Cổ Thanh Phong rời đi.
Thời khắc Hỏa Đức xuất hiện, hắn liền rời đi giống như mọi chuyện xảy ra ở đây tất cả đều không có quan hệ gì với hắn.
Âu Dương Dạ ngẩn người, cho đến lúc Cổ Thanh Phong rời đi nàng vẫn không cách nào lấy lại tinh thần nhìn qua sân thi đấu.
Mộ Tử Bạch, Hoàng Diệu, Lý Thiên Động bị dọa hồn phi phách tán.
Lý Sâm, Lý Xán bị dọa ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lý Tranh máu me khắp người, chật vật nằm rạp trên mặt đất sớm đã bất tỉnh.
Bọn họ đều là thuộc mười hai viện tịch Phái Vân Hà, bình thường người nào cũng diễu võ giương oai bây giờ lại chịu không được một cước của Cổ Thanh Phong.
Âu Dương Dạ còn nhớ rất rõ thời điểm báo danh, Cổ Thanh Phong đã từng nói một câu hắn nói mười hai viện tịch của Phái Vân Hà chẳng qua là một đám nhóc con mà thôi, hắn trong nháy mắt có thể quật ngã.
Lúc ấy Âu Dương Dạ cho là hắn nói đùa thậm chí cho là hắn đang khoác lác.
Hiện tại nàng mới biết được Cổ Thanh Phong không nói đùa càng không có khoác lác.
Hắn thật sự có bản lĩnh này, cũng có năng lực này một cước ngay cả Lý Tử Hoành chân nhân tu luyện mấy chục năm bậc này đều không chịu nổi, mười hai viện tịch tính là gì hắn thậm chí... thậm chí dám công nhiên cùng tất cả trưởng lão Phái Vân Hà khiêu chiến.
Trời ạ!
Hắn rốt cuộc là ai?
Vấn đề này Âu Dương Dạ từ khi bắt đầu gặp Cổ Thanh Phong liền không có hiểu rõ, ngày này giờ này chẳng những không hiểu rõ ngược lại càng thêm nghi hoặc càng thêm hiếu kì, mà điều nàng không nghĩ ra nhất là, không biết vì cái gì thời điểm Cổ Thanh Phong xuất thủ vô tình toát ra khí thế lạnh lùng khiến nàng có cảm giác đặc biệt.
Loại cảm giác này giống như đã từng quen biết.
Rất lạ lẫm nhưng rất quen thuộc.
Vì cái gì lạ lẫm vì cái gì quen thuộc.
Âu Dương Dạ không biết.
Nàng luôn cảm thấy đã gặp ở đâu đó.
Rất mơ hồ, cũng rất liêu phiêu.
Bên trong sân tập luyện Quảng Nguyên, Phi Tuyết cùng các vị trưởng lão khác đều đang giận dữ mắng mỏ hành vi của Hỏa Đức, nói Hỏa Đức cậy già lên mặt ỷ vào thân phận nghị sự đại trưởng lão, hoành hành bá đạo coi thường môn quy, bao che đệ tử còn nói Cổ Thanh Phong kia ngông cuồng thành quen, làm việc không kiêng nể gì, không biết lễ phép quá mức hung tàn.
Nhân Đức trưởng lão không để ý tới bọn họ, mà kiểm tra thương thế của Lý Tử Hoành chỉ là càng kiểm tra sắc mặt của hắn liền càng không tốt.
Mộc Đức trưởng lão hỏi một câu: “Sư huynh, Lý Tử Hoành thương thế như thế nào?”
“Kinh mạch đứt đoạn, đan điền khô héo gân cốt vỡ nát, linh lực đang tiêu tán.”
Khi Nhân Đức trưởng lão nói ra câu nói này xong, sân tập luyện vốn ầm ĩ sân lập tức trở nên giống như chết lặng.
Kinh mạch đứt đoạn, gân cốt vỡ nát đan điền khô héo, ngay linh lực cũng đang tại tiêu tán?
Đây là bị phế rồi a!
