Nhìn qua lão già mang đồ trắng trước mắt trong tay cầm phất trần, Cổ Thanh Phong càng nhìn càng muốn cười, dù năm trăm năm chưa từng gặp qua Mộc Đức chân nhân, nhưng hắn vẫn nhìn là nhận ra ngay, lão già trước mặt này nhất định là Mộc Đức chân nhân năm đó từ chối mình ở ngoài cửa.
Thời gian qua đi năm trăm năm, lão già này tướng mạo dường như có già đi rất nhiều so với trước kia, chòm râu dê ở cằm cũng thêm lỏng lẻo, một đôi mắt cũng đục ngầu so trước kia, thần sắc cũng có vẻ già nua rất nhiều, duy nhất một điều không đổi so với năm trăm năm trước là lão già này vẫn mặc bộ y phục màu trắng, trong tay cầm phất trần. Không nghĩ rằng năm trăm năm sau hôm nay vẫn là cách ăn mặc đó.
Thật đúng là cổ hủ vô cùng, truyền thống đến tận cùng. Lão già này chưa bao giờ biết thay đổi!
Trước mặt, Mộc Đức chân nhân lại rất nghiêm túc chăm chú nhìn hắn, nói đúng hơn trong sự nghiêm túc đó kèm theo sự kích động không thể che giấu được, nhất là khi hắn nhìn thấy Viêm Dương Hỏa Liệt Điểu vui mừng vây quanh Cổ Thanh Phong và reo lên, cặp mắt đục ngầu kia liên tục xúc động với những sắc thái khác nhau.
“Người trẻ tuổi, ngươi là ai?”
“Ta?” Cổ Thanh Phong cười mỉm nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên ý cười, nói: “Ta họ Cổ, tên Thanh Phong, đạo hiệu Xích Viêm.”
“Cổ Thanh Phong?”
Có lẽ vì không thích họ Cổ này lắm nên Mộc Đức chân nhân đầu tiên là sững sờ, sau đó lẩm bẩm cái tên này, dường như không có ấn tượng gì, nói: “Ngươi không phải là đệ tử Vân Hà phái ta, chẳng lẽ là tạp dịch?”
Lúc này, Âu Dương Dạ tranh thủ đứng ra, cúi đầu nói ra: “Hồi bẩm Trưởng lão, hắn là bằng hữu của ta, là ta... là ta dẫn hắn vào. Mong Trưởng lão không trách phạt.”
Âu Dương Dạ bị hù sắp khóc, bây giờ nàng hối hận vô cùng, lúc đầu với thân phận của nàng mang một người từ bên ngoài vào tham quan cũng không phải việc gì ghê gớm, nhưng không hề nghĩ rằng Viêm Dương Hỏa Liệt Điểu lại hướng về phía Cổ Thanh Phong, gây nên phiền toái lớn như vậy, lại gọi đến nhiều tiền bối môn phái đến vậy, ngay cả Mộc Đức một vị trưởng lão nghiêm túc, cay nghiệt nhất cũng đến nữa.
Làm sao bây giờ.
Âu Dương Dạ khóc không ra nước mắt.
Mà Mộc Đức chân nhân cũng không trách phạt Âu Dương Dạ, chỉ nhìn chằm chằm vào Cổ Thanh Phong, hỏi: “Người trẻ tuổi, trên người ngươi có ẩn chứa Pháp Bảo Hỏa Linh gì?”
“Không có.”
“Ồ?” Nghe xong Mộc Đức chân nhân càng thêm kích động, truy hỏi: “Người trẻ tuổi, ngươi là Hỏa Linh Bảo Thể?”
Cổ Thanh Phong cười nhạt một tiếng, lắc đầu.
“Vậy ngươi có Hỏa Linh Căn?”
Cổ Thanh Phong vẫn lắc đầu.
Mộc Đức chân nhân dường như có chút không tin, nghiêm nghị nói: “Không biết có thể để lão kiểm tra không?”
“Được!”
Khóe miệng Cổ Thanh Phong ngậm lại không ai biết hắn đang có ý cười, mặc cho Mộc Đức Trưởng lão cẩn thận kiểm tra cổ tay của mình, đã qua năm trăm năm, hắn thực sự thấy thị lực của lão già này dường như không còn nữa, càng muốn biết lão già này có còn cổ hũ như năm trăm năm trước hay không.
“Mộc Đức Trưởng lão, sao rồi? Người trẻ tuổi này có phải là thân thể Hỏa Linh hay không?”
Các Trưởng lão, chấp sự của Vân Hà phái ở bên cạnh đều rất quan tâm vấn đề này, bọn họ đều rõ Viêm Dương Hỏa Linh Điểu rất mẫn cảm với mùi của Hỏa Linh, mười năm trước bọn hắn thông qua Viêm Dương Hỏa Linh Điểu tìm được một đệ tử có Hỏa Linh Căn bốn màu, hiện nay vị đệ tử kia là người nổi bậc trong nội môn đệ tử.
