Trần Thanh Đế nằm ở trên giường bệnh, thở dài một tiếng, trong hai tròng mắt lại lóe ra tinh mang.
- Vô duyên vô cớ hôn mê? Kề cận cái chết? Hẳn phải chết không thể nghi ngờ?
Trần Thanh Đế cau mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Cái này mỗi một chỗ đều tràn đầy rất nhiều điểm đáng ngờ, xem ra là có người muốn bạn thân này chết a. Ân, hiện tại hẳn là ta rồi.
Vốn là Trần Thanh Đế đã chết rồi, nhưng mà, Trần Thanh Đế bị Đan Kiếp oanh kích thành bụi phấn ở thời điểm này xuyên việt, Trần Thanh Đế sống lại. Kể từ đó, người muốn để cho Trần Thanh Đế chết, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Trần Thanh Đế cũng không thể nói có người muốn hắn chết, các ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta không phải là Trần Thanh Đế kia, ta là xuyên việt đến. Nếu nói như thế đi ra ngoài, còn không bị coi trở thành tên điên, bệnh tâm thần rồi xử lý mới lạ.
Cho dù Trần Thanh Đế muốn nói, cũng không biết người muốn cho hắn chết là ai.
Địch nhân ở trong tối, mình ở ngoài sáng, Trần Thanh Đế rất không thích loại cảm giác này, cho nên hắn muốn bắt được hung thủ. Vì Trần Thanh Đế báo thù cũng tốt, vì mình có thể sống sót cũng thế, thủ phạm ở phía sau màn, Trần Thanh Đế là tuyệt đối không buông tha.
- Ở trong trí nhớ bạn thân này, Nhị đệ Trần Phong Nhiên khắp nơi che chở, dùng bạn thân này như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhưng vì cái gì nhìn thấy ta tỉnh lại, ở chỗ sâu trong con ngươi hắn lại có phản ứng như vậy? Có lẽ nên cao hứng mới đúng. Chẳng lẽ. . .
Mày Trần Thanh Đế nhíu lại chặc hơn, biến thành một chữ nhất.
Kế tiếp, sự tình mỹ nữ y tá tự leo lên giường, còn xuất hiện qua mấy lần, bất quá đều bị Trần Thanh Đế dùng thủ đoạn bạo lực đạp trở về. Châm chọc nhất chính là, trong rất nhiều nữ y tá bò giường mạnh nhất, khó chơi nhất, dĩ nhiên là người ở sau lưng mắng Trần Thanh Đế hung nhất kia.
Cuối cùng, ở bên trong nữ y tá, truyền lưu lấy một tin đồn, Trần đại thiếu, phương diện kia không được. Bằng không thì, dùng phong cách của Trần đại thiếu, sao sẽ như thế?
Tin tức này vừa ra, lập tức để cho rất nhiều nữ y tá nhẹ nhàng thở ra, mừng rỡ vạn phần. Trần đại thiếu cái kia không được, rất nhiều thiếu nữ sẽ không bị tai họa nữa.
Đương nhiên, những nữ y tá muốn kiếm tiền từ trên người Trần đại thiếu kia, cũng rất là thất vọng.
Trần Thanh Đế bị chủ nhân thân xác này hành hạ, thật sự là chịu không được rồi, ở dưới hắn mãnh liệt yêu cầu xuất viện, người nhà mới miễn cưỡng đồng ý. Bất quá, tới đón hắn ra viện chỉ có Nhị đệ, Trần Phong Nhiên, Cổ Thiên Cầm lại không có trình diện.
- Đại ca, vốn mẹ muốn tới, bất quá mẹ ở công ty đột nhiên có việc, cho nên...
Trần Phong Nhiên liên tục mở miệng an ủi, hắn không có dám nói cho Trần Thanh Đế biết, công ty không có việc, mà là phụ thân hắn ngăn cản không cho đến.
- A, ta đã biết, chúng ta đi thôi.
Trần Thanh Đế bất đắc dĩ cười khổ.
