Dám mắng Trần gia lão gia tử là lão thất phu, ngoại trừ gia gia của Lâm Tĩnh Nhu, bá chủ Lâm gia, Lâm lão gia tử thì còn có thể là ai?
- Vâng... con lăn ngay.
Quả nhiên, tên trung niên nam tử bị đá ra kia, lăn một vòng trên mặt đất, nhanh chóng cút ra khỏi sân nhỏ.
Động tác thuần thục giỏi giang, xem xét liền biết là một gia hỏa rất có kinh nghiệm.
Bởi vì cái gọi là quen tay hay việc, lăn nhiều lần, kỹ thuật cũng tăng lên.
- Mẹ nó, Trần Thanh Đế, cái tiểu vương bát đản này, thật sự là chán sống. Ngay cả cháu gái bảo bối của lão gia tử, con gái của ta cũng dám khi dễ.
Ly khai sân nhỏ, trung niên nam tử vuốt vuốt bờ mông, lại vuốt vuốt khuôn mặt tím xanh của mình:
- Con mẹ nó, Quân Thần ngươi dạy con như thế nào, làm hại lão tử bị đánh oan.
Trung niên nam tử, rõ ràng là cha của Lâm Tĩnh Nhu, Lâm Sát Địch.
- Bảo Vệ Quốc Gia, bốn gia hỏa các ngươi, cút ngay ra cho ta. Mẹ nó, còn trốn ở đó vụng trộm cười.
Lâm Sát Địch tức giận quát.
Lâm Sát Địch, với tư cách con lớn nhất của Lâm lão gia tử, hắn lưu trong nhà, đây tuyệt đối là nơi trút giận của Lâm lão gia tử. Về phần ba con trai khác của Lâm lão gia tử, tất cả đều tránh rồi, từng cái để ở nhà không dám ló đầu ra.
Ngươi là lão Đại, là đại ca của chúng ta, ngươi không ăn đòn thay chúng ta, chẳng lẽ để cho chúng ta, những đứa em bé nhỏ này ăn đòn thay ngươi?
- Cha, đại bá, đại bá...
Quả nhiên, có bốn thanh niên nam tử dáng người đồng dạng uy vũ khí phách, nhìn khoảng 30 tuổi, nhanh chóng từ chỗ tối vọt ra. Nguyên một đám nhịn cười.
Bảo Vệ Quốc Gia, là danh tự lão gia tử đặt cho bốn gia hỏa này: Lâm Bảo, Lâm Gia, Lâm Vệ, Lâm Quốc...
Đừng nhìn bốn gia hỏa này, nhìn về phía trên giống như gần 30 tuổi, làn da ngăm đen, boong boong thiết cốt, kỳ thật, bốn cái này là bốn cháu trai nhỏ nhất của Lâm lão gia tử.
Lâm lão gia tử còn có hai cháu trai, bất quá, hiện tại không có ở trong nhà.
Trong đó, bốn cháu trai lưu trong nhà, đương nhiên là Lâm Bảo lớn nhất, năm nay hai mươi lăm tuổi. Lâm Quốc nhỏ nhất, vừa đầy hai mươi hai tuổi.
Không thể phủ nhận, bọn hắn lớn lên đều rất giống nhau.
- Gọi cái rắm? Không nghe thấy lão gia tử nói sao? Còn không tranh thủ thời gian đi chộp tên Trần Thanh Đế tinh trùng lên não kia về cho lão tử?
Lâm Sát Địch tức giận quát.
- Vâng!
Bốn huynh đệ Bảo Vệ Quốc Gia, nguyên một đám đằng đằng sát khí, quay người rời đi, tiến đến biệt thự của Trần Thanh Đế.
Chúng ta bình thường đều không nỡ nói chuyện lớn tiếng cùng tiểu muội, Trần Thanh Đế ngươi ngược lại tốt, cũng dám khi dễ tiểu muội bảo bối của chúng ta, lại khi dễ đến khóc.
Lâm Gia từ trên xuống dưới, tất cả đều nổi giận.
