Trần Thanh Đế quyết đoán lựa chọn văn nghệ hệ.
Trần Thanh Đế đến đại học, là thể nghiệm sinh hoạt, còn có nữa là, kiếp trước đem tất cả tinh lực đặt ở luyện đan, luyện khí,… thật đúng là không có yêu qua ai, chỉ có trao đổi thể xác mà thôi, cái này tất nhiên là những nữ nhân kia tự nguyện dâng hiến.
Hôm nay trọng sinh đô thị, không hảo hảo tung hoành hoa đô một chút, thật sự là xin lỗi lần xuyên việt này.
- Đại ca, văn nghệ hệ thì ở phía trước, ngươi đi báo danh, ta đi toilet thoáng một phát, sau đó cũng đi tài chính quản lý hệ trình diện.
Đã xác nhận Trần Thanh Đế không có trở thành đệ tử của Mã Quan Thiên, Trần Phong Nhiên cũng không có tất yếu lưu lại, còn có sự tình khác chờ hắn đi xử lý.
Nhìn Trần Phong Nhiên ly khai, Trần đại thiếu nhún vai, hướng văn nghệ hệ đi đến.
- Ân?
Hơn 10 phút sau, Trần Thanh Đế đi tới bên một hồ sen nhân tạo, đột nhiên ngừng lại, hai con ngươi đặt ở trên mặt nước hồ sen:
- Trong hồ sen này vậy mà... thậm chí có linh khí tồn tại, chẳng lẽ... chẳng lẽ trong hồ sen, có đồ vật ẩn chứa linh khí?
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế rất nhanh tiến lên, đi dạo xung quanh hồ sen. Dùng trình độ mẫn cảm đối với linh khí của Trần Thanh Đế, rất nhanh, hắn liền phát hiện nơi phát ra linh khí trong hồ sen.
- Linh khí là từ nơi này phát ra.
Trần Thanh Đế nhìn một mảnh hoa sen nở rộ cách bờ năm mét, lại nhìn đám người chung quanh, thầm nghĩ trong lòng:
- Mẹ nó, mặc kệ, đi xuống xem một chút nói sau.
Linh khí, là đồ vật Trần Thanh Đế không cách nào kháng cự nhất. Bây giờ ở bên trong hồ sen phát hiện có linh khí, cho dù là trời nắng bạch nhật, khắp nơi đều là học sinh, hắn cũng sẽ không chút do dự nhảy xuống, xem đến tột cùng là cái gì.
- Phù phù!
Bọt nước văng khắp nơi, Trần Thanh Đế quyết đoán nhảy vào hồ sen.
- Oa kháo... Có người nhảy sông tự vận, dựa vào, dựa vào, ngày đầu tiên khai giảng dĩ nhiên có người nghĩ quẩn.
Rất nhanh, đã có người phát hiện Trần Thanh Đế 'nhảy sông tự vận'.
- Là ai a, sao lại dại dột như thế chứ? Hơn nữa, cho dù muốn nhảy sông tự vận, cũng đừng nhảy ở chỗ này a, nước ở bên trong hồ sen, ngay cả đùi cũng chưa tới, chìm không chết người đâu.
- A, nhanh cứu người.
Lúc này một nữ sinh nhát gan phát ra kinh hô.
- Cứu người nào? Nước cạn như vậy, làm sao có thể chết đuối người. Dùng ta xem, đây là thời tiết quá nóng, người học sinh kia muốn nhảy xuống tắm a.
- Ta cũng thấy vậy, bất quá, lá gan của hắn thật đúng là khá lớn. Trường học có quy định, không được tắm rửa ở bên trong hồ sen, nếu không sẽ bị phạt, hắn đây là chán sống.
- Oa ha ha, tốt, trời nóng như vậy, tắm rửa ở bên trong hồ sen, thật sự là một lựa chọn không tệ. Bất quá, ta chịu không nỗi trách phạt của trường học.
- Không đúng, hắn nhảy xuống một phút đồng hồ rồi, như thế nào... như thế nào còn không có lên? Không biết... sẽ không phải thật sự muốn tự sát chứ?
- Còn đứng đó làm gì, tranh thủ thời gian cứu người a.
Phốc!
Phốc!
Phốc!
Một đám đệ tử ngay ngắn nhảy xuống hồ sen, chuẩn bị cứu người.
Cùng lúc đó, trong toilet của Trung Y học viện, Trần Phong Nhiên nhìn xem bốn phía không người, móc ra một cái điện thoại, rất nhanh bấm một dãy số, thấp giọng nói:
- Bắt đầu hành động, nhớ kỹ, đừng tổn thương nàng.
Nói xong, Trần Phong Nhiên liền cúp điện thoại, hơn nữa còn tháo cả sim, bẻ gãy ném vào trong bồn cầu, sau đó dội nước trôi đi.
Giáo khu Cao trung của Trung Y học viện, trên sân thượng lầu dạy học cấp ba. Trần Hương Hương ôm Tiểu Hắc ngồi ở dưới mặt trời, nhìn một ly nước đá trước mặt, hai mắt nhìn về phía trước xuất thần, không biết nàng suy nghĩ cái gì.
Trần gia là đại cổ đông của Trung Y học viện, có được 51% cổ phần, Trần Chấn Hoa đối với Trần Hương Hương lại phi thường sủng ái, cho nên cái sân thượng này liền trở thành địa bàn tư nhân của Trần Hương Hương. Không được Trần Hương Hương cho phép, những người khác là không được một mình lên đây.
Mà mỗi lần Trần Hương Hương cảm thấy nhàm chán, có tâm sự hoặc là tâm tình không tốt, đều tới đây hít thở không khí, thư giãn một chút.
- Thật nhàm chán a.
Trần Hương Hương thu hồi ánh mắt, cúi đầu vuốt ve Tiểu Hắc thoáng một phát, thầm nghĩ:
- Chị Tĩnh Nhu có lẽ đã xong việc, gọi nàng lên nói chuyện phiếm.
Nghĩ vậy, Trần Hương Hương đặt Tiểu Hắc ở trên mặt bàn, lấy điện thoại từ trong ví ra, gọi điện cho Lâm Tĩnh Nhu. Bất quá, lại không có sóng.
- Như thế nào lại không có tín hiệu chứ?
Điện thoại không có kết nối, Trần Hương Hương nhìn cột sóng điện thoại, kinh ngạc vì một cột sóng cũng không có, quơ quơ điện thoại, còn không có:
- Bình thường đều có tín hiệu, hôm nay lại không có, tức chết ta rồi.