Nương theo một tiếng vang thật lớn, Trần Phong Nhiên hung hăng càn quấy, mặt mũi tràn đầy khinh thường, giống như diều đứt dây, bay ngược mà ra, hung hăng ngã trên mặt đất.
Nghe được tiếng vang, con mắt Trần Hương Hương, Lâm Tĩnh Nhu cùng với Viên Cầu càng đóng chặc hơn.
Rất hiển nhiên, bọn hắn đều cho rằng là Trần Thanh Đế bị đánh bay.
- Phốc!
Trần Phong Nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vẻn vẹn một cái đối mặt, đã bị trọng thương, nằm trên mặt đất, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
- Ngươi như thế nào mạnh như vậy? Không có khả năng, ngươi không có khả năng mạnh như vậy. Không có khả năng. . .
Trần Phong Nhiên điên cuồng đong đưa đầu của mình, thật sự là không cách nào tiếp nhận kết quả, mình lại bị Trần Thanh Đế đánh trọng thương.
Mình trọng thương, Trần đại thiếu ngay cả đánh rắm cũng không có.
Cái này. . . Điều này sao có thể? Lão tử là Tu Chân giả cường hãn a, nhiều cảnh quan cầm súng như vậy, đều không có kịp xạ kích, đã bị hắn đơn giản diệt sát rồi.
Những thủ vệ bên ngoài biệt thự kia, mỗi một người đều là thực lực không kém, cũng không phải đối thủ của lão tử. Nhưng mà, cái phế vật Trần Thanh Đế này, như thế nào có thể mạnh như vậy?
- Ách?
Nghe được thanh âm không thể tin được của Trần Phong Nhiên, bọn người Viên Cầu ngay ngắn mở hai mắt ra, chứng kiến Trần Phong Nhiên bị đánh bay, lập tức nguyên một đám vô cùng hưng phấn.
- Oa kháo, dựa vào, Trần đại thiếu, ngươi quá ngưu bức, quá uy vũ rồi.
Viên Cầu ôm Tiểu Hắc, chấn động toàn thân, gào thét gọi bậy.
Ở thời khắc này, Viên đại thiếu giống như miệng không có đau, như thùng rỗng kêu to.
Nhanh chóng vọt tới bên người Trần Thanh Đế, ánh mắt rơi vào trên người Trần Phong Nhiên ở đối diện, trọng thương ngã xuống đất nói.
- Con mẹ nó, Trần Phong Nhiên, mới vừa rồi không phải ngươi rất ngưu bức, rất hung hăng càn quấy sao?
Viên Cầu ngưu bức hò hét, rất là hung hăng càn quấy chửi ầm lên nói:
- Như thế nào, hiện tại tàn tật rồi hả? Không được rồi sao? Hung hăng càn quấy không đứng dậy rồi hả? Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, nếu không phải lão tử chửi, mắng ngươi, cũng sẽ như mắng chửi Trần đại thiếu, thì hôm nay lão tử phải mắng chết ngươi.
Trần Phong Nhiên cùng Trần Thanh Đế là anh em ruột, ngươi bảo Viên đại thiếu mắng như thế nào?
Vô luận Viên Cầu mắng cái gì, mắng như thế nào, cũng không khác gì mắng Trần đại thiếu.
- Trần đại thiếu, ca ca ta không biết mắng hắn cái gì, cũng lười phí nước miếng, ngươi trực tiếp một đao giết hắn đi.
Viên Cầu tự mình biết mình có bao nhiêu cân lượng, rất là sáng suốt nói.
Dù hiện tại Trần Phong Nhiên đã trọng thương, cũng không phải Viên đại thiếu hắn có thể đối phó.
Viên đại thiếu cũng không muốn dùng tánh mạng của mình, đi chứng minh hắn không phải là đối thủ của Trần Phong Nhiên.
- Giết ta?
