Lúc này điện thoại của Trần Hương Hương vang lên, lấy ra xem xét, quả nhiên là Trần Chấn Hoa gọi tới.
- Cha, con đã về đến nhà rồi. Anh đang ở nhà, đang ở trước mặt con.
Nói xong, Trần Hương Hương đưa điện thoại di động cho Trần Thanh Đế, nói ra:
- Cha bảo anh nghe máy.
Tiếp nhận điện thoại, Trần Thanh Đế bình thản nói:
- Cha, tìm con có chuyện gì không?
- Ít nói nhảm thôi, hiện tại, lập tức, cút ngay tới đây cho ta, nếu không xem lão tử thu thập ngươi như thế nào.
Chỉ nghe đầu điện thoại bên kia, Trần Chấn Hoa một hồi gào thét:
- Bảo Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu đi cùng ngươi.
Cũng không đợi Trần Thanh Đế trả lời, Trần Chấn Hoa trực tiếp cúp điện thoại.
Khiến cho Trần Thanh Đế như lọt vào trong sương mù.
Choáng nha, trong lòng ngươi khó chịu, tìm ta trút giận làm cái gì? Nhi tử là nơi lão tử trút giận sao?
Khục khục... Xem ra là đúng rồi.
- Hương Hương, anh đi quân khu đại viện.
Trả điện thoại di động lại cho Trần Hương Hương, Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Em cùng Lâm Tĩnh Nhu tiếp tục chơi đi.
Lữ gia giao chiến cùng Trần gia, cho dù cho Lữ gia một trăm cái lá gan, cũng không dám đối phó Trần Hương Hương. Huống chi, bên cạnh còn có Lâm Tĩnh Nhu.
Đã đắc tội Trần gia, rất có tư thế không chết không ngớt, hiện tại Lữ gia cũng không dám đắc tội Lâm gia.
Bằng không thì Lữ gia sẽ xong đời.
Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu là thành viên Huyết Nhận, sức chiến đấu tuyệt đối là hai cái mạnh nhất trong những quân nhân bên ngoài kia. Trần Chấn Hoa lại để cho hai người bọn họ theo tới, rất hiển nhiên là lo lắng cho an nguy của Trần đại thiếu.
Trần Chấn Hoa phẫn nộ, cũng không có mất đi lý trí.
- Đại ca, hình như cha rất tức giận, em cũng muốn đi cùng với anh.
Trần Hương Hương nhịn không được nói. Hôm nay Lữ gia cùng Trần gia khai chiến, với tư cách một phần tử của Trần gia, Trần Hương Hương ở đâu còn có tâm tư đi dạo phố.
Hiện tại Trần Chấn Hoa đang nổi nóng, nếu như muốn lấy Trần Thanh Đế trút giận, Trần Hương Hương vẫn có thể đi ra che chở.
- Xin lỗi, ta đi nghe điện thoại.
Lúc này, điện thoại Lâm Tĩnh Nhu vang lên, vẻ mặt áy náy đi tới một bên nghe điện thoại.
- Gia gia, có chuyện gì không? Nha. . . cháu đã biết, hiện tại cháu sẽ trở về.
Sau khi Lâm Tĩnh Nhu cúp điện thoại, nhíu mày, vẻ mặt áy náy nhìn Trần Hương Hương nói:
- Hương Hương, ông nội gọi chị trở về, chị. . .
- Chị Tĩnh Nhu, chị có việc thì đi đi. Em cùng đại ca về quân khu đại viện, chị không cần áy náy.
Trần Hương Hương rất thông minh, đương nhiên minh bạch đạo ý trong đó.
Trần gia cùng Lữ gia khai chiến, tuy Lâm gia cùng Trần gia giao hảo, nhưng mà dưới loại tình huống này, Lâm gia bọn hắn sẽ không thể tham dự vào trong đó.
Nếu không, sự tình sẽ càng náo càng lớn.
Lực ảnh hưởng của Lâm gia trong quân đội, tuy không bằng Trần gia, nhưng mà không sai biệt nhiều, đồng dạng cũng là đại lão.
