Tỉnh Thượng Tàn Câu là quân sư của Trung Đảo Bắc Can, địa vị có thể nói là phi thường trâu bò, tên thanh niên nam tử kia đương nhiên không dám đắc tội, nhìn Trần Thanh Đế, hỏi:
- Tỉnh Thượng quân sư, vị này chính là. . .
- Ngươi không phải là sống đủ rồi chứ, hỏi nhiều như vậy làm gì?
Tỉnh Thượng Tàn Câu chửi ầm lên:
- Tại đây không có chuyện của ngươi, nên lăn đi đâu thì lăn đi.
- Vâng!
Thanh niên nam tử bị mắng, gật đầu rất nhanh thối lui. Nhưng trong lòng thì rất nghi hoặc khó hiểu: hôm nay Tỉnh Thượng quân sư là làm sao vậy? Như thế nào nổi nóng thế chứ? Rốt cuộc là ai chọc hắn?
Tỉnh Thượng Tàn Câu, trong dĩ vãng tính tình có thể nói là phi thường tốt, trên cơ bản không có phát hỏa qua. Nhưng hôm nay bất đồng, hắn là trúng độc a, mạng nhỏ của mình ở trong tay Trần Thanh Đế, tính tình của hắn có thể tốt sao?
Đổi lại là ngươi trúng độc, khoảng cách độc phát chỉ có một tiếng đồng hồ, tính tình của ngươi có thể tốt sao?
- Lữ Đông tiên sinh, bên trong mời.
Nhìn thấy thanh niên nam tử lui về phía sau, Tỉnh Thượng Tàn Câu quay đầu lại, trên mặt chất đầy dáng tươi cười, vô cùng cung kính nói.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
- Trong sân, tổng cộng có mười hai ám trang, tuy thủ đoạn ẩn nấp vụng về, nhưng người bình thường cũng rất khó phát hiện. Về phần thân thủ, cũng đều coi như miễn cưỡng. Bất quá. . . không đáng để lo.
Trần Thanh Đế vừa mới đi vào biệt thự, thần thức của hắn cũng đã dò xét đã điều tra xong toàn bộ tình huống, cũng phán đoán thực lực đại khái.
Tổng kết một câu, không đáng để lo.
- Lấy chút thực lực ấy, cũng muốn tới giết ta? Thật sự là chê cười.
Trần Thanh Đế vừa đi, trong nội tâm không ngừng cười lạnh.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế cùng Tỉnh Thượng Tàn Câu đi vào biệt thự, thanh niên nam tử bị mắng kia, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Nguyên lai là người Lữ gia đến, hơn nữa, Tỉnh Thượng quân sư đối với người kia cung kính như thế, xem ra hắn ở Lữ gia địa vị không thấp.
Sau khi tiến vào biệt thự, Tỉnh Thượng Tàn Câu mang theo Trần Thanh Đế đi tới lầu ba, đối với một gã thanh niên nam tử nói:
- Trung Đảo thiếu gia ở đâu? Người Lữ gia đến, muốn gặp Trung Đảo thiếu gia.
- Trung Đảo thiếu gia đi đón người, rất nhanh sẽ tới.
Tên thanh niên kia cung kính nói.
- Rất nhanh? Rất nhanh là bao lâu? Có thời gian cụ thể hay không?
Trong lòng Tỉnh Thượng Tàn Câu run lên, con mẹ nó, lão tử chỉ có một tiếng đồng hồ, độc trong cơ thể sẽ triệt để phát tác. Hơn nữa. . . hơn nữa vừa rồi còn phát tác một lần, cái tư vị kia, thật không phải là người có thể chịu được.
Nếu như Trung Đảo thiếu gia không thể ở trong vòng một giờ trở về, lão tử nhất định phải chết.
- Cái này không rõ ràng lắm.
Thanh niên nam tử lắc đầu, ai biết rõ Trung Đảo thiếu gia lúc nào trở lại. Hơn nữa, lần này tiếp người, còn là người rất trọng yếu, nói không chừng phải sáng mai mới có thể về.
- Lữ Đông tiên sinh, ngươi xem cái này. . .
