Bất kể là phải hay không phải, trước vẫn là nói chuyện Băng Sơn Nữ Thần kéo tay nam nhân khác chạy,… cuối cùng bị mọi người đuổi giết.
Nếu như là đúng, bọn hắn nói là sự thật.
Nếu như không phải, vậy thì càng tốt hơn, chính là để cho Trần đại thiếu biết rõ: Băng Sơn Nữ Thần đã có chủ, ngươi nên tỉnh mộng đi thôi.
Những học sinh này nghị luận, tính mục đích rất cường a, không hổ là nhân tài có thể tiến vào Trung Y Học Viện.
- Cô chờ tôi?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Lý Nhược Băng thản nhiên nói. Về phần những người khác nghị luận, trực tiếp bị hắn bỏ qua.
- Ta... Ta muốn nhờ ngươi hỗ trợ...
Lý Nhược Băng mặt ngọc đỏ lên, thấp giọng nói:
- Ngày đó ngươi trị liệu cho ta, đêm đó ta chưa có về nhà. Ta... ta, đại ca không nên thân kia của ta đi khắp nơi nói... hắn là anh vợ ngươi... ngươi là em... em rể...
- Cho nên...
Lý Nhược Băng ngẩng đầu, mặt ngọc đỏ lên, một đôi tay không biết để vào đâu cho tốt:
- Cho nên, đại ca ta gây chuyện thị phi khắp nơi, hiện tại đã xảy ra chuyện.
- Thậm chí có việc này?
Trần Thanh Đế nhíu mày, hắn biết rõ, dùng bản tính của Lý Nhược Phong kia, là tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy.
Một cái vì muốn ôm đùi Lữ Hậu Tích, một tiểu hoàn khố không có địa vị gì của Lữ gia, cũng không tiếc bán đứng em gái của mình, còn muốn đích thân hạ dược em gái mình.
Loại người này, có thể thấy được đã cặn bã đến dạng tình trạng gì.
Cảnh giới thật sự là rất cao.
Làm ra chuyện như vậy, thực không có gì kỳ quái.
- Trần đại thiếu, ngươi có thể giúp ta một lần được hay không?
Lý Nhược Băng cúi đầu, nhỏ giọng hỏi.
- Gấp lắm sao?
Nói thật, Trần Thanh Đế thật đúng là không muốn đi cứu Lý Nhược Phong. Cho dù cứu, cũng phải chờ hắn ăn đủ thống khổ, mới đi cứu.
Rất hiển nhiên, Trần Thanh Đế quyết đoán cho rằng, Lý Nhược Phong cầm tên tuổi của hắn, rêu rao khắp nơi, chọc người không nên dây vào.
Hơn nữa, ở Trần đại thiếu xem ra, loại người như Lý Nhược Phong này, nên bị giáo huấn một lần hung ác.
Đương nhiên, nếu như là Trần đại thiếu trước kia, sẽ rất thích ý cùng loại người như Lý Nhược Phong hỗn cùng một chỗ. Đương nhiên, không phải cho là Lý Nhược Phong không tệ, mà là Lý Nhược Băng rất không tồi.
- Cũng không phải rất gấp.
Lý Nhược Băng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Trần đại thiếu, ngươi... ngươi đã đáp ứng?
- Không vội vậy thì chờ một chút, hết giờ học hãy tới tìm tôi.
Trần Thanh Đế vỗ vỗ bả vai Lý Nhược Băng, nói ra:
- Sắp đến giờ vào lớp rồi, đi học a.
Nhược Băng ân một tiếng, nhẹ nhàng thở ra, mặt ngọc đỏ lên rời đi.
- Ai... sao nguyên một đám, đến cùng làm sao vậy? Như thế nào nhìn thấy ca ca ta, đều thẹn thùng, xấu hổ a?
Trần Thanh Đế nhìn Lý Nhược Băng ly khai, cao thấp đánh giá mình thoáng một phát, thầm nghĩ:
- Cũng không có cái gì không đúng, càng không có *a? Như thế nào đều như vậy?