Mười năm trước lúc phát hiện ra vị đệ tử Hỏa Linh Căn bốn màu kia, Viêm Dương Hỏa Linh Điểu chẳng qua chỉ đậu lên trên vai đệ tử đó, nhưng vừa rồi Viêm Dương Hỏa Linh Điểu lại là vui sướng bay múa và vui mừng kêu to, người trẻ tuổi kia nếu như trên cơ thể không có pháp bảo Hỏa Linh Căn mạnh mẽ, vậy hắn nhất định có Hỏa Linh Căn hiếm thấy, có thể là năm màu? Sáu màu? Cũng không chừng là Hỏa Linh Bảo Thể!
Nếu Vân Hà phái có thể thu nhận một vị đệ tử Hỏa Linh Bảo Thể, vậy tương lai...
Nghĩ tới đây, các vị tiền bối của Vân Hà phái quanh đó đều xúc động vô cùng, điều mà họ không thể hiểu được là sắc mặt Mộc Đức Trưởng lão có vẻ có gì đó không đúng, dường như ngạc nhiên? Lại dường như rất mất mát?
“Mộc Đức Trưởng lão, chẳng lẽ người trẻ tuổi kia không phải Hỏa Linh Bảo Thể?”
Mộc Đức Trưởng lão lắc đầu.
“Kia là Linh Căn mấy màu?”
Mộc Đức Trưởng lão lại lắc đầu.
Điều này khiến các tiền bối của Vân Hà phái có chút không nghĩ ra, cho dù không phải Hỏa Linh Bảo Thể thì Hỏa Linh Căn cũng được, sao Mộc Đức Trưởng lão lắc đầu là ý gì chứ.
“Hắn...”
Mộc Đức Trưởng nhìn chằm chằm vào Cổ Thanh Phong một cách phức tạp nói rằng: “Hắn không phải là Hỏa Linh Bảo Thể, cũng không phải Hỏa Linh Căn... hắn... hắn Trúc Cơ thất bại. Linh căn sớm đã tan tành, đan điền không có chút cơ hội nào sống sót, kinh mạch trong cơ thể rối loạn bất thường... hắn là... hắn là phế thể của Trúc Cơ!”
Cái gì!
Phế thể Trúc Cơ?
Lời của Mộc Đức Trưởng lão quả thực khiến đám người trong sân ngạc nhiên vô cùng, vì bọn họ nghĩ Viêm Dương Hỏa Linh Điểu phấn chấn như thế cứ xem như không phải Hỏa Linh Bảo Thể, thì ít ra cũng Hỏa Linh Căn màu sắc chứ? Sao kiểm tra nửa ngày trời lại là phế thể Trúc Cơ?
Phế thể Trúc Cơ này tuy cơ thể mạnh mẽ vô cùng nhưng không có linh căn không có đan điền... sau này cũng không cách nào tu luyện được!
“Mộc Đức Trưởng lão, nếu như hắn là phế thể Trúc Cơ, Viêm Dương Hỏa Linh Điểu tại sao lại hưng phấn như thế.”
“Có thể trước đây hắn có được Hỏa Linh Căn, mặc dù Trúc Cơ thất bại, nhưng trong cơ thể còn lưu lại một chút mùi Hỏa Linh đã có thể khiến Viêm Dương Hỏa Linh hưng phấn như vậy, chắc hẳn Hỏa Linh Căn của hắn trước đây rất mạnh, có thể là năm màu trở lên, ui chao... thật đáng tiếc! Thật là đáng tiếc!”
Mới xúc động vui mừng bây giờ đã tiếc nuối, loại cảm giác này đối với Mộc Đức Trưởng lão mà nói nó như từ cửu thiên rơi vào vực sâu, khiến người ta khó mà tiếp nhận được.
Trong sân, Cổ Thanh Phong nhìn bộ dạng tiếc nuối của Mộc Đức Trưởng lão, trong lòng lại thấy buồn cười, cười nói: “Đáng tiếc cái gì? Trúc Cơ thất bại mà thôi, cũng không có nghĩa là sau này không thể tu hành.”
“Người trẻ tuổi, Trúc Cơ của ngươi thất bại lão rất cảm thông với ngươi, nhưng lão không thể không nói với ngươi, Trúc Cơ thất bại chẳng khác nào con đường tu hành đã kết thúc, sau này không còn khả năng tu hành.”
“Giữa trời đất này, không có gì là tuyệt đối, đạo pháp tự nhiên, thành bại do con người quyết định sao.”
