Ban đầu là Băng Sơn Nữ Thần, Lý Nhược Băng lôi kéo Trần Thanh Đế chạy, hiện tại đã khiến cho rất nhiều nam sinh cừu hận Trần đại thiếu, hắn trái lại lôi kéo Lý Nhược Băng chạy trốn.
Trần Thanh Đế không kéo còn không sao, hắn kéo càng hung hăng kích thích những nam sinh kia. Nguyên một đám đột nhiên nổi giận, như đánh cho máu gà đồng dạng, hỉ mũi trừng mắt.
Có cầm nhánh cây, có cầm cán chổi,… mặc kệ cầm là cái gì, nhưng tất cả đều không có tay không, la lối om sòm truy kích Trần đại thiếu.
- Con mẹ nó, nguyên một đám tinh trùng lên não sao? Mịa!
Trần Thanh Đế cho tới bây giờ không có nghĩ qua, mình sẽ có một ngày chật vật như thế. Hơn nữa, vẫn là bị một đám hộ hoa đệ tử không có vũ lực gì 'đuổi giết' .
Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, đuổi giết thì đuổi giết, nhưng mà, các ngươi có thể chuyên nghiệp một chút hay không? Không nói cho các ngươi đầu thương, súng pháo, lựu đạn, nhưng ít nhất cũng phải cầm đao, hoặc là ống tuýp, côn gỗ… chứ?
Các ngươi nguyên một đám chỉ cầm nhánh cấy, cán chổi,… đi “diệt sát” ta? Càng quá phận chính là, còn nắm lên lá cây, muốn nện ca ca ta hay sao?
- Trần đại thiếu?
Đi tới cửa trường học, Chương Đài đứng ở bên cạnh xe chờ đợi Trần Thanh Đế, chấn động toàn thân:
- Trần đại thiếu... Các ngươi... Các ngươi làm sao vậy?
- Nhanh lái xe.
Trần Thanh Đế liên tục mở cửa xe, kéo Lý Nhược Băng chui vào. Chương Đài cũng mặc kệ đã phát sinh chuyện gì, tiến vào ghế điều khiển, khởi động xe, nương theo một tiếng động cơ gào thét, nhanh chóng chạy khỏi Trung Y Học Viện.
- Băng Sơn Nữ Thần, nữ thần của ta, thật sự... thật sự đi theo người nam nhân kia rồi, lên xe của người nam nhân kia.
- Nữ Thần a, cho dù nàng muốn lựa chọn vương tử, cũng nên chọn một người tốt một chút chứ. Tại sao phải chọn một tên đi Passat? Vì cái gì a?
- Quá không có thiên lý rồi, nếu như là thể thao hào hoa, ta sẽ nhận mệnh, tại sao là Passat? Coi như là nàng ưa thích Passat, cũng nên lựa chọn style mới được chứ.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế cùng Lý Nhược Băng tiến vào 'Passat' màu trắng nghênh ngang rời đi, những nam sinh đuổi theo ra kia, vứt bỏ nhánh cây, lá cây… trong tay, bi thương gào thét lên.
Thậm chí, có trực tiếp quỳ xuống khóc.
- Các ngươi đến cùng có biết xe hay không? Đây không phải là Passat, mà được các thiếu gia gọi là, ít xuất hiện xa hoa, BMW.
Xem ra tại đây một đám nam sinh bên trong, vẫn có người chính thức hiểu xe, có thể phân chia ra, huy đằng cùng Passat đấy. Bất quá, hắn kế tiếp, tựu...
- Con mẹ nó, vậy mà thực sự có ngốc bức mua BMW... Nữ Thần a, tại sao nàng lại bị một ngốc bức cua mất chứ.
...
- Quá điên cuồng rồi, con mẹ nó, lão tử cho tới bây giờ còn không nghĩ tới, có một ngày sẽ bị một đám đệ tử đuổi giết.