Trần gia đại thiếu ra viện, chỉ có Nhị thiếu gia một người tới đón, như thế nào cũng không thể nói nổi, bất quá, Trần Thanh Đế cũng có thể lý giải. Vốn nguyên nhân cùng phương thức bị đưa vào bệnh viện cấp cứu đã đủ mất mặt rồi, nếu Trần gia lại gióng trống khua chiêng tới đón ra viện, chẳng lẽ ngại người ném đá còn chưa đủ sao.
- Đại ca, em có đem chiến xa của anh tới, hắc hắc, anh tới lái đi?
Trần Phong Nhiên lộ ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, đi tới trước một chiếc xe thể thao xa hoa, bay lên cửa xe.
Audi CCXR là chiến xa của Trần Thanh Đế, thằng này đam mê đua xe. Audi CCXR vẻn vẹn chỉ có ba chiếc trên thế giới, giá trị gần 5000 vạn, Trần Thanh Đế là một trong ba người trên thế giới có được.
Lúc trước thời gian Trần Thanh Đế cân nhắc mua chiếc xe này, so với người bình thường cân nhắc mua ô tô đồ chơi cho hài tử mình đùa còn ngắn hơn, hình như là một tiếng thì phải.
Chiếc xe này cũng là chiến tích buồn thiu, thay Trần Thanh Đế thua không ít tiền.
- Y nguyên giống như trước, lấy lòng ta, nịnh nọt ta, che chở ta, chẳng lẽ là ta nhìn lầm rồi?
Trần Thanh Đế thu hồi ánh mắt từ trên khuôn mặt tươi cười của Trần Phong Nhiên, ngồi vào tay lái.
- Ông!
Trần Thanh Đế căn cứ kỹ năng điều khiển trong trí nhớ, rất nhanh khởi động xe. Audi CCXR màu ngân sắc như là một đầu sư tử gào thét, lưu lại một đạo tàn ảnh, liền xông ra ngoài.
Căn cứ trí nhớ trong óc, Trần Thanh Đế rất nhanh lái xe đi tới chỗ ở của mình.
Giang Sơn ngự viên, là một địa phương coi như là ngươi có tiền cũng không nhất định có thể vào ở. Có câu nói rất hay, xuất nhập cánh cửa Giang Sơn ngự viên này, là người ảnh hưởng cả thành thị.
Do đó có thể thấy được, cánh cửa Giang Sơn ngự viên đến cùng cao bao nhiêu.
Trần Thanh Đế trực tiếp lái xe vào Giang Sơn ngự viên, một tòa biệt thự đã không cách nào dùng tiền tài cân nhắc xuất hiện trước mắt, sau khi dừng lại liền xuống xe. Cảm giác lái xe lại để cho hắn nhịn không được nội tâm bành trướng. Trách không được tên kia ưa thích đua xe như vậy, cảm giác thật đúng là không tệ.
- Đại thiếu gia tốt, Nhị thiếu gia tốt!
Vừa xuống xe, tất cả người làm trong sân đều dừng tay lại, ngay ngắn khom người vấn an.
- Ân!
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng thở dài không thôi. Bạn thân này thật đúng là có đủ tiếng xấu, ngay cả người hầu cũng đều là bác gái. Bất quá, dùng tính cách của ngươi, ai dám dùng nữ hầu tuổi trẻ a.
Nửa năm trước, thằng này đột nhiên thú tính đại phát, muốn cưỡng ép chiếm đoạt một cố gái giúp việc tuổi trẻ xinh đẹp. Khá tốt cố gái giúp việc kia có học chút võ thuật, thể cốt thằng này cũng bị lấy hết không sai biệt lắm, nên mới không có gây thành thảm hoạ.
Từ đó về sau, giúp việc toàn bộ đổi thành phụ nữ trung niên.
Rống rống!
Lúc này, một hồi thú rống lộn xộn đột nhiên vang lên, lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, tìm theo tiếng nhìn lại, thình lình phát hiện, trong sân biệt thự có một loạt lồng sắt. Trong lồng sắt, phân biệt giam giữ chó ngao Tây Tạng, Beat, Caucasus, Rothschild..