ghẹo nói.
“Huynh nói muội nghe, muội nhìn huynh chằm chằm nãy giờ rồi, làm gì nhìn trúng huynh hay tương tư huynh vậy?”
Nếu là bình thường, dựa vào tính cách của Âu Dương Dạ, e là sẽ hung hăng xùy một tiếng, sau đó lại chửi một câu không biết xấu hổ.
Chỉ là lần này nàng không hề như vậy, mà rất nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc huynh là ai?”
Vấn đề này, nàng rất muốn biết, đặc biệt muốn biết.
Bởi vì Âu Dương Dạ thực sự không nghĩ ra, cũng không nghĩ rằng trình độ âm luật của tên này cao thâm không thể lường được, chỉ biết rõ rất nhiều làn điệu thì thôi đi, đàn không bản Túy Ngâm Bích Hải vậy mà cũng có thể đàn ra cảnh ý của nó.
Đây chính là Túy Ngâm Bích Hải của Quân Vương đó, ngay cả Văn Trúc đại sư bậc âm luật Thái Đẩu cũng đàn không được, ngay cả Lạc nghệ thiên kiêu Tô Họa nàng bội phục nhất cũng đàn không được, nhưng lại bị tên thất bại trước mặt này đàn ra.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Âu Dương Dạ căn bản không thể tin được.
Dù là hiện tại cũng cảm thấy rất không chân thực, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
“Huynh là người như thế nào?” Cổ Thanh Phong vui vẻ cười đùa, trêu chọc nói: “Nếu huynh nói huynh là Cổ Thiên Lang, muội tin không?”
“Muội khinh! Chỉ dựa vào huynh? Còn dám tự xưng là nam thần của muội?” Âu Dương Dạ hung hăng khinh bỉ nói: “Cho là mình họ Cổ, có thể đàn không một bài Túy Ngâm Bích Hải ra cảnh ý lập tức vọng tưởng giả mạo nam thần của muội sao. Thật không biết xấu hổ!”
Cổ Thanh Phong vui cười ha ha.
Nhìn bộ dáng của hắn, Âu Dương Dạ bĩu môi, lại quăng một cái liếc mắt, nội tâm không nhịn được nói thầm.
Tên này thần bí như vậy, rốt cuộc là người nào?
Nhìn dáng vẻ của hắn tối đa cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, Trúc Cơ thất bại, nhưng có một chút không thể phủ nhận, có thể đạt được Trúc Cơ trong cái tuổi này, tư chất linh căn nhất định rất ưu tú.
Hắn lại hiểu được nhiều làn điệu như vậy.
Trình độ âm luật cũng cao không hợp thói thường.
Chẳng lẽ hắn đến từ Thượng cổ Lạc nghệ thế gia kế truyền từ mấy trăm năm trước sao?
Cũng chỉ có những người kế thừa từ mấy trăm năm trước, Thượng cổ Lạc nghệ thế gia âm luật thâm hậu mới có thể bồi dưỡng được âm luật kỳ tài ưu tú như vậy thôi?
Khả năng hắn Trúc Cơ thất bại, chịu không được đả kích lớn như thế, cũng không muốn đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của gia tộc, cho nên một mình lén đi ra ngoài sao?
Ừm.
Nghĩ chắc có lẽ là như thế.
Sau khi nghĩ thông suốt, Âu Dương Dạ nhìn vào mắt Cổ Thanh Phong, đã không kinh ngạc tò mò ngược lại trở nên càng thêm đồng tình càng thêm thương hại, cũng cảm thấy vô cùng tiếc hận.
Tên này có trình độ âm luật cao như vậy, có thể xưng kỳ tài, nếu Trúc Cơ thành công ngày sau tất nhiên sẽ trở thành Lạc nghệ danh sĩ cả đời, đáng tiếc Trúc Cơ thất bại, cũng không còn cách nào tu luyện, cho dù có thể đàn không một bản Túy Ngâm Bích Hải ý cảnh, nhưng cũng giới hạn ở đây, không cách nào tu luyện không có linh lực, không có linh lực liền không cách nào thi triển Linh quyết rất nhiều huyền diệu từ khúc đều đàn không ra.
Thật sự là quá đáng thương.
Nghĩ tới đây, Âu Dương Dạ quyết định không hỏi nữa, tránh để chọc vào vết thương.
“Này, huynh cứ la hét kêu muội dẫn huynh đi phái Vân Hà, rốt cuộc huynh muốn đi sư môn của muội làm gì?”
“Không phải nói với muội rồi sao, tìm lão già Hỏa Đức kia ôn chuyện cũ.”
Cổ Thanh Phong thật sự không nói láo, bạn bè tu vi thời thiếu niên không nhiều, Hỏa Đức Chân Nhân của phái Vân Hà xem như cũng vừa là thầy vừa là bạn, lão già kia cũng rất dung tục ăn uống cá cược chơi gái mọi thứ đều làm, nhưng sâu trong nội tâm Cổ Thanh Phong vẫn rất tôn kính hắn, rời đi nhiều năm như vậy thật sự muốn gặp lão già vừa thầy vừa bạn này.
Còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, phái Vân Hà là môn phái vỡ lòng hắn bước vào con đường tu hành, nơi đó có rất nhiều ký ức thuở thiếu của hắn, bây giờ đã nhiều năm như vậy, làm gì cũng phải trở về thăm.
“Huynh thật sự quen Hỏa Đức trưởng lão?”
Âu Dương Dạ có chút hoài nghi, nhưng cũng chỉ là hoài nghi, nàng biết Hỏa Đức chân nhân thường xuyên thích ngao du bốn phương, kết giao bằng hữu cũng là tam giáo cửu lưu cái gì cũng có, nghĩ đến trình độ âm luật của tên này cao minh như vậy, liền hỏi: “Hỏa Đức trưởng lão là không phải quen khi nghe huynh đàn tấu chứ?”
“Không phải. Lúc ta biết lão già kia, ngay cả miếng ăn cho no cũng là một vấn đề, nào có tâm tình đi nghiên cứu âm luật thứ đồ chơi cao thượng này chứ.”
Cổ Thanh Phong lại tiện tay từ túi trữ vật bên hông lấy ra một viên linh quả bắt đầu ăn, túi trữ vật là của Âu Dương Dạ, lúc rời khỏi sơn trang Nhất Phẩm, cố ý lấy một cái đồng thời mang rất nhiều mỹ vị đi, để có thể ăn uống trên đường.
“Huynh và lão già Hỏa Đức kia quen là do đánh bạc?” Nhớ tới đánh bạc, Cổ Thanh Phong không khỏi yên lặng cười nói: “Nói đến lão già kia hắn còn thiếu huynh rất nhiều tiền nợ đánh bạc.”
Nghe đến đó, Âu Dương Dạ cũng có chút tin tưởng, bởi vì Hỏa Đức trưởng lão chính là người có tiếng thích đánh bạc, thế giới này phàm là đồ vật có thể đánh cược, lớn như Thượng Cổ pháp bảo, nhỏ như một viên linh thạch, lão già này cũng có thể đánh cược.
“Đúng rồi, hiện tại tu vi của lão già Hỏa Đức kia thế nào?”
“Tu vi? Lão gia tử đương nhiên Kim Đan rồi.”
“Vẫn là Kim Đan?”
Nghe vậy, Cổ Thanh Phong không khỏi khẽ giật mình, suy nghĩ mình năm đó lúc còn mặc tã, lão già kia đã là Kim Đan cao thủ tiếng tăm lừng lẫy của Thanh Dương địa giới, tính toán xem, mình ở thế giới này tu luyện hai trăm năm, sau đó lại phi thăng Thiên Giới lại tu luyện hai trăm năm, chư thiên hạo kiếp mình lại ngủ mê một trăm năm, cũng năm trăm năm rồi, sao tu vi của lão già này vẫn là Kim Đan?
“Cái gì gọi là vẫn là Kim Đan?”
Vừa ghe Âu Dương Dạ đã có chút không vui, nói: “Huynh cho rằng tu hành rất dễ sao? Tu hành tứ đại giai đoạn mười hai cảnh giới, giai đoạn nào cảnh giới nào cũng phải được tu luyện thấu triệt, mới có thể đột phá, giống như Trúc Cơ giai đoạn một, nếu căn cơ không đánh ổn định, mù quáng đột phá, sẽ...”
Còn lại Âu Dương Dạ không nói ra, chỉ là nhỏ giọng nói: “Cảnh giới Kim Đan lại là giới hạn của giai đoạn hai, đương nhiên phải tu luyện thấu triệt mới được, Hỏa Đức trưởng lão mới Kim Đan năm trăm năm thôi, rất nhiều tiền bối dừng cả ngàn năm tại cảnh giới Kim Đan cũng không dám đột phá, cái này có cái gì kỳ quái đâu.”
Thế giới này, tu hành tứ đại giai đoạn, mười hai cảnh giới.
Giai đoạn tu sĩ: Hậu Thiên, Tiên Thiên, Trúc Cơ.
Giai đoạn chân nhân: Chân Thân, Tử Phủ, Kim Đan.
Giai đoạn Đạo Tôn: Nguyên Thần, Đạo Tâm, Pháp Tướng.
Giai đoạn Địa Tiên: Đại Thành, Quy Nguyên, Độ Kiếp.
Sự thật quả thực như Âu Dương Dạ nói, đột phá mỗi một cảnh giới đều phải cẩn thận, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc, nhất là cảnh giới cuối cùng của mỗi một giai đoạn, một khi thất bại, có nghĩa là con đường tu hành kết thúc.
Rất nhiều người cho dù Trúc Cơ thành công, cũng không dám trong khoảng thời gian ngắn tiến vào giai đoạn kế tiếp, bởi vì mù quáng lập Chân Thân, nếu không lập tốt, sẽ kéo ngã con đường tu hành phía sau.