Trần Phong Nhiên chấn động toàn thân, hắn biết rõ, nếu như Trần Thanh Đế muốn giết, dùng trạng thái hiện tại của hắn, căn bản là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Chạy trốn?
Đây chẳng qua là tồn tại ở trong ảo tưởng, là một loại hy vọng xa vời.
- Trần Thanh Đế, ngươi có gan giết ta đi, sư phụ của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Trần Phong Nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi, lành lạnh cuồng tiếu:
- Thực lực của ngươi mạnh hơn ta, nhưng so với sư phụ ta lại kém xa, chênh lệch quá nhiều. Ngươi so sánh với sư phụ ta, cái kia chính là cặn bã.
- Một gã Tà Tu khác là sư phụ của Trần Phong Nhiên!
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong hai tròng mắt, hiện lên một đạo hàn mang, thầm nghĩ trong lòng:
- Trần Phong Nhiên đã tu luyện đến Luyện Khí tầng hai đỉnh phong, tu vi sư phụ của hắn, tất nhiên so với hắn cường hãn hơn nhiều.
- Bất quá…
Sát cơ trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế càng đậm hơn:
- Mặc kệ tu vi của sư phụ hắn như thế nào, tuyệt đối không thể lưu, còn phải nhanh một chút chém giết.
Tà Tu, giai đoạn trước tu vi tăng lên, đây chính là rất nhanh. Kéo thời gian càng lâu, đối với Trần Thanh Đế mà nói, lại càng bất lợi, uy hiếp cũng càng lớn.
Phải nhanh chóng chém giết sư phụ của Trần Phong Nhiên.
- Ta khuyên ngươi, tốt nhất hiện tại để ta đi, nếu không, ngươi sẽ sống không bằng chết.
Trần Phong Nhiên chỉ vào Viên Cầu, Lâm Tĩnh Nhu cùng với Trần Hương Hương, diện mục dữ tợn nói:
- Đến lúc đó, sư phụ ta không chỉ không bỏ qua ngươi, Viên mập mạp cũng sẽ chết. Mà ngay cả Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương, cũng khó thoát chết, hơn nữa còn bị sư phụ ta cưỡng gian rồi giết chết. Khặc khặc tất cả các nàng đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng để sư phụ ta tăng tu vi.
Oanh!
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn quang, một cước đá vào trên người Trần Phong Nhiên, trực tiếp đá bay hắn, đụng vào trên vách tường.
Cưỡng gian rồi giết chết!
Mấy chữ này, làm cho Trần Thanh Đế vô cùng phẫn nộ.
Sư phụ của Trần Phong Nhiên là Tà Tu, Trần Thanh Đế ở ngay từ đầu, đã không có tính toán buông tha. Hiện tại sư phụ của Trần Phong Nhiên, lại muốn đánh chủ ý với Trần Hương Hương cùng Lâm Tĩnh Nhu, vậy thì càng đáng chết hơn rồi.
Tuyệt đối không thể lưu trên đời này.
- Ha ha, ngươi phẫn nộ rồi sao? Bất quá, hữu dụng sao? Có gan ngươi giết ta đi, khặc khặc. . .
Trần Phong Nhiên liên tục nhổ ra mấy ngụm máu tươi, tàn nhẫn nói:
- Trần Thanh Đế, giết ta đi, ha ha, ngươi tới a, giết ta đi? Sau khi giết ta, ngươi đợi các nàng bị sư phụ ta cưỡng gian rồi giết chết đi.
- Ngươi là đang tìm chết!
Toàn thân Trần Thanh Đế tràn ngập sát khí khổng lồ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phong Nhiên.
- Muốn chết? Ha ha, ngươi dám giết ta sao? Trần Thanh Đế ngươi dám sao?
Trần Phong Nhiên duỗi tay gạt đi máu trên khóe miệng, gian nan từ trên mặt đất bò lên, vẻ mặt hung hăng càn quấy quát.
- Trần đại thiếu, ngươi còn chờ cái gì?