Trần Hương Hương là như thế này, hiện tại Lý Nhược Băng vẫn là như vậy, Trần đại thiếu rất phiền muộn.
Ta cảm thấy nửa người trên của ngươi, xem rất không tệ, nhưng ta là đại ca của ngươi a, chúng ta là anh em ruột, thẹn thùng cái cái chứ?
Còn Lý Nhược Băng ngươi nữa, đại ca ngươi rêu rao khắp nơi, nói ngươi là nữ nhân của ta, lại bảo ta đi cứu hắn? Dù sao ngươi cũng không phải, ngươi thẹn thùng cọng lông?
Những chuyện này, Trần đại thiếu thật sự không rõ, không nghĩ ra.
Để cho Trần Thanh Đế khó hiểu nhất chính là, nha đầu Lâm Tĩnh Nhu kia giống như đại di mụ đến vậy, động một chút lại gây khó dễ cùng Trần đại thiếu hắn. Đến bây giờ, Trần đại thiếu cũng không biết ở đâu đắc tội Lâm Tĩnh Nhu.
- Nữ nhân a... thật sự là làm cho không người nào có thể lý giải.
Trần Thanh Đế lắc đầu không thôi, bỏ qua ánh mắt của mọi người, đi lên lầu.
- Trần... Thanh... Đế...
Đúng lúc này, một tiếng gầm đột nhiên vang lên, Trần Thanh Đế vừa muốn đi đến đầu bậc thang, chấn động toàn thân, trên mặt lại lộ ra cười khổ.
Con mẹ nó, thật sự là nghĩ đến ai, người đó sẽ xuất hiện, nha đầu này chết đi sẽ rất linh cho mà xem.
Thế nhưng mà... Ca ca ta không muốn gặp lại ngươi a.
- Có chuyện gì sao? Không có chuyện gì mà nói, ta cần phải đi học.
Trần Thanh Đế ngừng lại, đầu cũng không có quay, có chút không kiên nhẫn nói.
- Có việc, đại sự.
Lâm Tĩnh Nhu rất là phẫn nộ, bước nhanh đi tới bên người Trần Thanh Đế, lạnh giọng nói:
- Ngươi cùng Lý Nhược Băng kia là quan hệ như thế nào?
- Ta cùng nàng là quan hệ như thế nào, liên quan gì đến ngươi? Ngươi cũng không phải vợ của ta, ta nhìn ngươi là rỗi rãnh nhức trứng…ách, ngươi cũng không có trứng a?
Trần Thanh Đế nhíu mày, quay đầu lại, tức giận nói.
- Ngươi... Cái này cùng ta có quan hệ.
Lâm Tĩnh Nhu cắn răng mở miệng, tức giận tới mức dậm chân:
- Mau nói cho ta biết, ngươi cùng nàng đến cùng là quan hệ như thế nào? Không nói cho ta, ta không tha cho ngươi.
Lâm Tĩnh Nhu cũng không biết là làm sao, vốn hảo hảo đến tìm Trần đại thiếu nói chuyện, muốn khích lệ Trần đại thiếu, chuyện tối ngày hôm qua làm rất tốt.
Ai ngờ, vừa mới đến liền chứng kiến Lý Nhược Băng mặt ngọc đỏ lên, đi theo Trần Thanh Đế nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Lâm Tĩnh Nhu cũng không biết mình là như thế nào, đột nhiên nén không được lửa giận, vô cùng phẫn nộ.
- Gì cơ...
Cái này, tất cả những đệ tử khác đều trợn tròn mắt.
Cái này... Trần Thanh Đế này đến cùng là người nào? Như thế nào sẽ lợi hại như vậy? Băng Sơn Nữ Thần bởi vì hắn mà rơi vào tay giặc, hiện tại lại nhiều ra một cái Lâm Tĩnh Nhu.
[/CHARGE]