Cho dù quan hệ giữa Lâm gia cùng Trần gia rất tốt, nhưng ở ngoài mặt cũng không thể tham dự việc này, bảo Lâm Tĩnh Nhu về nhà, chính là vì tránh hiềm nghi.
Đương nhiên, Lâm gia vụng trộm muốn làm như thế nào, cái kia chính là chuyện của Lâm gia rồi.
- Trần Thanh Đế, ngươi cẩn thận một chút cho bổn tiểu thư, hừ hừ.
Lâm Tĩnh Nhu hung hăng trợn mắt nhìn Trần Thanh Đế, trong ánh mắt tràn đầy oán niệm.
Gia gia của nàng gọi điện thoại đến, nói thẳng rồi, Trần Thanh Đế kia thanh danh không tốt, ở chung với hắn thời gian dài, sẽ ảnh hưởng Lâm Tĩnh Nhu nàng. Mặc dù Lâm Tĩnh Nhu biết, đây chỉ là lí do thoái thác, nhưng mà nàng đối với Trần đại thiếu vẫn là rất oán niệm.
Choáng nha, nếu như không phải hắn lấn nam bá nữ, tên xấu rõ ràng, ông nội của ta như thế nào lại dùng lý do này bảo ta trở về?
Lý do khác, ta đều có biện pháp phản bác, có thể không quay về. Chỉ có cái này, ta là một chút biện pháp cũng không có.
- Hương Hương, gần đây Lâm Tĩnh Nhu là làm sao vậy? Chẳng lẽ có bệnh à?
Nhìn Lâm Tĩnh Nhu ly khai, Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi:
- Bất quá, anh thấy mặt sắc cô ấy hồng nhuận phơn phớt, không giống như là có bệnh a?
- Cái này. . .
Trần Hương Hương xấu hổ cười cười, thật không biết nên giải thích như thế nào, nàng cũng không biết suy đoán của mình có phải là chính xác hay không.
- Trần Thanh Đế, ngươi mới có bệnh, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lâm Tĩnh Nhu vừa đi ra biệt thự, nghe được Trần Thanh Đế nói, lập tức trong cơn giận dữ, vô cùng phẫn nộ quát.
- Oa kháo. . . nha đầu kia không phải là thân thích đến chứ? Như thế nào nóng nảy như vậy? Ta không có chọc nàng a?
Trần Thanh Đế nhìn Trần Hương Hương, vẻ mặt khó hiểu như người vô tội.
- Em. . . em không biết.
Trần Hương Hương mặt ngọc lập tức đỏ lên không thôi, rất là không xác định nói:
- Khả năng. . . Có thể là. . .
Đến thân thích rồi hả?
Choáng nha, cũng chỉ có Trần Thanh Đế mới có thể nghĩ ra được.
- Em. . . Các ngươi. . . Hương Hương xe về sau chị thu thập em như thế nào.
Lâm Tĩnh Nhu mặt ngọc lập tức đỏ bừng không thôi, vứt bỏ một câu ngoan thoại, chạy trối chết.
- Huynh đệ, vì cái gì Trần đại thiếu nói thân thích Lâm đại tiểu thư đến, Lâm đại tiểu thư lại xấu hổ như vậy? Hơn nữa, còn chạy nhanh như vậy?
Lúc này, một quân nhân đối với cái sự tình này không biết, nhịn không được thấp giọng hỏi chiến hữu bên cạnh hắn.
- Ta không biết, bất quá ta nghĩ nhất định là thân thích trọng yếu.
Chiến hữu bên cạnh hắn, rất nghiêm túc nói ra:
- Bằng không thì, Lâm đại tiểu thư như thế nào sẽ gấp gáp như vậy? Xem ra, Lâm đại tiểu thư rất khẩn trương, nàng rất mong thân thích kia.
- Đều câm miệng, Lâm đại tiểu thư cũng là các ngươi có thể nghị luận hay sao? Ở chỗ này bàn lộng thị phi. . . Oa ha ha. . .