- Là trời sinh, vài chục năm qua, ta cũng không có cảm thấy cái gì không khỏe.
Lý Nhược Băng hít sâu một hơi, nói ra:
- Mới đầu, người trong nhà đều cho đây là bệnh, bất quá, đi rất nhiều bệnh viện kiểm tra, cũng tra không ra cái gì.
- Vậy cô có phát hiện chuyện kỳ quái gì hay không?
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:
- Không cần vội vả trả lời, nghĩ thông suốt, bất luận cái gì cũng không nên bỏ qua.
- Chuyện kỳ quái?
Tuy Lý Nhược Băng không biết tại sao Trần Thanh Đế hỏi vấn đề như vậy, nhưng nàng vẫn là cẩn thận hồi tưởng lại:
- Cũng không có chuyện kỳ quái gì... A, đúng rồi, kỳ quái duy nhất chính là, ta từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ chưa bao giờ bệnh, dù là cảm sốt cũng không có.
Làm một người bình thường, từ nhỏ đến lớn, ai chưa từng cảm sốt, ho khan,… chứ, nhưng mà, Lý Nhược Băng lại chưa từng có.
- Cô xác định?
Trần Thanh Đế chấn động toàn thân, liền hỏi. Nhìn thấy Lý Nhược Băng gật đầu, Trần đại thiếu càng là kích động không thôi, nhịn không được thầm nghĩ:
- Con mẹ nó, mạng của ca ca ta, sẽ không tốt như vậy, lại nhặt được bảo đi à nha?
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, kích động không thôi nói:
- Nhanh, đưa tay của cô qua đây, ta bắt mạch cho cô một chút, nhìn xem đến cùng là xảy ra chuyện gì.
- Ách... A!
Lý Nhược Băng không biết Trần Thanh Đế muốn làm gì, bất quá, chỉ hơi do dự một chút, hay là đưa tay tới trước mặt Trần đại thiếu.
Chương Đài đang lái xe, nhịn không được thông qua kính chiếu hậu, liếc nhìn Trần Thanh Đế đang bắt mạch cho Lý Nhược Băng, trong nội tâm cả kinh thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ Trần đại thiếu, còn hiểu được y thuật?
- Không biết Trần đại thiếu có thể...
Chương Đài không có tiếp tục nghĩ tiếp, hắn biết rõ bây giờ không phải là thời điểm nghĩ cái này, hắn phải đem toàn bộ tinh lực, đặt ở bên trên lái xe.
Sau một lát, Trần Thanh Đế thu tay về, trầm tư một chút, nhìn Lý Nhược Băng nói:
- Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Ta ở hai tháng trước, vừa đầy mười tám, làm sao vậy?
Lý Nhược Băng khó hiểu, vì cái gì Trần Thanh Đế hỏi nàng bao nhiêu tuổi. Cái này bề ngoài giống như cùng thân thể của nàng, tại sao phải lạnh, không có quan hệ gì a?
- Đã mười tám rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nghĩ nghĩ nói ra:
- Gần hai tháng này, cô có cảm giác đến hay không, thời điểm rạng sáng, toàn thân rất lạnh. Tuy thời gian ngắn ngủi, lại làm cho người khó có thể chịu được?
- Ngươi... Ngươi là làm sao biết được?
Lý Nhược Băng run lên, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn Trần Thanh Đế.
Lý Nhược Băng tinh tường nhớ rõ, từ lúc nàng đầy mười tám tuổi đến bây giờ, chỉ qua hai tháng thời gian. Nhưng mà, mỗi tháng luôn luôn có một đêm như vậy, toàn thân lạnh lợi hại, giống như là tiến vào trong hầm băng.
Cái loại rét lạnh này mang đến thống khổ, coi như là tính cách Lý Nhược Băng vô cùng cứng cỏi, cũng hận không thể lập tức chết đi. Bất quá, khá tốt chính là, thời gian rất ngắn ngủi, chưa đủ một phút đồng hồ.
Kiên trì đi qua, sự tình gì cũng không có, thống khổ biến mất, khôi phục bình thường.
Bất quá, Lý Nhược Băng thật sự không muốn, lại tiếp nhận cái loại thống khổ này, hơn nữa, một tháng này đã qua một nửa, nói không chừng trong đêm ngày nào đó, thống khổ lại hàng lâm.
Từ khi liên tục phát sinh hai lần, mỗi ngày Lý Nhược Băng đều sống chờ đợi thống khổ hàng lâm dày vò.
Lý Nhược Băng sợ hãi ở sâu trong nội tâm.
Chỉ là... làm cho Lý Nhược Băng chấn kinh chính là, tại sao Trần Thanh Đế biết rõ? Chỉ là bắt mạch cho nàng, sẽ biết hết thảy sao? Cái này cũng quá không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng đi à nha?
Phải biết rằng, đây chính là bí mật lớn nhất chôn dấu ở sâu trong nội tâm của Lý Nhược Băng, coi như là ba mẹ của nàng, nàng cũng không dám nói, sợ ba mẹ của nàng vì thế mà lo lắng.
- Ta bắt mạch của cô, cho nên mới biết.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Cô xuất hiện loại tình huống này, cũng là bởi vì thể chất của cô.
- Bởi vì thể chất của ta? Hàn Băng thân thể?
Lý Nhược Băng kinh hô.
- Cô có thể nói là Hàn Băng thân thể, bất quá, ta xưng hô thể chất loại người như cô, là Huyền Âm hàn thể.
Trần Thanh Đế trầm giọng nói ra:
- Thân có Huyền Âm hàn thể, một khi đầy mười tám tuổi, âm hàn chi khí trong cơ thể sẽ bộc phát. Hơn nữa, sau khi bộc phát lần thứ nhất, cứ cách hai mươi tám ngày sẽ lại bị một lần. Hậu quả, cô đã thừa nhận qua.
- Hai mươi tám ngày?
Lý Nhược Băng nhanh tính toán:
- Đúng vậy, lần thứ nhất ta bị là rạng sáng ngày mười chín tháng bảy, lần thứ hai là rạng sáng ngày 17 tháng 8, vừa vặn cách nhau hai mươi tám ngày.
- Vậy lần thứ ba chính là rạng sáng ngày 15 tháng 9...
Sắc mặt Lý Nhược Băng, lập tức trở nên tái nhợt:
- Là... là...
- Đúng vậy, là 12h rạng sáng ngày mai, 13 tháng 10.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra.
Trên mặt Lý Nhược Băng không có chút huyết sắc nào, vừa nghĩ tới chỉ còn có mấy giờ, cái loại thống khổ để cho người muốn chết kia, toàn thân đều cứng lại rồi.
- Ta có thể cho cô ở thời điểm đó, không có bất luận thống khổ gì.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:
- Đương nhiên, nếu như cô tương tin lời của ta.
- Thật sự?
Lý Nhược Băng chấn động toàn thân, nhìn thấy Trần Thanh Đế gật đầu, nàng lại bắt đầu do dự.
Thanh danh của Trần đại thiếu, là một đống bừa bộn không chịu nổi, thời gian âm hàn chi khí trong cơ thể Lý Nhược Băng bộc phát, lại là rạng sáng. Muốn để cho Trần Thanh Đế giúp nàng, như vậy nhất định phải cùng Trần đại thiếu một chỗ.
Lý Nhược Băng có chút sợ.
- Ta... đêm nay đến... đến nhà của ngươi.
Vài giây đồng hồ sau, Lý Nhược Băng quyết định nói.