Mấy bàn tay của Cổ Thanh Phong hạ xuống, Lý Tử Hoành cứ như vậy mà bị phế đi? Hắn đã lập qua chân thân có thể xưng thoát ly huyết nhục, thân thể dù là da hay là gân cốt thậm chí lục phủ ngũ tạng đều cực kỳ cường hãn, sao bị Cổ Thanh Phong đánh xuống mấy cái tát cứ như vậy liền bị phế?
“Kia Cổ Thanh Phong thực sự quá hung tàn thủ đoạn tàn nhẫn, có thể so với ma đồ đáng chém!”
“Lý Tử Hoành là người của Lý gia, hắn bị Cổ Thanh Phong đánh thành bộ dạng này chúng ta biết giải thích như thế nào với Lý gia?”
Nhân Đức trưởng lão ngưng lông mày thật sâu đi vào trầm tư.
Hắn trầm tư, cũng không phải bởi vì Lý Tử Hoành bị phế, nói thật những hành vi bình thường của Lý Tử Hoành ở Phái Vân Hà, hắn sớm đã thấy ngứa mắt chỉ ngại Lý Tử Hoành là người của Kim Đức trưởng lão hắn cũng đành mắt nhắm mắt mở.
Bây giờ Lý Tử Hoành bị phế thì phế đi, loại người nhờ quan hệ mà sống tại Phái Vân Hà hắn không thèm quan tâm.
Về phần như thế nào hướng Lý gia giải thích?
Đường đường Phái Vân Hà còn cần hướng Lý gia giải thích sao?
Đáp án là khẳng định, không cần.
Phái Vân Hà mặc dù không thể so với năm đó, nhưng còn không đến mức sợ một cái gia tộc dù là Lý gia là đại gia tộc Thanh Dương địa giới, Phái Vân Hà cũng không sợ.
Điều duy nhất hắn nghi ngờ là, hắn không nghĩ ra thân thể Cổ Thanh Phong làm sao lại mạnh mẽ như vậy, còn có vị sư đệ Hỏa Đức kia của mình hai người này có quan hệ như thế nào? Nghĩ đi nghĩ lại, Nhân Đức trưởng lão giống như ý thức được cái gì kêu một tiếng Âu Dương tiểu nha đầu, mang theo nàng liền rời đi.
...
Phía sau núi, vườn Linh Ẩn.
Cổ Thanh Phong sau khi trở về liền nằm ngửa trên ghế xích đu uống tiểu tửu nhi, còn Hỏa Đức bên cạnh không có tâm tình uống rượu từ lúc trở lại vườn, hắn bắt đầu quở trách.
“Cổ tiểu tử a Cổ tiểu tử, ngươi để lão tử nói ngươi thế nào mới được đây.”
“Lão tử ở bên ngoài bận rộn, nhưng ngày hôm nay mí mắt phải cứ chớp hoài, lão tử mới đầu không có để tâm về sau nghĩ, ngày hôm nay là thời gian tranh đoạt tịch, mà tính tình kia của tiểu tử ngươi vừa lên không chừng lại gây ra chuyện lớn gì.”
“Lão tử trên đường đi đều nơm nớp lo sợ a, liền sợ tiểu tử ngươi làm loạn.”
Hỏa Đức cảm thán nói: “May lão tử lần này tới nhanh, nếu không Phái Vân Hà chúng ta liền bị tiểu tử ngươi tiêu diệt! Khốn nạn... xém chút, giờ nhớ lại lão tử đều có chút sợ hãi!”
“Được rồi, ngươi cần thiết nói khoa trương như vậy không?” Cổ Thanh Phong rất khinh bỉ, uống một ngụm tiểu tửu nhi nói: “Ngươi cho rằng ta nhàn nhã không có việc gì đi diệt Phái Vân Hà các ngươi làm cái gì!”
“Ngươi nói ngược lại nhẹ nhàng như lông hồng, lão tử còn không biết tiểu tử ngươi là ai sao?” Hỏa Đức trừng mắt khiển trách quát mắng: “Tiểu tử ngươi từ trước đến nay đều hoành hành không sợ, vô pháp vô thiên chưa hề cũng không biết nhường nhịn bao giờ, một khi có người trêu chọc ngươi, tiểu tử ngươi lần nào chả phải chém giết máu chảy thành sông? Tới một tên ngươi giết một tên, đến hai ngươi giết hai, đến bao nhiêu tiểu tử ngươi giết ngần đó, giết đỏ cả mắt tiểu tử ngươi liền người thân không nhận, đại khai sát giới.”