“Ôi... Người trẻ tuổi... người trẻ tuổi à!” Mộc Đức Trưởng lão vuốt vuốt chòm râu dê ở cằm, lại lắc đầu lại thở dài.
Thấy bộ dạng đó của lão ta, Cổ Thanh Phong thực sự không nhịn được mà cười ha ha.
Cảnh tượng trước mắt giống với năm đó lúc hắn mới vào Vân Hà phái.
Năm đó, hắn với thành tích nổi trội đã vượt qua cuộc sát hạch nhập môn, vì tư chất không được, linh căn quá yếu đã bị Mộc Đức Trưởng lão trước mặt này từ chối đứng ở ngoài cửa.
Năm đó, Mộc Đức Trưởng lão nói tư chất của hắn không được, linh căn quá yếu, cả một đời cũng không thể Trúc Cơ.
Không ngờ năm trăm năm sau, khi Cổ Thanh Phong bị đạo trời cướp đi tất cả, sau khi về hình dáng cũ, một lần nữa đứng ở Vân Hà phái, Mộc Đức Trưởng lão cũng lấy tư chất linh căn ra để kết luận hắn sau này không thể tu hành được.
Thì ra trải qua năm trăm năm lão kia vẫn không hề thay đổi, vẫn cổ hủ như thế, vẫn thích tư chất linh căn như thế.
Có lẽ là Cổ Thanh Phong cười quá láo xược, đến mức người của Vân Hà phái bên cạnh không vui, nhất là Âu Dương Dạ, nàng hiện giờ hận không thể bóp chết Cổ Thanh Phong, tên này cũng quá làm càn, sao có thể cười lớn tiếng như vậy trước mặt Mộc Đức Trưởng lão, ngươi không muốn sống sao? Mộc Đức Trưởng lão bình thường sống vô tình, cay nghiệt vô cùng!
“Người trẻ tuổi, ngươi cười cái gì?”
Sắc mặt Mộc Đức Trưởng dần dần trở nên nghiêm nghị lạnh lùng, giọng nói cũng tràn ngập sự vô tình.
“Ta cười á... cười ngươi quá bảo thủ, quá ngoan cố quá coi trọng tư chất và linh căn, thật tình không biết tu hành vấn đạo, tư chất và linh căn không hề quan trọng, chỉ cần bền chí là đủ rồi, lão già ngươi từ trước đến nay coi trọng tư chất linh căn, không biết đã hại biết bao nhiêu thanh niên muốn cầu tiên vấn đạo hay không làm mất cơ hội của người khác.”
Câu nói này năm trăm năm trước Cổ Thanh Phong đã muốn nói với Mộc Đức chân nhân, chỉ là không có cơ hội mà thôi, bây giờ nói ra, cũng cảm thấy thoải mái, cũng coi như hoàn thành điều tiếc nuối thuở thiếu thời.
Chỉ là lời này của hắn truyền vào tai của Âu Dương Dạ, tiểu nha đầu bị dọa đến mức gương mặt xinh đẹp bỗng trắng bệch ra.
Nhìn chung toàn bộ Vân Hà phái có hơn mười nghìn đệ tử, không ai dám bất kính với Mộc Đức Trưởng lão.
Mà tên này, không những bất kính, mà còn công khai làm càn giáo huấn Mộc Đức Trưởng lão như vậy.
Nói cái gì mà tư chất linh căn không quan trọng, còn nói Mộc Đức Trưởng lão sẽ hại người, còn nói Mộc Đức Trưởng lão khiến người ta mất đi cơ hội.
Trời ạ!
Âu Dương Dạ bị hù đến mức hồn xiêu phách lạc, đầu óc trống rỗng, ngẩn người không biết nên làm sao.
Mộc Đức chân nhân đối diện cũng toàn thân run rẩy, tiền bối của Vân Hà phái quanh đó đều mở miệng giận dữ mắng mỏ, có người còn muốn ra tay giáo huấn tên Cổ Thanh Phong to gan này.
Lúc này, giữa không trung đột nhiên truyền đến một tràng cười lớn ha ha ha.
Tiếng cười kia vô cùng mạnh mẽ, chói tai.
“Tư chất linh căn không quan trọng, một trá tim bền chí là đủ rồi, được! Nói hay lắm! Nói rất tuyệt vời, không chê vào đâu được, câu này lão tử hoàn toàn đồng ý, ngày hôm nay lão tử cuối cùng đã gặp được một người thông minh!”
“Làm mất cơ hội của người khác! Ha ha ha! Nói rất hay, mù lòa nhiều năm như vậy không phải đã làm mất đi cơ hội củ người khác rồi ư, ha ha ha!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôn Thượng
Chương 18: Mộc đức chân nhân
Chương 18: Mộc đức chân nhân