Cũng giống như vậy, sau khi tu luyện thành Kim Đan, cũng rất ít người trong thời gian ngắn bước vào giai đoạn ngưng tụ Nguyên Thần kế tiếp, bởi vì nếu không tụ Nguyên Thần tốt, tương lai độ kiếp sẽ thần hồn câu diệt.
Đương nhiên, mỗi người quan niệm khác nhau, giống Cổ Thanh Phong lúc tu hành thuở thiếu thời, dường như mỗi một ngày đều phải nâng cao đầu sống qua ngày, hắn mới không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần có cơ hội đột phá, bây giờ nhớ lại lúc thiếu thời mình cứ tu luyện như vậy, cuối cùng cũng có thể độ kiếp thành công, thật đúng là một kỳ tích.
“Huynh nhớ phái Vân Hà có năm vị trưởng lão Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đúng không? Hiện tại bọn họ thế nào?”
Cổ Thanh Phong lờ mờ còn nhớ rõ năm đó phái Vân Hà là môn phái tu hành lớn nhất Thanh Dương địa giới, mà Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ đức trưởng lão phái Vân Hà cũng chính là cao thủ uy danh một vùng.
Quan hệ giữa hắn và lão già Hỏa Đức không tệ, nhưng cũng không có nghĩa là quan hệ giữa hắn và bốn vị khác tốt, không những quan hệ không tốt, trái lại thuở thiếu thời Cổ Thanh Phong có một lần hắn xem bốn vị trưởng lão này như kẻ thù.
“Ngũ đức trưởng lão đều rất tốt.”
“Thật sao?” Cổ Thanh Phong cười cười, hỏi: “Vị Mộc Đức trưởng lão kia vẫn cổ hủ như vậy sao? Trong mắt có phải chỉ có tư chất linh căn thôi, không thèm để ý đến các đệ tử tư chất chênh lệch linh căn yếu đúng không?”
Âu Dương Dạ kinh ngạc, hỏi: “Sao huynh biết?”
“Sao ta biết? Ha ha.”
Cổ Thanh Phong cười cười, không nói thêm gì, nói ra thì hắn tràn đầy oán hận Mộc Đức trưởng lão kia, bởi vì năm đó lúc nhập môn, hắn rõ ràng thông qua được khảo hạch, chỉ vì tư chất không được, nhược điểm linh căn, bị lão già Mộc Đức này từ chối ở ngoài cửa, còn nói cái gì tư chất linh căn không được, tu hành căn bản không có bất cứ hi vọng nào.
“Kim Đức trưởng lão thì sao? Lão già này lòng dạ rất sâu, mà trong mắt chỉ có lợi ích. Vì lợi ích của mình có thể nói là không từ thủ đoạn.”
Trong Ngũ đức trưởng lão của phái Vân Hà, ngoại trừ Mộc Đức trưởng lão ra còn có Kim Đức trưởng lão khiến hắn vẫn còn nhớ như in, năm đó lúc Cổ Thanh Phong làm tạp dịch tại phái Vân Hà, cũng bởi vì đánh đệ tử của lão già Kim Đức một trận, kết quả xém chút nữa chết trong tay lão già này, nếu như không phải sau đó lão già Hỏa Đức ra mặt, Cổ Thanh Phong suy nghĩ có lẽ năm đó sẽ chết trong tay lão già Kim Đức kia.
“Huynh... sao huynh lại hiểu rõ phái Vân Hà như vậy?”
Âu Dương Dạ thực sự nghĩ không ra sao tên này có thể hiểu rõ bản tính của các trưởng lão như vậy.
Cổ Thanh Phong cười không nói, lại hỏi: “Kim Đức trưởng lão các ngươi có một vị đệ tử tên là cái gì nhỉ? Lúc còn trẻ cậy vào mình có chút tư chất, rất là phách lối. Tên là cái gì nhỉ?” Nghĩ nghĩ, thực sự có chút nhớ không rõ tên mình đánh năm đó tên là gì.
“Huynh nói có phải là Quảng Nguyên chấp sự hay không?”
“Đúng! Quảng Nguyên! Chính là hắn!”
Cổ Thanh Phong vỗ đầu óc, cười hỏi: “Tên kia còn sống không?”
“Này, Cổ Thanh Phong, dù cho Quảng Nguyên chấp sự có một chút vấn đề muội rất ghét, nhưng dù sao hắn cũng là chấp sự của phái Vân Hà muội, huynh có thể đừng nói xấu các tiền bối của phái Vân Hà trước mặt muội hay không?”
“Ha ha ha!”
Cổ Thanh Phong ngửa đầu một hơi uống cạn sạch rượu ngon trong bình, không khỏi cười ha hả: “Đều còn sống là tốt rồi. Huynh cũng rất chờ mong gặp đám người kia một lần đó.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôn Thượng
Chương 16: Chuyện cũ
Chương 16: Chuyện cũ