“Xéo đi! Từ trong miệng ngươi nói ra ta làm sao lại biến thành ma vương sát nhân rồi!” Cổ Thanh Phong lại móc ra mấy quả yêu lá đỏ bắt đầu ăn nói: “Vả lại nói, đại gia tính tình đã sớm sửa, không nóng nảy như trước đã sớm bỏ đồ đao xuống.”
Lời còn chưa dứt, Hỏa Đức liền cười ha hả dường như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên thế giới cười rất chi là khoa trương.
“Cổ tiểu tử, lúc ngươi nói lời này đỏ mặt không? Ngươi không xấu hổ, lão tử đều thay ngươi cảm thấy đỏ mặt, tính tình của ngươi còn biết nhịn sao? Ngươi bỏ xuống đồ đao? Lão tử tình nguyện tin tưởng Ma Tổ Si Vưu bỏ xuống đồ đao, cũng không tin ngươi!”
“Tính tình của ngươi mà như vậy? Ngươi biết nhịn còn đem mười hai viện tịch Phái Vân Hà chúng ta đánh thành như thế? Ngươi biết nhịn còn đem Lý Tử Hoành cho đánh tàn phế? Nếu như không phải lão tử tới kịp thời, những trưởng lão trên đài kia có một tính một đến cuối cùng kiểu gì khẳng định cũng bị tiểu tử thối ngươi làm thịt rồi!”
Hỏa Đức nói tuyệt không khoa trương, chính như lời hắn nói hắn chứng kiến Cổ Thanh Phong lớn lên, hiểu rất rõ tính khí Cổ Thanh Phong, tiểu tử này có lẽ sẽ không chủ động giết người nhưng ngươi tuyệt đối đừng làm hắn bực, một khi bực hắn liền đại khai sát giới, ai đến cũng không được Thiên Vương lão tử hạ phàm đều được, vẫn giết không tha.
Chính vì hắn hiểu rõ Cổ Thanh Phong, cho nên mới vô cùng lo lắng gấp gáp trở về.
Thấy Cổ Thanh Phong ở đó tự mình uống rượu, Hỏa Đức đang muốn tiếp tục lại bị ngắt lời.
“Ta nói Hỏa Đức, ý ý tứ tứ là được rồi, cứ mãi không dứt đúng không đại gia giúp ngươi làm việc, ngươi còn chê cái này chê cái kia nếu không ngươi mời cao nhân khác.”
Cổ Thanh Phong một câu vừa xuống, Hỏa Đức lập tức hạ mình vẻ mặt cầu xin nói: “Đưng thế, tổ tông a... lão tử không có ý gì, chính là bất mãn mà lại việc chúng ta làm, giết người không giải quyết được vấn đề ngươi thống khoái giết xong, đến lúc đó phủi cái mông bỏ đi bảo lão tử làm sao bây giờ?”
“Ngươi nếu như về sau lưu lại Phái Vân Hà, không cần nói ngươi muốn giết ai liền giết người đó, nhưng mấu chốt là tiểu tử ngươi nhất định sẽ không lưu lại, chuyện này một khi thành tiểu tử ngươi khẳng định sẽ đi, thời điểm ngươi ở những người khác không dám, ngươi đi rồi Phái Vân Hà chẳng phải xong đời sao?”
Thấy Hỏa Đức lại lải nhải nói không xong, Cổ Thanh Phong nghe đau cả đầu khua tay nói: “Được rồi, biết rồi về sau người ta coi như cưỡi trên đầu đi tè đi ị, ta cũng luôn mặt tươi cười đón lấy, được chưa?”
“Tổ tông, lão tử không phải ý này...”
“Đi sang một bên đi!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôn Thượng
Chương 69: Trách Móc
Chương 69: Trách Móc