Tỉnh Thượng Tàn Câu trơ mắt nhìn Trần Thanh Đế, trong hai tròng mắt tràn đầy khẩn cầu, hình như là đang nói, có thể trước cho chút giải dược hay không?
- Không vội, chậm rãi chờ là được.
Trần Thanh Đế có chút nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Trung Đảo vậy mà không có mặt, đi đón người rồi. Người có thể làm cho Trung Đảo tự mình đi tiếp, có lẽ không đơn giản. Bất quá, Trung Đảo là mục tiêu ta diệt sát chủ yếu, hắn không có ở đây, hiện tại động thủ cũng không có ý nghĩa gì, còn có thể đánh rắn động cỏ.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế quyết định tạm thời không động thủ, phải chờ tới Trung Đảo Bắc Can đi về, một lần hành động diệt tất cả.
Những người Trung Đảo Bắc Can này không chết, Trần Thanh Đế tâm bất an. Ai biết rõ, lúc nào bọn hắn lại đến một lần phục kích như vậy? Đối với bọn hắn phục kích, Trần Thanh Đế đương nhiên không để vào mắt, nhưng mà, Trần Hương Hương thì sao?
Trần Thanh Đế cũng không thể mỗi thời mỗi khắc đều bảo hộ Trần Hương Hương?
Hơn nữa, người đắc tội Trần Thanh Đế, muốn cho Trần Thanh Đế chết, Trần Thanh Đế một cái cũng sẽ không bỏ qua. Sau khi diệt những người Trung Đảo này, mục tiêu kế tiếp là Lữ Bất Phàm.
Trước khi đua xe, Lữ Bất Phàm thậm chí ngay cả dưới tình huống Lâm Tĩnh Nhu có mặt, cũng muốn tiếp tục giết hắn đi, đã bị Trần Thanh Đế tính vào trong hàng ngũ diệt sát. Lúc này, người Nhật Bản trả thù, Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát xuất hiện, còn phái người hiệp trợ. Không có Lữ Bất Phàm gật đầu, hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát dám một mình làm chủ sao?
Cho nên, Lữ Bất Phàm hẳn phải chết!
Trần Thanh Đế là tuyệt đối sẽ không buông tha Lữ Bất Phàm.
- Cái kia. . . được rồi.
Tỉnh Thượng Tàn Câu vẻ mặt cười khổ cùng bất đắc dĩ, chờ lâu một khắc, khoảng cách độc phát sẽ gần một chút, hắn cũng nhiều một phần nguy hiểm a.
Tỉnh Thượng Tàn Câu hít sâu một hơi, nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Lữ Đông tiên sinh, xin theo ta đến trong phòng Trung Đảo thiếu gia, chờ Trung Đảo thiếu gia trở lại.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, đi theo Tỉnh Thượng Tàn Câu tới lầu ba, vào trong phòng, hắn thầm nghĩ trong lòng:
- Không nghĩ tới lần này, Trung Đảo Bắc Can mang đến nhiều người như vậy. Trước kia chết tám cái, ở bên trong biệt thự này còn có hai mươi hai người. Xem ra Trung Đảo Bắc Can này, thật đúng là rất sợ bị làm thịt a.
Cứ như vậy, qua nửa giờ thời gian. Ở trong nửa giờ này, Tỉnh Thượng Tàn Câu là mồ hôi lạnh chảy ròng, một mực nói một ít gì đó, nhưng Trần Thanh Đế nghe không hiểu.
Bất quá, không cần nghĩ cũng biết, thằng này nhất định là đang nói, Trung Đảo Bắc Can thế nào còn chưa trở về.
- Ân?
Đúng lúc này, Trần Thanh Đế đột nhiên nhíu mày, từ trên ghế salon đứng lên, phát hiện bốn người đi vào trong biệt thự, trong lòng thầm nghĩ:
- Vậy mà đến ba cao thủ thực lực cường hoành, về phần một người khác, không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ là Trung Đảo Bắc Can rồi.
- Trung Đảo Bắc Can đã đến, không muốn chết, thì cẩn thận một chút cho lão tử. Không cần nói nhiều, dựa theo ta nói mà làm là được.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, thanh âm của hắn như là con muỗi kêu nhỏ bé yếu ớt, vang lên bên tai Tỉnh Thượng Tàn Câu.