Cùng lúc đó, tại bệnh viện Thịnh Thái, trong hai tròng mắt của Thượng Quan Niên cùng Hướng Diễm, đều tràn đầy sát khí. Hai vợ chồng này, cắn răng mở miệng, hận ý trùng thiên.
Con của bọn hắn từ trong phòng giải phẫu đi ra, người không chết, cũng vượt qua kỳ nguy hiểm. Nhưng mà, Thượng Quan Giang Vũ triệt để mất đi năng lực nam nhân.
Con mẹ nó, trứng đã nát mất, nửa cây thương cũng biến thành thịt nát, có thể không tàn sao?
Cái này nếu đặt ở cổ đại, Thượng Quan Giang Vũ có thể tiến cung, đi hầu hạ lão phật gia.
- Trần Thanh Đế, ta nhất định phải giết ngươi.
Hướng Diễm cắn răng mở miệng, nhìn Thượng Quan Giang Vũ nằm ở trên giường, vẫn chưa có tỉnh lại, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hướng Diễm quấn băng giống như xác ướp, băng gạc trên mặt đều bị nước mắt thấm ướt rồi.
- Thượng Quan gia chúng ta, đã phái người đến. Nhất nhiều một giờ, bọn hắn sẽ đuổi tới.
Thượng Quan Niên trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Đến lúc đó, là tử kỳ của Trần Thanh Đế.
Hướng Diễm nhẹ gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ba của em cũng phái sát thủ, đang chạy tới, có lẽ cũng sắp tới rồi.
- Thế lực Trần gia quá mạnh mẽ, chúng ta không thể công khai đi đến, chỉ có thể âm thầm ám sát Trần Thanh Đế.
Thượng Quan Niên hít sâu một hơi, nói ra:
- Hơn nữa, vì để tránh cho phiền toái, vẫn không thể lưu lại bất luận dấu vết gì.
- Em minh bạch.
Hướng Diễm nhẹ gật đầu, nói ra:
- Trần Thanh Đế phế con của tôi, tôi muốn hung hăng tra tấn hắn, sau đó mới giết hắn đi.
Ở hành lang phòng bệnh của Thượng Quan Niên, cách đó không xa. Một nam tử khoảng 30 tuổi cầm quải trượng, nhíu mày, lắc đầu.
- Cái kia không phải là Thượng Quan gia Thượng Quan Niên sao? Còn có con trai hung hăng càn quấy kia, hắn làm sao vậy? Bị người khác hành hạ rồi hả?
Người nam tử này, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Nữ nhân bị quấn băng gạt như xác ướp kia, xem tư thái hẳn là Hướng Diễm.
- Thật sự là quá tốt, lại có thể ở chỗ này gặp được bọn hắn. Hơn nữa, xem bộ dáng, hình như tình cảnh của bọn hắn rất không ổn.
Thấy được hết thảy, người nam tử này nở nụ cười âm hiểm.
Sau đó hắn khập khiễng đi tới một địa phương yên lặng, móc điện thoại ra.
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, tôi phát hiện ra Thượng Quan Niên cùng con và lão bà của hắn, bây giờ đang ở bệnh viện. Vâng, cả ba người, hình như con của hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng. Đúng, là bệnh viện Thịnh Thái.
Người này nói tiếng Nhật, đúng là người Sơn Khẩu Tổ.
Lúc trước, Tá Đằng Trung Càn, dẫn người xông vào biệt thự Lữ gia, cùng người Lữ gia đánh một hồi, rất nhiều người bởi vậy đều bị thương.
Mà bị thương, tất cả đều được Tá Đằng Trung Càn đưa vào bệnh viện này.
Thằng này, là đi ra thông khí, vừa vặn gặp được Thượng Quan Niên, cái này lại để cho hắn tinh thần chấn động, cơ hội lập công đã đến.
- Bát dát...
Tá Đằng Trung Càn cúp điện thoại, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, hung ác nói:
- Con mẹ nó, Thượng Quan Niên, lão tử đã sớm muốn lộng chết ngươi rồi.