Trong xe, Trần Thanh Đế hít sâu một hơi:
- Thực mạo hiểm, bất quá, bọn hắn cũng quá... quá không có để ca ca ta vào mắt rồi, vậy mà tay cầm lá cây truy sát ta.
- Phốc!
Lý Nhược Băng nhìn vẻ mặt chật vật của Trần Thanh Đế, thật sự là nhịn không được, cười ra tiếng:
- A... Thực xin lỗi, ta... ta nhịn không được.
- Cô còn cười được, cô như thế nào không sớm nói cho ta biết, lực ảnh hưởng của cô lớn như vậy?
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt:
- Nếu sớm biết như vậy như, ca ca ta ở cửa trường học chờ cô rồi.
- Ách?
Lý Nhược Băng lập tức ngây ngẩn cả người.
Người nào không biết nàng là hoa khôi của khoa Văn Nghệ, lực ảnh hưởng trong trường học có thể nhỏ sao? Tuy trước kia Trần đại thiếu chưa từng tới trường học, nhưng, ngươi sẽ không ngay cả điểm ấy cũng không biết chứ?
Dùng thông minh của Chương Đài, đã đại khái đoán ra chuyện gì xảy ra, trong nội tâm cũng cố nén cười. Không nghĩ tới, Trần đại thiếu ngưu bức hò hét, đệ nhất hoàn khố, vậy mà cũng gặp được loại sự tình này.
- Chương Đài, cậu muốn ở lại chỗ này, hay là trở về?
Xe chạy đến trong sân biệt thự, Trần Thanh Đế nhàn nhạt hỏi.
- Tôi... Tôi muốn trở về.
Chương Đài nói ra.
- Ân, chờ ta một chút.
Nói xong, Trần Thanh Đế xuống xe, đi đến phòng của mình. Rất nhanh, hắn liền cầm một vạn đi ra.
Cái đồ chơi tiền mặt này, Trần Thanh Đế có thể tìm ra một vạn, đã phi thường không tệ rồi.
Trần Thanh Đế đem một vạn ném ở trên ghế phụ, nói:
- Chương Đài, cầm tiền này, xe cậu cũng lái đi, nhớ rõ buổi sáng ngày mai tới đón chúng ta.
- Trần đại thiếu, tiền này tôi không thể nhận.
Chương Đài vội vàng xuống xe, muốn trả tiền lại cho Trần Thanh Đế, lại bị Trần đại thiếu ngăn trở.
- Cho ngươi thì cầm đi, không cầm thì cút ngay cho nước nó trong.
Trần Thanh Đế lạnh giọng nói:
- Ngươi đã lựa chọn lăn lộn cùng ta, ta bảo ngươi làm, thì ngươi đi làm, ta đưa cho ngươi, thì ngươi phải cầm.
- Cảm ơn, cám ơn đại thiếu.
Chương Đài cảm kích nói.
- Ân, trời không còn sớm, cậu mau trở về đi thôi.
Nói xong, ánh mắt Trần Thanh Đế rơi vào trên người Lý Nhược Băng y nguyên thành thật, ngồi ở sau xe, thản nhiên nói:
- Lý Nhược Băng, cô còn không xuống xe?
- Ta... a!
Lý Nhược Băng hít sâu một hơi, mở cửa xe đi xuống. Rất hiển nhiên, nàng vẫn có một ít sợ hãi, sợ Trần đại thiếu đối với nàng làm thứ gì đó.
Nhìn Chương Đài lái xe rời đi, Trần Thanh Đế cũng không có bất kỳ dừng lại, quay người đi đến trong biệt thự. Trong nội tâm Lý Nhược Băng tâm thần bất định, rất là khẩn trương theo ở phía sau.
Một màn này lọt vào trong mắt đám thủ vệ, nhất là từ Lý Nhược Băng biểu hiện tâm thần bất định, khẩn trương mà xem, những thủ vệ kia đều vô ý thức cho rằng, Lý Nhược Băng là bị buộc, cũng không tình nguyện.